Y Đạo Quan Đồ

Trương Dương dũng cảm cứu
đứa nhỏ bị rơi xuống nước trở thành một sự kiện được lên khắp các mặt
báo ở Giang Thành. Người nhà của đám nhỏ tới tận phòng chiêu thương để
biểu thị lòng biết ơn đối với hắn, Trương đại quan nhân tự nhiên lại
phải nhận vinh quang thêm một lần nữa.

Thời Duy cũng đi tới phòng chiêu thương, ngày hôm nay, cô ta mặc một bộ quân phục, mang giày dã chiến, đội mũ lưỡi chai.

Lúc đi vào phòng làm việc của Trương Dương thì hắn đang làm việc cùng
Thường Lăng Phong, Thường Lăng Phong thấy Thời Duy tới liền đứng dậy cáo từ. Thời Duy ngồi đối diện với Trương Dương, phát hiện ánh mắt hắn có
chút quái dị, cô ta không nhịn được bèn hỏi: “Sao lại nhìn tôi như vậy?”

Trương Dương cười nói: “Mũ đẹp quá nhỉ!”

Thời Duy trừng mắt liếc hắn.

Trương Dương nói: “Lần sau mặc thế này đứng có đứng trước xe tôi nhé.”

"Vì sao?".

“Mắt tôi kém, sợ rằng tưởng nhìn thấy đèn xanh là cứ thế đi tới.”

“Hỗn đản!”

“Tôi bảo này cô bé, đừng có thô tục thế chứ.”

Thời Duy đáp lại: “Anh mới thô tục, cái gì qua miệng anh cũng đều sặc mùi thối cả.”

Trương Dương vui vẻ hớn hở nói: “Cái gì? mọi chuyện tôi nói đều rõ ràng trong sáng mà. Hôm nay tới tìm tôi có việc gì vậy?”

Thời Duy nói: “Tuy rằng anh cũng chẳng giúp gì được cho tôi, nhưng tôi
lại chẳng thích thiếu nhân tình của ai bao giờ. Tôi tới mời anh đi ăn
cơm.”

Trương Dương tủm tỉm cười: “Thực sự là chẳng có sáng tạo gì, muốn cảm tạ thì thiếu gì cách.” Ánh mắt của hắn bắt đầu có chút đen tối.

Thời Duy lập tức ý thức được nói: “Đừng mơ tưởng chiếm tiện nghi tôi.”

Trương đại quan nhân không khỏi nhức đầu, trong những nữ nhân mà hắn
tiếp xúc, Thời Duy đúng là người thẳng thắn nhất, đó là nói dễ nghe, còn không thì là cứng nhắc, bất quá đây cũng vẫn là ưu điểm của cô ta, nói
cái gì cũng đều thể hiện qua nét mặt cả. Trương Dương nói: “Tôi vừa mới
nói cô thô tục xong, y như rằng không có sai mà. Đầu óc cô lại bắt đầu
suy nghĩ bậy bạ rồi. Tôi mà như vậy sao? Tôi là một cán bộ quốc gia, một Đảng viên, một thanh niên ưu tú của tỉnh Bình Hải. Tôi là loại người
thcihs chiếm tiện nghi của cô sao?”

Thời Duy không ngờ lại nói: “Làm sao biết được. Họa hổ họa bì nan họa
cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm!” (Vẽ hổ chỉ vẽ được da chứ sao vẽ
được xương, biết người chỉ biết mặt sao biết được lòng.)

Trương Dương cười nói: “Cô đối với chân diện mục của tôi nhận thức đúng là rõ rang thật.”

“Đó là đương nhiên!”

Trương Dương nói: “Cô nói đúng, kỳ thực tôi đúng là có chút thích cô, cô nên tránh xa một chút. Cẩn thận có ngày thú tính của tôi lại nổi lên,
không kiềm chế được bản thân, làm ra cái việc táng tận lương tâm, đến
lúc đó, hối hận cũng đã muộn đó.”

Đôi mắt của Thời Duy trừng lên nhìn hắn: “Tôi sợ anh chắc?”

“Tôi là sắc lang, tôi là lưu manh đó.”

Thời Duy cười: “Chẳng phải anh vừa nói anh là cán bộ quốc gia, anh là Đảng viên ư? Vì thế nên tôi không cần phải sợ.”

“Nha đầu này, tôi thực không biết nên khen cô thông minh hay chê cô ngu xuẩn đây.”

Thời Duy nói: “Đi thôi, tôi mời anh ăn cơm.”

Trương Dương nói: “Hôm nay không được rồi.”

“Này anh đừng có lên mặt thế chứ? Có phải tôi cất công tới đây mời nên anh làm hàng không?”

Trương Dương nói: “Thực sự là không phải. Tôi có việc phải làm, công
trình đường vòng tròn ba thông xe. Lãnh đạo giao cho tôi phải tới Đông
Giang mời Tống chủ tịch xuống tham dự lễ cắt bang khánh thành. Nếu như
không phải bận tiếp đãi Kim Thượng Nguyên, giờ này tôi đã ở Đông Giang
rồi.”

“Có cần phải phiền phức như thế không? Gọi điện là được rồi mà.”

Trương Dương bật cười: “Tiểu thư ơi, người ta là chủ tịch tỉnh Bình Hải
đó. Cô gọi một cuộc điện thoại mời được người ta sao? Với lại tôi đi
cùng phó thị trưởng Viên.”

Thời Duy nói: “Tôi đưa anh đi.”

Trương Dương nói: “Ngươi thật thà thì đợi tôi quay về thì mở tiệc tẩy trần cho tôi vậy.”

Thời Duy gật đầu, sau đó cáo từ rồi ly khai

Trương Dương không có lừa cô ta, công trình đường vòng tròn ba của Giang Thành sắp thông xe, thường ủy thông qua thảo luận quyết định mời chủ
tịch tỉnh Bình Hải Tống Hoài Minh tới tham dự lễ cắt băng khánh thành.
Thượng cấp cần hạ cấp làm chuyện gì, chỉ cần một cuộc điện thoại là đủ,
nhưng hạ cấp thì ngược lại. Muốn đưa ra lời mời, cần phải tới tận nơi
mời mọc chính thức. Phụ trách nhiệm vụ lần này là Trương Dương, bằng vào quan hệ giữa hắn và Tống Hoài Minh, mời tới cắt băng khánh thành hẳn là không việc gì. Thế nhưng dù sao cũng là mời chủ tịch một tỉnh, trên
danh nghĩa mà để một cán bộ cấp phó ban thực hiện hết thì có phần hơi
không phải phép, chính vì thế nên Viên Thành Tích được tới làm nền.
Ngoài ra bí thư tỉnh ủy Cố Duẫn Tri dù biết chắc chắn là không tới nhưng vẫn phải mời.

Trương Dương và Viên Thành Tích quá khứ quan hệ vốn không tốt lắm, xuất
phát là từ mâu thuẫn của Trương Dương và nhi tử của hắn là Viên Lập Ba.
Viên Thành Tích trước giờ vẫn không nói gì, biểu hiện đối với Trương
Dương thậm chí còn khách khí. Nhưng trong nội tâm thì cũng không dễ chịu gì, bất quá y cũng không có ý định trả thù, y đối với bối cảnh của
Trương Dương rất rõ ràng, cho dù là có bất mãn thì cũng chỉ có thể để
dưới đáy lòng.

Trương Dương cũng không ưa Viên Thành Tích, Viên Thành Tích là phó thị
trưởng chủ quản về nông nghiệp, Trương Dương phụ trách phòngchiểu
thương, nên không có nhiều khi giáp mặt nhau lúc công tác. Nhưng Trương
Dương đối với hai đứa con trai của Viên Thành Tích thì rất phản cảm.
Viên Thành Tích sống cũng không phải là cường thế gì, tuy rằng là trong
thường ủy, thế nhưng y trước giờ vẫn không hề có thành tích công tác gì.

Trương Dương cũng không dự định đồng hành cùng Viên Thành Tích, cho nên
Trương Dương không có đi xe công mà nói có việc riêng sẽ tới sau. Hai
người hẹn sáng hôm sau gặp mặt ở Đông Giang cùng đi tới chỗ Tống Hoài
Minh.

Trương Dương ngồi ăn ở quán đối diện tòa nhà thị chính, sau khi ăn xong, hắn lên xe chuẩn bị rời đi. Lúc này nhận được điện thoại của Thời Duy,
không đợi cô ta lên tiếng, hắn nói luôn: “Tôi ăn xong rồi, chờ tôi từ
Đông Giang về đi!”

Thời Duy nói: “Anh đang ở đâu rồi? Tôi và chị họ tôi muốn đi nhờ xe Anh!”

Trương Dương mỉm cười: “Thật hả?”

Thời Duy nói: “Vốn là chị tôi ngày mai định tới Đông Giang, nhưng nghe
nói anh cũng đi, nên quyết định đi cùng anh luôn, đỡ phải lái xe.”

Trương Dương suy nghĩ một chút, trên đường đi có hai mỹ nữ đồng hành thì không cần phải bàn, hắn hỏi địa điểm Thời Duy và Kiều Mộng Viện đang
đứng, sau đó chạy xe tới đón hai chị em họ, lúc ra khỏi thành phố thì
cũng là lúc màn đêm buông xuống.

Kiều Mộng Viện và Thời Duy ngồi phía sau, Kiều Mộng Viện nói: “Không gian xe jeep rộng thật, ngồi rất thoải mái.”

Trương Dương hỏi: “Cô hình như mới từ Đông Giang về mà? Sao đã đi ngay rồi?”

Kiều Mộng Viện nói: “Một trong những nhà đầu tư của Hối Thông là Ngũ Đức tiên sinh ngày mai sẽ tới Đông Giang, Gia Dũng lại đi Bắc Kinh rồi, cho nên tôi phải tới gặp Ngũ Đức tiên sinh, thuận tiện hội báo tình hình
cho ông ấy.”

“Sao ông ấy không trực tiếp tới?”

Kiều Mộng Viện nói: “Việc làm ăn nào có dễ thế, người ta đã chi tiền, chúng tôi tự nhiên phải nỗ lực một chút để phụ trách chứ.”

Thời Duy nói: “Anh rể cũng có bản lĩnh thật, có thể khiến nhiều người ngoài nghề như thế tình nguyện bỏ tiền.”

Trương Dương cười: “Người ta bỏ tiền là bởi người ta nhìn trúng kết quả, trong thiên hạ không có kẻ nhiều tiền mà lại ngu si đâu.”

Kiều Mộng Viện nói: “Cũng không hẳn là thế, chúng ta trước giờ vẫn đề
xướng tinh thần lôi phong. Hơn nữa, lúc anh nhảy xuống hồ nước cứu mấy
đứa trẻ cùng Thời Duy thì anh có nghĩ tới sự hồi báo hay không?”

Trương Dương ra bộ suy nghĩ rồi nói: “Bọn trẻ thì không, nhưng với Thời Duy thì thực sự là động cơ tôi không đơn thuần như thế.”

Tuy rằng biết hắn nói đùa nhưng Thời Duy vẫn không khỏi ngượng đỏ cả mặt, xuất thủ đánh Trương Dương một cái rõ mạnh vào gáy.

Kiều Mộng Viện nói: “Trương Dương, sao anh cứ hay cợt nhả thế nhỉ, so với lúc anh làm việc cứ như hai người khác nhau vậy.”

Trương Dương nói: “Hay nói như vậy chưa chắc đã là xấu, những kẻ miệng
đầy nhân nghĩa chắc gì đã là người tốt. Trên đời này bất luận sự tình gì cũng không thể nhìn mặt ngoài…” Vừa nói tới đây, bỗng nhiên cảm giác
được xe trầm xuống, sau đó là xóc nảy kịch liệt. Trương Dương biết là
lốp xe bị hỏng, hắn giữ chắc tay lái, giảm tốc độ và đạp phanh, chiếc xe kéo lê gần trăm mét mới dừng hẳn lại được.

Trương Dương bảo hai cô ta ngồi lại trên xe, rồi xuống xe xem tình hình, cả hai lốp xe trước sau phía bên trái đều bị hỏng, đều là do đinh dài
đâm vào, hơn nữa không phải một cái. Kiều Mộng Viện cũng xuống dưới nhìn nói: “Nghiêm trọng rồi!”

Thời Duy nhìn chung quanh
đều là một màu tối đen cả, vào cái khoảng thời gian này mà bị thủng lốp
xe thì quả thực là một điều rất không may mắn, phát hiện trên mặt đường
có không ít đinh sắt, cô ta xoay người nói với Trương Dương: “Trương
Dương a, hình như là có ngươi cố ý rải đinh trên đường.”

Trương Dương đá cái lốp xe một cái, trong lòng không khỏi cảm thấy một
trận tức tối. Thật không hiểu có kẻ nào lại thiếu đạo đức như thế, không ngờ có thể làm ra cái việc như thế nào, giả như người khác phóng
nhanh, không làm chủ được tay lái thì có phải là xảy ra tai nạn thương
tâm rồi không.

Kiều Mộng Viện lãnh tĩnh nói: “Mấy cái đinh này không thể vô duyên vô cớ ở chỗ này.”

Không lâu sau có một chiếc ô tô từ phía sau đi tới, ba gã nam từ nhảy ra hỏi: “Hỏng lốp hả?”

Trương Dương gật đầu: “Bao nhiêu tiền?”

“Một trăm một lốp!”

“Cướp tiền a!” Thời Duy cả giận, cô ta cũng đoán gần như chắc chắn những kẻ này là kẻ rải đinh.

Trương Dương lãnh tĩnh nói: “Cả xăm lẫn lốp, hai bánh hai trăm.”

“Lấy thù lao trước!”

Trương Dương cũng không có do dự, mở ví rút ra hai trăm đưa ra.

Kiều Mộng Viện nhìn Trương Dương, cô ta tuy rằng tiếp xúc với Trương
Dương không nhiều, nhưng cô ta cũng biết hắn không đơn giản. Hai trăm tệ chỉ là trước hết để sửa lốp xe.

Ba gã nam tử bất đầu công việc, rất nhanh đã sửa xong cả hai lốp xe.

Đag chuẩn bị ly khai thì Trương Dương nói: “Mấy cái đinh này là của các anh?”

Ba gã nam tử lạnh lùng liếc mắt: “Biết đây là nơi nào không?”

“Không!”

“Đây là huyện Phong Trạch.”

Trương Dương đương nhiên biết đây là nơi nào, huyện Phong Trạch, một
trong những huyện lớn của Giang Thành, cũng là huyện có diện tích lớn
nhất, thu nhập kinh tế khá cao, Trương Dương nói: “Phong Trạch thì sao?”

“Tới Phong Trạch thì thành thật một chút, cẩn thận cái mồm, ít gây sự đi!”

Trương Dương mỉm cười: “Người Phong Trạch thế nào lại vênh váo thế? Nếu dám làm lại không dám nhận sao?”

Một kẻ vênh váo lên nói: “Khong sai, đinh là tao trải đó, thì làm sao?”

Trương Dương nhấc chân đạp một cái, tên tiểu tử vừa nói bay xa hơn năm
thước, hai tên khác thấy tình thế như vậy, cũng vội vàng chạy tới cầm đồ dụng cụ sửa xe, định tấn công Trương Dương. Trương đại quan nhân lại
tiếp tục xuất hai cước khiến cho hai gã ngã lăn ra trên mặt đất.

Thời Duy cũng tiến lên hỗ trợ, cô ta xuất thân gia đình quân nhân, học
qua không ít võ công, đối phó với mấy tên lưu manh này hẳn không vấn đề.

Ba gã ngã lăn lộn trên mặt đất bị Thời Duy bồi thêm cho mấy cước.

Trương Dương lạnh lùng nói: “Tôi thật chẳng muốn dây dưa với các anh,
nhưng mà các anh cũng quá vênh váo. Đã làm ra cái chuyện thất đức như
vậy, lại còn hung hăng. Các anh kiếm tiền bằng cách hại người khác như
thế không sợ giảm thọ sao?”

Kiều Mộng Viện nói: “Quên đi, người như thế không nên quan tâm tới làm gì?”

Trương Dương nói: “Vẫn chưa xong!” Hắn chỉ vào mặt một trong ba tên:
“Trả lại tiền cho tôi, và dọn sạch tất cả đinh các anh trải trên đoạn
đường này. Nhớ cho kỹ, các ngươi còn dám làm như vậy nữa, nếu để tôi bắt được thì tôi tuyệt sẽ không bỏ qua đâu.”

Mấy tên bị Trương Dương đánh cho rõ đau, khúm núm sợ hãi, trong quan
niệm vốn có của Trương đại quan nhân, nắm tay cũng là một công cụ tối ưu để xử lý rất nhiều việc.

Trương Dương còn lấy chứng minh thư của bọn chúng, chuyện này cũng là
một vấn đề phải đề phòng trước. Công đường vòng tròn ba sắp thông xe,
không ngờ ở Phong Trạch lại có sự tình như thế này, nếu như trong chuyến đi của các vị quan chức tỉnh mà gặp phải sự tình như thế chẳng phải là
sẽ vô cùng nghiêm trọng sao?

Mất một thời gian dài như thế, bọn họ tới Đông Giang đã là hơn mười giờ, Kiều Mộng Viện ở Đông Giang cũng có một căn biệt thự ở gần công viên
Hoa Hồng thuộc khu vực hồ Huyền Thanh. Lại nói tiếp, chỗ này là do Lương Thành Long mua giúp, bởi vì trang bị đã hoàn thành nên có thể ở luôn
được. Trương Dương đưa hai chị em tới đó rồi mỉm cười nói: “Tôi đi đây,
còn phải tìm chỗ nghỉ.” Kỳ thực thì hắn đã liên lạc với Cố Giai Đồng,
hiện tại có lẽ Giai Đồng đã đang chờ hắn rồi.

Thời Duy nói: “Hay là ngươi cứ ở lại đi cũng được, dù sao cũng nhiều
phòng mà…” Cô ta nói rất thiếu suy nghĩ, bị Kiều Mộng Viện nhẹ đẩy một
cái.

Trương Dương cười nói: “Thôi, cô đừng có dẫn sói vào nhà!” Nói xong hắn lái xe rời đi.

Kiều Mộng Viện nhìn xe Trương Dương rời đi rồi nói với Thời Duy: “Em
cũng thật là thiếu suy nghĩ, chúng ta là hai nữ nhân, thế nào lại để hắn ở lại được?”

Thời Duy nói: “Cũng chẳng phải là ở cùng nhau, lo cái gì?”

Kiều Mông Viên đối với cô em họ này thực sự là không còn gì để nói. Cô
ta đang định gọi điện cho Hứa Gia Dũng thì không thấy điện thoại đâu,
nghĩ một chút thì mười phần là đã để quên trên xe của Trương Dương.

Điện thoại vang lên tiếng chuông, Trương Dương cầm điện thoại nghe máy: “Alo!”

Đối phương trầm mặc không nói gì, Trương Dương lại alo một tiếng, nhưng
vẫn không hề có đáp lại, hắn nhịn không được mắng một tiếng: “Có bệnh a? Gọi điện tới lại không nói là sao?” Đối phương thẳng thắn cúp máy.

Trương Dương cất điện thoại đi, lúc này tiếng chuông điện thoại lại vang lên, lần này là Kiều Mộng Viện gọi tới, Trương Dương lúc này mới minh
bạch là mình đang cầm điện thoại của Kiều Mộng Viện, vì điện thoại hai
người giống nhau, hơn nữa trời lại tối nên vừa rồi hắn không có nhận ra
là đã nghe máy của Kiều Mộng Viện, nhớ tới cuộc gọi vừa nãy, Trương
Dương đoán chắc là do Hứa Gia Dũng gọi tới.

Trương Dương quay xe trở lại đưa trả điện thoại cho Kiều Mộng Viện, đồng thời đem sự tình vừa rồi nói lại cho Kiều Mộng Viện hắn không muốn để
cho người khác nghĩ rằng bản thân mình bụng dạ khó lường. Nếu như vừa
rồi hắn biết là điện thoại của Kiều Mộng Viện thì nhất định hắn sẽ không nghe máy.

Kiều Mộng Viện chờ Trương Dương đi rồi mới nhìn điện thoại một chút, vừa rồi đúng là Hứa Gia Dũng gọi tới, cô ta liền lập tức gọi lại cho hắn.

Thanh âm của Hứa Gia Dũng lạnh lùng: “Em và Trương Dương ở chung một chỗ a!”

“Đã nói với anhtừ trước rồi, em và Thời Duy đi nhờ xe hắn từ Giang Thành tới Đông Giang.”

“Xe đâu không đi, sao lại phải đi xe hắn làm gì?”

Kiều Mộng Viện nói: “Gia Dũng, chỉ là vừa rồi tôi để quên điện thoại trên xe hắn mà thôi.”

“Trùng hợp thật a!”

“Ngươi có ý tứ gì?” Kiều Mộng Viện cũng không khỏi có chút tức giận.

“Chẳng có ý gì, hắn biết đó là điện thoại của cô nhưng vẫn cố ý nghe máy là để cho tôi biết rằng cô đang ở cùng một chỗ với hắn.”

Kiều Mộng Viện cả giận: “Gia Dũng, anh hoài nghi em.”

Hứa Gia Dũng nói: “Không dám, tôi làm sao mà dám hoài nghi cô.”

Kiều Mộng Viện giận dữ cúp máy, Thời Duy thấy sắc mặt cô ta bất thiện liền cẩn thận hỏi: “Chị họ, sao thế?”

"Không có gì cả!"

Cố Giai Đồng ôm thân thể của Trương Dương, hai người đang ngầm mình
trong làn nước ấm áp, Cố Giai Đồng ôn nhu nói: “Có mệt hay không?”

Trương Dương lắc đầu nói: “Cha em có thật là không muốn đi không?”
Trương Dương suy nghĩ rất chu đáo, lần này công trình đường vòng tròn ba thông xe, mời chủ tịch tỉnh Tống Hoài Minh tới cắt băng khánh thành,
không biết trong nội tâm Cố Duẫn Tri có khó chịu hay không.

Cố Giai Đồng nói: “Em đã nói qua chuyện này với cha, ông không có ý tứ gì, có điều anh cứ tới gặp cha em là hay nhất.”

Trương Dương nói: “Nói thật, hiện tại anh hơi sợ cha em.”

Cố GIai Đồng cười nói: “Sao mà sợ?”

“Dù sao cha em cũng biết mối quan hệ của chúng ta, anh sợ cha có ý kiến.”

Cố Giai Đồng nói: “Chúng ta rất ít khi kông khai gặp mặt, cha không biết, hơn nữa gần đây cha cũng không hề hỏi gì.”

Trương Dương lại nói: “Cha em quá lợi hại, anh ở trước mặt ông ấy luôn có cảm giác mất tự tin.”

Cố Giai Đồng bật cười khanh khách.

Trương Dương xoay người lại nói: “Anh phải trả thù, dồn hết lên người con gái của ông ấy.”

Cố Giai Đồng đỏ mặt nói: “Đã sớm biết anh sẽ thế mà.”

Trương Dương hôn lên đôi môi non mềm một cái. Cố Giai Đồng chủ động mở miệng, dâng lên cái lưỡi thơm tho.

Hai người triền miên ân ái trong bồn tắm một hồi lâu mới tách rời nhau
ra, Cố Giai Đồng thở hổn hển nói: “Ngày mai em không thể đi với anh
được, em phải đi Bắc Kinh, ngày mai tòa tuyên án vụ của Minh Kiện.”

Trương Dương quan tâm hỏi: “Thế nào?”

“Không có vấn đề gì lớn, một năm thôi, cha em nói không cần phải kháng án.”

Cố Duẫn Tri ngồi trong phòng làm việc ở nhà tiếp Trương Dương, Trương
Dương lần này tới mang theo biếu Cố Duẫn Tri một bộ trà cụ, cũng không
phải là thứ gì cao sang, bất quá tạo hình rất đặc biệt.

Cố Doãn Tri cũng không khách khí với hắn, ở ngay trước mặt hắn bóc vỏ
ra, giám thưởng bộ đồ trà một lát, lúc nhìn chữ ở đáy chén, bí thư Cố
không thể không đeo kính lão, lúc nhìn xong thì bỏ bộ đồ trà xuống, ông
ta không khỏi cảm thán: "Già rồi!"

Trương Dương cười nói: "Bí thư Cố thân thể thân tốt, từ già thật sự là không đúng với ông!"

Cố Doãn Tri chỉ mũi Trương Dương, nói: "Thôi đừng có vỗ mông ngựa tôi nữa! Lần này tới Đông Giang để làm gì?"

Trương Dương lúc này mới nói ra chuyện mời ông ta và Tống Hoài Minh tới
cắt băng khánh thành, tuy biết rằng Cố Doãn Tri chắc chắn sẽ không đi,
nhưng vẫn ở trước mặt ông ta đề xuất lời mời.

Cố Doãn Tri nói: "Không có thời gian! Hai người chúng tôi không thể đồng thời đi được, vả lại, tôi lúc trước đã tới Giang Thành vào lễ phục
dương rồi, lần này để tỉnh trưởng Tống đi đi!"

Trương Dương cũng không tiếp tục miễn cưỡng.

Cố Doãn Tri nói: "Trương Dương, tôi nghe nói cơ sở sản xuất của tập đoàn Lam Tinh Hàn Quốc sẽ đặt ở Giang Thành phải không?" Sức ảnh hưởng của
tập đoàn Lam Tinh vẫn rất lớn, ngay cả Cố Doãn Tri cũng biết đến chuyện
này.

Trương Dương gật đầu, nói: "Không sai, bọn họ khảo sát mấy nơi, sau khi
so sánh tổng hợp vẫn cho rằng xây dựng cơ sở sản xuất ở Giang Thành là
thích hợp nhất."

Cố Doãn Tri nói: "Tôi sao nghe nói chuyện này có sự tham gia của Kiều Mộng Viện?"

Trương Dương không nói gì, dẫu sao Cố Doãn Tri cũng là sự thật, nếu
không có Kiều Mộng Viện giúp đỡ, Kim Thượng Nguyên sẽ không đáp ứng đầu
tư ở Giang Thành một cách thống khoái như vậy.

Cố Doãn Tri nói: "Cơ sở sản xuất của Lam Tinh đặt ở Giang Thành là một
chuyện tốt, nhưng các cậu lần này cạnh tranh với Đông Giang thật sự là
không được hay lắm!"

Trương Dương nói rất trực tiếp: "Bí thư Cố, đại cục quan của chúng tôi
đương nhiên không thể bằng được ông, cái mà ông nhìn là cả tỉnh Bình Hải này, còn chúng tôi thì là lợi ích của thành thị của mình, kỳ thực trong quá trình chúng tôi giao thiệp với tập đoàn Lam Tinh đều công khai minh bạch, chúng tôi không sợ Đông Giang cạnh tranh, mà Kim Thượng Nguyên
vốn không phải là kẻ ngốc, y biết cân nhắc lợi hại, sở dĩ sau cùng lựa
chọn Giang Thành là bởi vì hoàn cảnh đầu tư của Giang Thành chúng tôi
tốt hơn Đông Giang nhiều."

Cố Doãn Tri cười nhạt, nói: "Một thời gian không gặp, miệng của cậu cũng lợi hại hơn rồi!"

Trương Dương nói: "Tôi là gặp chuyện thì luận chuyện thôi!"

Cố Doãn Tri cũng không tiếp tục đề tài này nữa, đứng dậy đặt bộ đồ trà
vào trong giá đựng đồ cổ, nói khẽ: "Quan hệ giữa cậu và Đỗ Thiên Dã tốt
lắm nhỉ!"

Trương Dương nói: "Tôi lúc ở ban trú kinh xuân Dương đã quen anh ta! Là bạn bè cũ!"

"Ừ! Bạn bè thì bạn bè, nhưng thượng cấp hạ cấp vẫn phải phân rõ ràng, nếu không sẽ khiến người ta dị nghị đó."

Trương Dương từ trong câu này của Cố Doãn Tri đã nhạy cảm nắm được gì
đó, xem ra nhất định là có người ở trước mặt Cố Doãn Tri nói xấu mình
rồi. Hắn cũng không sợ người khác nói linh tinh, nhưng nếu như vì chuyện này mà mang tới phiền phức cho Đỗ Thiên Dã thì thật sự là không tốt.

Cố Doãn Tri lại hỏi tới tình hình cải cách mới nhất của Giang Thành, kỳ
thực những ngày này khi Tả Viên Triêu tới tỉnh lý, đặc biệt tới văn
phòng của ông ta báo cáo, nhưng Cố Doãn Tri thích nghe Trương Dương nói
hơn, dẫu sao Trương Dương sẽ không bao giờ nói những lời thừa thãi.
Trương Dương lúc ban đầu khi đối diện với Cố Doãn Tri còn sợ ông tôi hỏi về tình cảm giữa hắn và Cố Giai Đồng, nhưng rất nhanh liền phát hiện
ra, Cố Doãn Tri trừ công tác ra thì không đàm luận gì về những đề tài
khác. Dưới bầu không khí này, Trương Dương cũng dần dần thả lỏng.

Trương Dương có một phát hiện, cảm giác rằng thái độ của Cố Doãn Tri lần này đối với hắn đã ôn hòa hơn nhiều, có lẽ là chuyện của Cố Minh Kiện
đã khiến ông ta phát sinh biến hóa này.

Bất tri bất giác hai người nói chuyện tới hơn năm giờ, Cố Giai Đồng đã
đi Bắc Kinh, Cố Dưỡng Dưỡng thì vẫn chưa được nghỉ, trong nhà chỉ có một mình Cố Doãn Tri, ông tôi nói với Trương Dương: "Tôi bảo vú em đi chuẩn bị bữa tối, ở lại ăn cơm với tôi đi!"

Trương Dương được yêu quá mà kinh sợ, gật gật đầu.

Việc ăn uống bình thường của Cố Doãn Tri rất đơn giản, lấy đồ chay làm
chủ, vì nghĩ tới Trương Dương nên ông tôi bảo vú em luộc một con gà
trống và hấp cá pecca. Trong nhà bí thư Cố không thiếu rượu, bình thường Cố Giai Đồng cũng lấy không ít của nhà mang đi, mà đa số đều tiến vào
bụng của Trương Dương.

Cố Giai Đồng lấy ra một bình Mao Đài, Trương Dương mở ra rồi rót một
chén cho ông ta, sau đó thì ngồi xuống cạnh Cố Doãn Tri, trong lòng
không khỏi có chút đắc ý, có thể ngồi cùng ăn tối với bí thư Cố là tâm
nguyện của tất cả mọi người ở trong thể chế Bình Hải, ở trong mắt người
khác là chuyện xa vời không thể với tới được, nhưng đối với mình mà nói
lại là rất bình thường.

Cố Doãn Tri không biết trong lòng Trương Dương hiện tại đang nghĩ gì,
ông tôi nhấp một chén rượu: "Tôi nghe rất nhiều người sau khi cai nghiện thì rất dễ nghiện trở lại!"

Trương Dương biết ông tôi lại nghĩ tới chuyện của Cố Minh Kiện, bèn nói: "Bí thư Cố cứ yên tâm, đợi Minh Kiện ra ngoài, tôi sẽ nghĩ biện pháp
khiến cậu ấy thấy thứ này là phải tránh xa ngay."

Cố Doãn Tri rất có lòng tin đối với y thuật của Trương Dương, ông tôi
nói nhỏ: "Mỗi người đều mong con cái của mình thành rồng, nhưng một khi
con mình xảy ra chuyện, trong lòng chỉ muốn chúng được bình an là tốt
rồi, thành tựu gì thì chẳng qua cũng chỉ là mây khói thoáng qua mà
thôi."

Trương Dương có thể hiểu tâm lý của Cố Doãn Tri hiện tại, chuyện Cố Minh Kiện nghiện ma túy đã tạo thành đả kích rất lớn đối với Cố Doãn Tri,
nếu như không phải là mình giúp đỡ tra ra chân tướng đằng sau, Cố Minh
Kiện cũng không thể nào thoát khỏi phải ngồi tù lâu ngày, thái độ của Cố Doãn Tri đối với mình phát sinh chuyển biến cũng là bởi vì chuyện này.
Trương Dương nói: "Tôi tin Minh Kiện sau khi xảy ra chuyện này sẽ thành
thục hơn và hiểu được nỗi khổ tâm của người nhà."

Cố Doãn Tri nói: "Xuất thân con nhà quan chưa chắc đã phải là chuyện may mắn!" Ông tôi đột nhiên nhớ tới Hứa Thường Đức: "Nghe nói con trai của
Hứa Thường Đức ở Giang Thành làm ăn khá lắm hả?"

Trương Dương nói: "Quy mô rất lớn, anh ta từ nước ngoài kêu gọi được
không ít nhà đầu tư mạo hiểm, lần này tập đoàn Lam Tinh cũng đạt thành
hợp tới với họ, tựa hồ như viễn cảnh phát triển rất tốt!"

Cố Doãn Tri gật đầu, chuyển đề tài: "Lợi nhuận từ nhà máy chế thuốc của Giai Đông không tồi, cậu giúp đỡ nó phải không?"

Trương Dương giật thót, Cố Doãn Tri vòng một vòng, cuối cùng cũng quay
lại chuyện của mình và Cố Giai Đồng, hắn trong lòng tuy có quỷ, nhưng vẻ mặt vẫn giả vờ tỉnh bơ, mỉm cười nói: "Tôi chỉ viết cho cô ấy mấy
phương thuốc, cái này không tính là đút lót phải không?"

Cố Doãn Tri cầm chén rượu lên uống cạn, nói một câu khiến Trương Dương
nghĩ mãi cũng không hiểu: "Người trẻ cậu yêu đường lằng nhằng thế nào
thì cứ thế đi!"

...

Trương đại quan nhân rời khỏi căn nhà số 9, trong đầu vẫn nhớ lại câu
nói đó, câu này của Cố Doãn Tri là có ý gì? Ông ta rốt cuộc là ám chỉ sự nghiệp của Cố Giai Đồng hay là chuyện tình cảm giữa mình và Cố Giai
Đồng, Cố Doãn Tri rõ ràng không thể nào nghĩ thoáng như vậy được, để con gái phải theo hắn cả đời một cách không rõ ràng.

Trương Dương không rời khỏi viện gia thuộc tỉnh ủy ngay, mà đi bộ tới
nhà đại tỉnh trưởng Tống Hoài Minh, ban ngày hắn đã cùng với Viên Thành
Tích tới chính phủ tỉnh gặp Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh cũng rất
thống khoái đáp ứng sẽ tới tham gia nghi thức cắt băng khánh thành đường vòng tròn ba. Buổi tối Trương Dương là lấy danh nghĩa vãn bối tới thăm
hỏi, giống như lần trước, lần này Trương Dương cũng không đi tay không,
mang theo một ít đặc sản của núi Thanh Đài.

Bởi vì Trương Dương không báo trước, cho nên vợ chồng Tống Hoài Minh
không chuẩn bị gì, Liễu Ngọc Oánh không khỏi trách Trương Dương: "Trương Dương, cậu sao không báo trước lấy một tiếng để tôi làm thêm chút thức
ăn cho cậu và chú Tống uống vài chén."

Trương Dương cười nói: "Vừa rồi tới thăm bí thư Cố, ở nhà ông ấy ăn chực một bữa rồi!" Ở trước mặt Tống Hoài Minh hắn không muốn giấu gì cả, hắn tới giờ vẫn chưa rõ quan hệ giữa Tống Hoài Minh và Cố Doãn Tri rốt cuộc là như thế nào, trên tình cảm hắn không có bất kỳ thiên vị nào.

Tống Hoài Minh nói: "Thế mà không gọi tôi tới ăn cùng!"

Trương Dương cười cười, đi tới ngồi xuống cạnh Tống Hoài Minh.

Tống Hoài Minh nói: "Nói chuyện gì với bí thư Cố thế?"

"Nói về việc cải cách của Giang Thành!"

Tống Hoài Minh cũng không hỏi tường tận, y nói với Trương Dương: "Ban
ngày có chuyện tôi quên mất không dặn cậu, lần này nghi thức cắt băng
khách thành của đường vòn tròn ba phải thật đơn giản, đừng có phô trương lãng phí, ý nghĩa của công trình thông xe tuy rất lớn, nhưng cũng không cần phải dùng tiền để chứng tỏ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui