Y Đạo Quan Đồ

Vinh Bằng Phi bị hỏi hơi ngớ người.

Trương Dương thở dài nói: “Hệ thống công an của các anh có vấn đề khá lớn trong việc quản lý nội bộ, bi kịch của Hoàng Quân không phải xảy ra đến một lần, và cũng sẽ không phải là lần cuối cùng. Trong phạm vi khống chế của cảnh sát các anh, mà vẫn xảy ra vụ án mưu sát, anh không cảm thấy đó là một lời sỉ nhục với năng lực của các anh ư?”

Vinh Bằng Phi ngại ngần ho một tiếng.

Trương Dương nói: “Dù là Hoàng Quân đã làm gì, nhưng người này là một nam tử hán, anh ta có nguyên tắc của mình, anh ta có nghĩa khí của mình.”

Vinh Bằng Phi nói: “Tôi thừa nhận, cơ quan cảnh sát chúng tôi có trách nhiệm nhất định về sự việc của anh ta, chúng tôi không để tâm đến việc bảo vệ.”

Trương Dương không phải ý muốn chỉ trích Vinh Bằng Phi điều gì, việc này cũng không phải do một mình Vinh Bằng Phi gây nên, hắn thấp giọng nói: “Mất bò mới lo làm chuồng cũng không phải là quá muộn, đã phát hiện ra sai lầm của mình, thì phải cố gắng để bù đắp lại.”

Vinh Bằng Phi nói: “Hoàng Quân chết, tất cả manh mối đều đứt rồi.”

Trương Dương không bao giờ cảm thấy tin tưởng về hiệu suất phá án của cảnh sát, lần trước trong việc của Lý Thành, Vinh Bằng Phi để đánh bắt xa bờ, đã bảo gã không tiếp tục truy cứu nữa,nhưng đến tận bây giờ, cũng không có bất kỳ tiến triển nào cả, giờ đây Hoàng Quân đã chết, xem ra những kẻ buôn thuốc phiện này trốn rất kỹ ở Đông Giang. Trương Dương nói: “Nếu như Hoàng Quân không chết, thì anh ta sẽ bị kết án bao nhiêu năm?”

Vinh Bằng Phi nói: “Trên bảy năm.”

Trương Dương thở dài rồi nói: “Ai mà có thể để cho anh ta cam tâm mất đi bảy năm của cuộc đời.”

Vinh Bằng Phi nói: “Đáng tiếc là đối phương không hiểu, để phòng ngừa mình bị bại lộ, vẫn ra tay giết chết anh ấy.”

Đồng Tú Tú đến Đông Giang để xử lý hậu sự cho anh mình, Hoàng Quân chẳng mấy người thân, trước kia từng có một đám đệ tử cùng đi theo gã, nhưng sau khi Hoàng Quân gặp nạn, ai nấy đều sợ gặp phiền phức, rồi chạy trốn hết. Trương Dương và Cao Liêm Minh cùng đến niệm, hai người đặt vòng hoa, Đồng Tú Tú mặc một bộ quần áo màu đen ra cảm ơn họ, Cao Liêm Minh nhìn gương mặt gầy gò tiều tụy của Đồng Tú Tú, cảm thấy xót xa, nhẹ nhàng nói: “Tú Tú, đừng quá tiếc thương.” Nếu như bình thường, Đồng Tú Tú nhất định sẽ hỏi hắn dựa vào đâu mà gọi cô như vậy, nhưng giờ đây đột nhiên cảm thấy Cao Liêm Minh cũng không đáng ghét như vậy nữa, cô gật đầu, vành mắt đã đỏ hoe.

Cao Liêm Minh vội vàng đưa chiếc khăn giấy cho cô.

Trương Dương đến trước linh cữu của Hoàng Quân, khom lưng vái ba vái để biểu thị lòng biết ớn, khi còn sống Hoàng Quân chẳng làm mấy việc tốt, nhưng gã trọng nghĩa khí, là bạn tốt, cuối cùng cũng chết vì nghĩa khí của mình.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, một đám người kéo đến, vừa nhìn đã biết là đám tạp nham trong xã hội, trong đó có hai người Trương Dương quen, một người là Dương Kình Tùng, một người là Đại Bôn.

Hai người đều từng bị Trương Dương dạy dỗ, thấy Trương Dương cũng ở đây, sắc mặt đều lộ ra vẻ hoảng sợ.

Đồng Tú Tú thấy đám người này ngay lập tức liền tức giận, cô tức giận nói: “Các người đến làm gì? Ở đây không hoan nghênh các người!”

Đại Bôn nói: “Chúng tôi và Tiểu Quân đều là anh em chơi với nhau từ nhỏ, anh ấy đi rồi, chúng tôi dù thế nào cũng phải tiễn một chặng.”

Đồng Tú Tú kêu lên: “Cút ra ngoài! Cút hết ra ngoài cho tôi! Nếu không phải do đám bạn bè chó má các người, thì anh họ tôi cũng không chết thảm như vậy!”

Đám người đó đều mặt hối hận, Đại Bôn và Dương Kình Tùng nhìn nhau, họ không tiếp tục đi lên trước nữa, mà lùi một chút, một đám người liền đứng khom lưng ở ngoài như vậy.

Họ muốn đặt vòng hoa vào bên cạnh linh cữu, Đồng Tú Tú xông đến muốn vất vòng hoa đi, Trương Dương ngăn cô lại rồi nói: “Thôi, để Hoàng Quân ra đi yên ổn đi!”

Đồng Tú Tú nghe thấy câu này, liền lớn tiếng khóc ầm lên.

Cao Liêm Minh đến bên cạnh cô ấy, ôm vai cô ấy khuyên.

Trương đại quan phát hiện rằng tên này rất biết tìm cơ hội, khi Đồng Tú Tú đau thương nhất thì tên này thừa thời cơ, muốn chiếm lĩnh trái tim của Đồng Tú Tú. Trương Dương hiểu rất rõ về bối cảnh của Đồng Tú Tú, nha đầu này là đặc công của quốc an, Cao Liêm Minh muốn chinh phục cô ấy, chỉ sợ không dễ dàng đến vậy.

Đại Bôn và đám người đang chuẩn bị lên xe, thì Trương Dương đuổi theo từ đằng sau, hắn gọi: “Dương Kình Tùng!”

Đầu cá mập Dương Kình Tùng hới ngớ ra, hắn quay người lại, rồi nhìn Trương Dương nói: “Có việc gì?” Gã đã từng chịu không ít thiệt thòi dưới tay gã, vì vậy khi đối mặt với Trương Dương, rõ ràng cảm thấy hơi sợ sệt.

Trương Dương nói: “Đến đây, tôi nói chuyện với anh!”

Dương Kình Tùng nói: “Tôi chẳng có gì cần nói với anh cả!”

Trương Dương giơ tay nắm lấy cổ gã, rồi đẩy gã sang một bên, đám người Dương Kình Tùng dẫn đến nhìn thấy Trương Dương không chút khách sáo gì, ai nấy đều muốn xông lên, Đại Bôn vội vàng ngăn đám người lại rồi nói: “Đều là bạn của nhau cả, họ nói chuyện chúng ta đừng tham dự vào!” Đại Bôn đương nhiên biết rằng đám người này có cùng xông lên cũng không phải là đối thủ của Trương Dương, người thức thời là người giỏi. Thật ra, đầu cá mập Dương Kình Tùng cũng hiểu điều này, họ đã học được điều đó trong những trận dạy dỗ của Trương Dương, vì vậy Trương Dương nắm cổ gã trước mặt nhiều người như vậy, gã cũng không dám phản kháng, nên đến cùng Trương Dương tới chỗ đằng xa không có người.

Dương Kình Tùng dừng bước, nhìn Trương Dương rồi nói: “Tôi không đắc tội với anh!” Câu này đầy thành phần sợ hãi.

Trương Dương nói: “Hoàng Quân là bạn của anh sao?”

Dương Kình Tùng gật đầu nói: “Bạn tốt, chơi với nhau từ nhỏ, không ngờ anh ấy đột nhiên lại ra đi.”

Trương Dương nói: “Hoàng Quân bị người khác mưu sát!”

Dương Kình Tùng nói: “Tôi không nghe nói điều đó.”

“Cảnh sát đã đoán định bước đầu như vậy, có người muốn giết anh ta để diệt khẩu.”

Dương Kình Tùng nói: “Mẹ kiếp, ai mà hiểm độc đến vậy, nếu như để tôi biết, thì tôi sẽ giết chết.”

Trương Dương nói: “Việc này không có liên quan gì với anh?”

Dương Kình Tùng lắc đầu nguầy nguậy: “Không không, tôi thề tôi không liên quan gì đến việc này hết.”

Trương Dương nói: “Anh có biết Hoàng Quân bán thuốc phiện không?”

“Không biết, tôi là người làm ăn chân chính, tôi không chơi vào mấy chuyện đó.”

“Thật là cứng đầu, Lý Thành bán thuốc phiện trong sàn nhảy của anh, mà anh dám nói không biết chút gì sao?”

Dương Kình Tùng nói: “Anh ta thường đến chỗ tôi chơi thì không sai, nhưng anh ta chưa từng bán thuốc phiện trong chỗ tôi.”

Trương Dương cười lạnh lùng nói: “Dương Kình Tùng, mẹ kiếp, anh có còn là người không? Hoàng Quân là người anh em của anh, anh ta chết mà không có lý do như vậy, anh lại không hề cảm thấy xót xa.”

Dương Kình Tùng nói: “Anh có ý gì vậy? Tôi đâu có phải là người hại chết anh ta, tôi cũng đâu có bảo anh ta đi bán thuốc phiện.”

Trương Dương nói: “Hoàng Quân đến lúc chết cũng không nói ai là người bán hàng cho anh ta, lần này anh ta chết vì nghĩa khí của mình, gã không bán rẻ bạn của mình, nhưng bạn của anh ta lại không tin anh ta.”

Dương Kình Tùng cắn răng nói: “Khốn kiếp, nếu tôi biết là ai, tôi nhất định sẽ giết tên súc sinh đó.”

Trương Dương gật đầu nói: “Tôi tin những lời anh nói là sự thật, có điều nếu như tôi điều tra ra anh có liên quan đến cái chết của Hoàng Quân, thì tôi chắc chắn sẽ làm cho anh sống không bằng chết.”

Dương Kình Tùng nói: “Tôi và Hoàng Quân đã từng sống chết vì nhau, sao tôi lại có thể hại anh ta được.”

Trương Dương nói: “Anh biết phải tìm tôi thế nào đấy, nếu như anh có manh mối gì, thì có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào.”

Dương Kình Tùng cắn cắn môi, bước mấy bước, rồi lại quay đầu nói: “Số hàng của Hoàng Quân có lẽ là cùng một nguồn hàng với Lý Thành.”

Trương Dương gật đầu.

Đại Bôn tưởng rằng mình đã trốn được kiếp nạn, nhưng đi chưa được bao xa đã nhận được điện thoại của Trương Dương, Trương Dương hỏi bằng một giọng đầy nghi ngại: “Buổi trưa anh đến bộ chỉ huy xây dựng khu đô thị mới tìm tôi.”

Với Trương Dương, Đại Bôn không dám làm trái lời, mười một giờ trưa, gã đã xuất hiện ở bộ chỉ huy xây dựng khu đô thị mới, Trương Dương đã tìm đến gã, rồi lại chưa từng khách sáo như vậy, còn mời Đại Bôn đến ăn cơm ở đơn vị của hắn.

Đại Bôn lần đầu tiên hưởng thụ cơm canh trong thể chế, thật là ngon, bữa cơm này Đại Bôn ăn rất ngon lành, gã biết rằng Trương Dương sẽ không tự dưng gọi gã đến đây, chắc chắn vì liên quan đến chuyện của Hoàng Quân, nhưng khi ăn cơm, Trương Dương không nói gì cả, hắn không hỏi, Đại Bôn cũng không dám nói chuyện, cúi thấp đầu, giống như một học sinh tiểu học ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm. Sau khi ăn hai cái màn thầu, Trương Dương nói: “Còn ăn nữa không?”

Đại Bôn lắc lắc đầu.

Trương Dương cũng ăn no rồi, mỉm cười nói: “Nào, vào phòng làm việc của tôi đi!”

Đại Bôn khép nép đi theo sau Trương Dương đến phòng làm việc, nhìn trong phòng làm việc của Trương Dương, liền nói nhỏ: “Chủ nhiệm Trương, anh là cán bộ lớn thế này, mà sao phòng làm việc lại đơn giản vậy!”

Trương Dương nói: “Tôi ghét lãng phí vô tội vạ.” hắn nhìn vào Đại Bôn rồi nói: “Hôm nay tôi mời anh đến, anh có lẽ hiểu rằng mục đích là gì đúng không?”

Đại Bôn gật đầu, nhưng ngay lập tức lại lắc đầu.

Trương Dương nói: “Đừng giả ngốc, mẹ kiếp, anh vốn không thông minh, giả ngốc thêm thì thành thằng ngố rồi.”

Nếu như người khác mắng gã như vậy, thì Đại Bôn đã giận điên lên từ lâu rồi, nhưng đối diện với Trương Dương, gã không dám, nhân vật nhỏ cũng có sự thông minh của nhân vật nhỏ, đấu đá cũng phải xem trường hợp, Đại Bôn nhoẻn miệng cười: “Chủ nhiệm Trương dạy đúng lắm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui