Y Đạo Quan Đồ

Hạng Thành nói: "Người ta ở trước mặt quyền lực rất dễ đánh mất mình, từ nhún nhường mà trở nên phách lối, từ ẩn nhẫn biến thành bừa bãi, vì quyền lực, có bao nhiêu người không tiếc giá đắt, phóng tay đánh cuộc, nhưng trên đời này bất kỳ chuyện gì cũng đều có giá của nó, trước khi đưa ra quyết định thì phải cân nhắc đến hậu quả, đồng dạng, mỗi người cũng phải bảo vệ cho điểm mấu chốt của mình, nếu người khác xâm phạm đến điểm mấu chốt này, anh không cần nhường nhịn, nhịn nữa thì người khác sẽ không cho rằng hàm dưỡng của của anh cao, mà càng tưởng hắn hay, bước tiếp theo của hắn khẳng định là được một tấc lại muốn tiến một thước."

Ánh mắt Cung Hoàn Sơn sáng ngời, sự chỉ của Hạng Thành đã khá rõ ràng, những lời này cũng nói một cách mười phần, nhưng ngẫm lại biểu hiện của y hôm nay trên cuộc họp thường ủy, Cung Hoàn Sơn có chút nghĩ không ra, rốt cuộc câu nào của bí thư Hạng mới là phát ra từ nội tâm? Cung Hoàn Sơn không dám tùy tiện nói tiếp, trước khi chưa hiểu rõ được dụng ý chân chính của Hạng Thành hắn cũng không tiện lên tiếng.

Hạng Thành nói: "Hoàn Sơn, anh làm người khiêm tốn, cơ sở quần chúng rất tốt."

Cung Hoàn Sơn khiêm tốn nói: "Tôi nhớ rõ bí thư Hạng đã từng nói, vốn của chúng ta là đến từ chính người dân bình thường, không thể bởi vì có chức có quyền mà quên bổn phận của mình."

Lời nói lấy lòng của Cung Hoàn Sơn không hề dẫn tới bất kỳ sự cổng hưởng nào của Hạng Thành, Hạng Thành giống như không nghe thấy những lời này của hắn, vẫn tiếp tục nói: "Cơ sở quần chúng tất nhiên là một nhân tố quan trọng, nhưng cũng không phải là toàn bộ cơ sở chính trị, ở trong quan trường muốn tiến một bước về phía trước thì phải có được sự công nhận của lãnh đạo, sự công nhận của đồng sự, một cán bộ khiêm tốn, có lẽ có thể tạo cho người ta ấn tượng thân dân, nhưng nếu không nắm chắc được mức độ thì ngược lại sẽ lưu lại cho người ta ấn tượng yếu đuối vô năng, cho nên làm quan phải biết nhìn thời tiết."

Hạng Thành tạm dừng một chút, uống một ngụm trà, nghiêng người nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói: "Khi nào trời quan, khi nào trời u ám, khi nào mưa tầm tả, khi nào mưa phùn, khi nào sấm đánh, khi nào tuyết rơi, kỳ thực sắc mặt của con người còn đa dạng hơn nhiều so với sắc trời."

Cung Hoàn Sơn cung kính lắng nghe mỗi một câu nói của Hạng Thành, hắn tuy rằng minh bạch những đạo lý này, nhưng hắn cũng tự hiểu lấy mình, tu vi chính trị của mình vẫn chưa đủ, Hạng Thành so với mình thì già dặn hơn nhiều, những lời nhắc nhở này của Hạng Thành với hắn mà nói đều là tài phú vô cùng quý giá. Cung Hoàn Sơn muốn hỏi, khi nào thì trời quang? Khi nào thì nổi giông tố? Gần đây tình thế khó bề phân biệt, khiến cho hắn có chút do dự.

Hạng Thành đã sớm nhìn ra sự do dự của Cung Hoàn Sơn, y uống hết chén trà rồi đặt trên bàn, Cung Hoàn Sơn vội vàng rót cho hắn chén mới, trước mặt Hạng Thành, Cung Hoàn Sơn rõ ràng là đang dùng lễ đệ tử.

Hạng Thành vô cùng hưởng thụ sự cung kính của Cung Hoàn Sơn đối với mình, tuy rằng hắn biết người ta nếu địa vị biến hóa thì tâm tính cũng sẽ phát sinh biến hóa, nhưng đặt Cung Hoàn Sơn và Tưởng Hồng Cương cùng một chỗ, y vẫn nguyện ý lựa chọn người trước, Hạng Thành nói: "Hoàn Sơn, có câu châm ngôn rất đúng, không phải gió đông thổi bạt gió tây, thì chính là gió tây áp đảo gió đông, gần đây phong đầu của đồng chí Hồng Cương không tồi." Hạng Thành đã nói triệt để rõ ràng rồi.

Nghe đến đây trong lòng Cung Hoàn đau đớn Sơn giống như bị kim châm, hiện tại Tưởng Hồng Cương đối với hắn mà nói thì như nghẹn trong họng, không phun ra được thì không vui, hắn chẳng những nhổ ra khối dị vật này, hơn nữa còn phải giẫm đạp nó, nghiền nát nó. Cung Hoàn Sơn nói: "Bí thư Hạng, tôi vốn không muốn làm tổn thương hòa khí."

Hạng Thành nói: "Chỉ có hòa khí phát tài, không có đạo lý hòa khí thăng quan."

Cung Hoàn Sơn gật đầu nói: "Tôi biết nên làm như thế nào."

Hạng Thành uống ngụm trà, cảm giác hương vị của trà đã nhạt đi nhiều, y lưu ý thấy trong ánh mắt của Cung Hoàn Sơn có rất nhiều nhân tố cừu hận, y biết Cung Hoàn Sơn khẳng định không phải là nhằm vào mình, hiện giờ Cung Hoàn Sơn có thể nói là không thể nhịn Tưởng Hồng Cương được nữa, ánh mắt của Hạng Thành lại hướng ra ngoài cửa sổ, mặt trời mọc mặt trời lặn, mỗi ngày đều sẽ như vậy, sự huy hoàng của nhân sinh chỉ có thể có một lần, không thể lặp lại như mặt trời mọc mặt trời lặn, mặt trời vẫn sẽ nhô lên trên bầu trời Bắc Cảng, nhưng người đứng ở chỗ cao nhất để hưởng thụ ánh mặt trời thì khẳng định sẽ không phải là mình, từ tình trạng trước mắt cho thấy, Cung Hoàn Sơn chưa chắc đã là đối thủ của Tưởng Hồng Cương, hai người cuối cùng là ai thắng thì phải xem ai độc hơn, ai quyết đoán hơn!

Đơn xin là Tưởng Hồng Cương đệ lên, nhưng người đầu tiên thông tri tin tức tốt cho người lại là Trần Cương, trong chuyện này Trần Cương không hề ra bao nhiêu sức, nhưng y sẽ không bỏ qua cơ hội để lấy lòng Trương Dương, nghĩ thấy nhược điểm của hai huynh đệ mình đều bị Trương Dương nắm trong tay, Trần Cương đối với loại hành vi a dua này của mình cảm thấy rất đương nhiên, y cho rằng mình như vậy là tình thế bức bách, là bất đắc dĩ, có câu, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, nam tử hán đại trượng phu co được duỗi được, dưới tình thế trước mắt tạm thời cúi đầu chưa chắc đã là chuyện gì xấu.

Người bắt đầu nảy sinh thoái ý như Hạng Thành trong chính đàn Bắc Cảng không chỉ có một, Trần Cương từ sau khi bị Trương Dương bắt cho phải hiện hình, liền có nhanh chóng có ý đinh lui ra, hơn nữa y rời khỏi khẳng định so với Hạng Thành còn kiên quyết triệt để hơn, nhưng hiện tại thời cơ chưa tới, thừa dịp mình còn có chút giá trị lợi dụng đối với Trương Dương, phải tích cực chuẩn bị, một khi thời cơ chín muồi, lập tức sẽ công thành lui thân. Kinh nghiệm tòng chính nhiều năm nói với Trần Cương, càng vào những lúc như thế này, càng không thể biểu hiện ra xa rời Trương Dương, chỉ có dựa vào càng gần thì mới có thể khiến hắn buông lỏng cảnh giác đối với mình, cũng chỉ có như vậy mới có thể tìm được cơ hội tốt.

Khi Trương Dương trình đơn xin, vốn không hy vọng Hạng Thành sẽ đồng ý thống thống khoái khoái, nhưng thái độ lần này của Hạng Thành cũng có chút nằm ngoài ý liệu của hắn, Trương Dương rất nhanh liền nghĩ thông đạo lý này, Hạng Thành có lẽ là nghĩ thông rồi, xu thế đi lên của mình không ai có thể ngăn được, sự phát triển của Tân Hải cũng vậy, nếu không ngăn được, đơn giản là chẳng quan tâm tới mình nữa. Tình cảnh hiện tại của Hạng Thành rất bất diệu, cho dù ở bên trong ban lãnh đạo Bắc Cảng cũng sinh ra những nốt nhạc không hài hòa, tinh lực chủ yếu của y nên đặt ở bên trong Bắc Cảng, chứ không phải là tiếp tục dây dưa với Trương Dương.

Khi Trương Dương nhận được điện thoại của Trần Cương, đang đi trên bãi đá cuội của vịnh Thất Thải Bạch đảo, Tiêu Mân Hồng mặc váy dài màu xám, khoác áo choàng màu trắng đi bên phải hắn, gió biển thổi qua làm tung bay mái tóc của ta, đồng thời cũng khiến mùi thơm thân thể của cô ta phả vào trong mũi Trương đại quan nhân, mùi thơm của cơ thể nữ nhân còn khiến lòng người say đắm hơn cả mùi hoa.

Trương đại quan nhân lần này tới Bạch đảo là để tái khám cho Tiêu Quốc Thành, từ lúc hắn từ Kinh Sơn trở về, vẫn luôn muốn tới đây, muốn trò chuyện với Tiêu Quốc Thành, không biết vì sao, hắn luôn liên hệ Tiêu Quốc Thành và Tiêu Minh Hiên lại với nhau. Trương đại quan nhân thử tìm một số đáp án từ trên người Tiêu Quốc Thành, trong khoảng thời gian này, hắn thông qua đủ loại quan hệ để điều tra tư liệu về Tiêu Quốc Thành, nhưng vẫn không có kết quả gì. Chuyện càng thần bí thì càng kích khởi hứng thú của Trương đại quan nhân, Trương Dương theo tuổi tác lớn dần, quan chức cao lên, nhưng lòng hiếu kỳ của lòng hiếu kỳ lại không bớt đi chút nào.

Tiêu Mân Hồng bị gió biển thổi cho phải nheo mắt lại, thần thái như vậy khiến cô ta càng gợi cảm hơn, cô ta nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối, nhìn mặt biển bồng bềnh ở phương xa, nói khẽ: "Hôm nay gió to quá."

Trương Dương nói: "Chúng ta hay là nhanh tới gặp Tiêu tiên sinh đi, sau khi tái khám cho hắn tôi còn phải về sớm."

Tiêu Mân Hồng cười nói: "Ăn cơm chiều rồi hẵng đi, tôi phái du thuyền đưa anh về."

Trương Dương nói: "Chiếc du thuyền đó của các cô bắt mắt lắm, để người khác nhìn thấy còn không biết sẽ nói gì về tôi."

Tiêu Mân Hồng nói: "Anh không phải không sợ người khác nói về anh ư?"

Trương Dương nói: "Bao bảo? Khen thì tôi không ngại, nhưng mắng nhiều thì tôi phiền lắm."

Tiêu Mân Hồng cười nói: "Cũng đúng thôi, không ai thích bị người khác mắng cả!"

Tiêu Quốc Thành hôm nay vẫn đang ở Quan Để số 1 chờ Trương Dương, một đoạn thời gian không gặp, tinh thần của Tiêu Quốc Thành đã khôi phục rất nhiều, sự trị liệu của Trương Dươncủa đã giúp y rất nhiều, từ sau lần đó, cổ độc trong thân thể của y đã không còn tái phát.

Tiêu Mân Hồng đưa Trương Dương tới trước mặt Tiêu Quốc Thành, cô ta cười nói với Trương Dương: "Các anh tán gẫu nhé, tôi đi chuẩn bị bữa tối."

Trương Dương nói: "Thôi, tôi tái khám cho Tiêu tiên sinh rồi sẽ đi."

Tiêu Quốc Thành cười nói: "Sao? Sợ tôi giúp anh đòi tiền à, sao mà vội đi thế?"

Nghe thấy Tiêu Quốc Thành nói như vậy, Trương đại quan nhân không khỏi bật cười: "Tiêu tiên sinh, ngài nói như vậy thì tôi không đi nữa, tối nay ăn gì?"

Tiêu Quốc Thành nói: "Trù nghệ của Mạch Kỳ Nhi không tồi, chúng ta nếm thử bữa tối tự tay cô ta làm đi."

Trương đại quan nhân gật đầu: "Tốt, vậy tôi xin rửa ruột chờ đợi."

Tiêu Mân Hồng cười nói: "Bí thư Trương, anh sợ tôi bỏ thuốc sổ vào thức ăn à mà phải chuẩn bị rửa ruột." Cô ta xoay người bước đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui