Y Đạo Quan Đồ

Trương Dương cười cười giúp
Hải Lan cởi áo khoác, sau đó lại giúp Hồ Nhân Như cởi áo gió, treo lên
trên giá, Hồ Nhân Như cười nói: "Thật không ngờ anh lại có phong độ thân sĩ như vậy."

Trương đại quan nhân cười nói: "Anh vốn chính là thân sĩ, có thể giúp hai vị mỹ nữ cởi quần áo chính là vinh hạnh của anh!"

Câu nói này khiến cho cả Hải Lan và Hồ Nhân Như đều đỏ mặt.

Trương Dương mỉm cười nhìn Hải Lan, nói khẽ: "Em gầy đi rồi!"

Hải Lan gắt: "Mới có một tuần không gặp, làm sao mà gầy đi được?"

Hồ Nhân Như nói: "Không làm phiền hai người liếc mắt đưa tình nữa, tôi đi chuẩn bị bữa khuya!"

Hải Lan nói: "Tôi đi với!"

Trương Dương nói: "Để Nhân Như đi đi!"

Hải Lan nghe hắn nói vậy chỉ đành dừng bước, sau khi Hồ Nhân Như đi,
Trương Dương nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hải Lan rồi kéo vào trong lòng hắn, ôm chặt lấy cô ta, hôn lên môi cô ta.

Hải Lan đỏ mặt: "Nhân Như...."

Trương Dương cười bảo: "Không sao đâu!"

Hải Lan đánh vào ngực hắn một cái, sau đó ôm lấy cổ hắn rồi tặng cho hắn một nụ hôn rồi ngay lập tức rời khỏi lòng hắn. Cô ta bảo Trương Dương
dẫn cô ta đi tham quan nhà gỗ. Hải Lan rất thích thú với đồ trang trí ở
nơi này. Cô ta hỏi khẽ: "Còn tưởng rằng anh sẽ an bài cho em ở khách sạn cơ."

Trương Dương đẩy cánh cửa phòng ngủ chính có thể nhìn thấy cảnh hồ ra, chỉ vào bên trong, nói: "Tối nay em ngủ ở đây?"

"Còn anh?"

Trương Dương cười bảo: "Đương nhiên là ngủ cùng em rồi!"

"Không được!"

Trương Dương từ vẻ mặt xấu hổ của Hải Lan đã đoán được nhất là bởi vì Hồ Nhân Như, xem ra nguyện vọng ngủ chung của mình muốn thực hiện được thì còn phải nỗ lực nhiều.

Hồ Nhân Như chuẩn bị một nồi lẩu, gọi bọn họ xuống ăn, Trương Dương lấy
một bình Mao Đài và một bình Chi Hoa Sĩ ra, rượu nước ngoài là chuẩn bị
cho Hải Lan, dưới sự ân cần mời rượu của hắn, một lúc sau Hải Lan và Hồ
Nhân Như đều bị hắn chuốc say.

Lúc Hải Lan tỉnh dậy vẫn còn là nửa đêm, dưới ánh đen mông lung, phát
hiện mình đang trần truồng nằm trong lòng Trương Dương, Hồ Nhân Như cũng vậy, thân hình trơn nhẵn tựa sát vào lưng Trương Dương. Đông tác nhẹ
nhàng của Hải Lan đã làm cô ta tỉnh lại. Hồ Nhân Như mở bừng mắt, bắt
gặp ánh mắt của Hải Lan, khuôn mặt của hai cô gái đều đồng thời đỏ rực
lên, bọn họ đều uống không ít rượu, lúc này mới ý thức được sự đáng ghét của Trương Dương, song trong lòng họ lại không có một chút ý tứ oán
trách nào, hai người nhìn đồng phương, cắn chặt môi, đồng thời nở nụ
cười xấu hổ.

Hồ Nhân Như như đã có kinh lịch ở cùng một phòng với Cố Giai Đồng, nhưng loại tràng diện như ngày hôm nay thì lần đầu tiên trải qua. Từ lúc
Trương Dương bắt đầu chuốc say họ, cô ta đã ý thức được mục đích của
Trương Dương, nhưng Hồ Nhân Như là một cô gái cực kỳ thông minh, cô ta
thích Trương Dương, cũng biết tình cảm của Trương Dương đối với mỗi
người đều khó mà dứt bỏ cho được, trừ phi là hắn từ bỏ, nếu không thì
phải tìm một phương pháp giải quyết, thậm chí ngay cả bản thân Hồ Nhân
Như cũng không thể nào tin được vào sự thay đổi của mình, cô ta không
ngờ lại cùng những cô gái khác chung một người đàn ông, hơn nữa còn ở
dưới tình huống này.

Trương Dương một tay nắm lấy tay Hồ Nhân Như, tay kia thì nắm tay Hải
Lan, đặt tay họ lên nhau: "Dựa gần vào một chút, tối nay lạnh quá."

Hải Lan xấu hổ nói: "Em... em sang phòng bên cạnh ngủ..."

"Hay là để em..." Hồ Nhân Như nói.

Trương Dương lắc đầu: "Thế chả phải càng lạnh hơn à?"

Hai cô gái vừa xấu hổ vừa oán trách nhìn hắn.

Trương Dương cười xán lạn, nói: "Hay là... chúng ta vận động một chút đi..."

"Đừng..."

Trong phòng rất nhanh liền vang lên tiếng thở hồn hển.

Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ chiếu lên chiếc giường rộng, mặt Hải Lan kiều diễm như hoa hải đường, Hồ Nhân Như cũng mặt như hoa đào, Trương
Dương mượn hơi men, trong đêm công phá phòng tuyến tâm lý của họ, mà thể chất cường hãn của thằng ôn này cũng khiến thân thể của họ thần phục.
Hải Lan ở thấy tiếng động cơ ô tô ở dưới nhà, không nhịn được liền thốt
lên: "Thật sự hoài nghi anh ấy có phải là sắt tạo thành không nữa?"

Hồ Nhân Như đỏ mặt,nói: "Đồ hoang đường vô sỉ!"

Hai người trong lòng xấu hổ, nhưng lại biết rõ mình không thể nào từ bỏ
Trương Dương được, có một loại cảm giác đồng bệnh tương lân.

Hồ Nhân Như đề nghị: "Nhân lúc anh ấy đi làm, chúng ta nghỉ ngơi một ngày."

Hải Lan gật đầu, ánh mắt của hai người lại chạm nhau, không biết vì sao lại đồng thời mỉm cười.

...

Trương Dương rất đắc ý, tuy thủ đoạn có chút không được quang minh lắm,
nhưng hắn cuối cùng đã thành công lừa hai vị hồng nhan tri kỷ lên
giường, từ biểu hiện của Hải Lan và Hồ Nhân Như tối qua có thể thấy bọn
họ đã chấp nhận chuyện này. Sự chinh phục sẽ mang theo cảm giác thỏa
mãn, Trương đại quan nhân hiện tại bất kể là trên sinh lý hay là trên
tâm lý đều được thỏa mãn, cho nên tâm trạng của hắn rất tốt.

Người ta vui thì tinh thần sảng khoái, ngay cả nhân viên công tác của
phòng chiêu thương cũng nhìn ra tâm tình của chủ nhiệm Trương hôm nay
rất tốt, ngay cả loại người mà Trương Dương không muốn nhìn thấy như
Tiếu Quế Đường, chủ nhiệm Trương cũng chủ động chào hỏi.

Tiếu Quế Đường chủ động chạy tới, nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi muốn hồi báo với anh chuyện của tập đoàn An Đại Hàn Quốc."

“Có thuận lời không?”

Tiếu Quế Đường cười khổ, nói: "Làm sao có thể thuận lợi được? Tổng tài
của tập đoàn An Đại Lưu Dân Trí lần này tới là để ký hợp đồng, chúng ta
hiện tại kéo dài chuyện này, người ta lại không phải là không nhìn ra,
gặp phải chuyện như thế này, ai mà cao hứng được chứ."

Trương Dương nói: "Y nói thế nào?"

"Phía nhà máy máy móc công trình lại đề xuất mấy điều khiển, Lưu Dân Trí thoáng cái là nhìn ra chúng ta đang cố ý kéo dài, hôm qua thì đề xuất
nếu như phía Giang Thành thiếu thành ý, y có thể bỏ việc ký hợp động,
người ta chuẩn bị chỉ ở lại Giang Thành thêm ba ngày."

Trương Dương khinh thường nói: "Tối hậu thư đấy à?"

Tiếu Quế Đường nói: "Nói chung là tôi chịu rồi!"

Điện thoại của Trương Dương đổ chuông, Trương Dương cầm điện thoại lên,
Tiếu Quế Đường trầm mặc không nói gì, gã vẫn chưa nói xong nên đợi
Trương Dương gọi điện thoại xong thì nói tiếp.

Điện thoại là mẹ nuôi của Trương Dương, La Tiệu Ninh gọi tới, không đợi
La Tuệ Ninh lên tiếng, Trương Dương đã ý thức được chuyện này có tám
chín phần mười là liên quan tới Văn Linh.

La Tuệ Ninh nói: "Trương Dương, Văn Linh lại tới Giang Thành rồi!"

Trương Dương nhíu mày, đúng là sợ cái gì thì gặp cái đó! Hắn thực sự là
không nhìn ra Thôi Chí Hoán có cái gì tốt, sao mỗi lần gã xuất hiện ở
Trung Quốc là Văn Linh lại lóc cóc chạy theo, kỳ thực Văn Linh thích ai
cũng chẳng liên quan gì tới hắn, nhưng chuyện này lại dính dáng tới Đỗ
Thiên Dã, hắn không thể không hỏi được.

La Tuệ Ninh lo lắng hỏi: "Nó và Thôi Chí Hoán đó rốt cuộc là có yêu nhau hay không? Nếu như là thật, Văn gia chúng ta làm sao mà đối diện được
với Đỗ gia!"

Trương Dương an ủi bà ta: "Mẹ nuôi, mẹ yên tâm đi. Đỗ Thiên Dã đã biết
chuyện này rồi, phản ứng của anh ấy cũng không quá kịch liệt, con nghĩ
anh ấy đã nghĩ thông rồi."

La Tuệ Ninh nói: "Cho dù là vậy, mẹ cũng không thích người Hàn Quốc!"

Trương Dương nói: "Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, con sẽ giúp mẹ trông chừng chị ấy!"

La Tuệ Ninh thở dài, nói: "Con bé này càng lúc càng không khiến người ta yên tâm!"

Trương Dương báo rằng năm nay có lẽ phải sau tết mới có thể đến nhà họ chúc tết.

La Tuệ Ninh nói: "Công việc của con bận rộn, không có thời gian thì không phải tới đâu!"

Lo lắng của La Tuệ Ninh không phải là thừa, hành vi của con gái càng lúc càng khiến bà ta khó mà lý giải được, ngày Văn Linh tới Giang Thành,
xuất hiện một việc bất ngờ.

Thôi Chí Hoán đặc biệt tới trạm xe lửa đón cô ta, Văn Linh vừa xuống xe
lửa đã nhìn thấy Thôi Chí Hoán ôm một bó hoa hồng đứng ở đó, trên mặt
không khỏi nở nụ cười hiểu ý.

Thôi Chí Hoán bước về phía Văn Linh, tặng đóa hoa hồng ở trong tay cho
cô ta, sau đó rướn lên hôn nhẹ lên mặt Văn Linh một cái, cái hôn này của gã rất đột ngột, Văn Linh cũng không ngờ tới, cái hôn này của Thôi Chí
Hoán giống như chuồn chuồn đạp nước, rất thân sĩ cũng rất lễ mạo, nếu
như ở phương Tây thì không tính là đột ngột. Nhưng ở Trung Quốc, tại
Giang Thành thì lại khiến người ta chú ý.

Thôi Chí Hoán nhìn ra phản ứng của Văn Linh có chút không tự nhiên, án
náy nói: "Xin lỗi, em quá xinh, anh không nén nổi cảm xúc."

Văn Linh ngửi hoa hồng trong tay: "Hoa rất thơm!"

Đằng sau vang lên giọng nói phẫn nộ: "Văn Linh!"

Giọng nói này đối với Văn Linh thì có chút quen thuộc, cô ta quay người
lại, nhìn thấy vợ chồng Đỗ Sơn Khôi đứng cách đó không xa, hai người
cũng từ Bắc Kinh tới thăm con trai, vừa hay ngồi cùng một chuyến tàu với Văn Linh. Tình cảnh Thôi Chí Hoán hôn Văn Linh bị hai vợ chồng này nhìn thấy rõ ràng. Hai vợ chồng trước giờ đều coi Văn Linh như con dâu, tuy
biết rằng quan hệ của con trai và Văn Linh gần đây có chút lãnh đạm,
nhưng họ vẫn tin rằng tình cảm mười mấy năm khó mà thay đổi được, con
trai nhiều năm khổ sở đợi chờ Văn Linh như vậy, không ngờ sau cùng lại
có kết cục như thế này. Hai vợ chồng làm sao mà không tức giận cho được, Đỗ Sơn Khôi tức đến nỗi cả người run rẩy bước tới trước mặt Văn Linh,
chỉ vào mũi cô ta, nói: "Văn Linh à Văn Linh! Thiên Dã nhà ta... đợi
cháu nhiều năm như vậy, cháu không ngờ lại ở sau lưng nó... làm ra loại
chuyện như vậy.. cháu..."

Phùng Ngọc Mai ở bên cạnh
khuyên lão đầu tử đừng tức giận, nhưng bản thân cũng tức đến nỗi vành
mắt đỏ bừng lên, bà ta run giọng nói: "Tiểu Linh... Thiên Dã nhà ta
không có chỗ nào không phải với cháu... cháu..."

Vẻ mặt của Văn Linh vẫn thản nhiên như không, hờ hững nói: "Bác Đỗ, dì
Phùng, cháu và Đỗ Thiên Dã không có bất kỳ quan hệ gì cả!"

Đỗ Sơn Khôi tức đến nỗi cả người run rẩy: "Cô... cô là đồ không có lương tâm… Thiên Dã... nhà chúng tôi đợi cô mười năm... mười năm đó..."

"Cháu không bảo gã đợi cháu!" Văn Linh nói xong câu này liền quay người bỏ đi.

Đi được hai bước lại nghe thấy phía sau truyền tới giọng nói kinh hoàng
thất thố của Phùng Ngọc Mai: "Lão đầu tử, ông sao vậy? Lão đầu tử..."

Thôi Chí Hoán quay người lại nhìn thì thấy Đỗ Sơn Khôi đã ngã ra đất, gã lo lắng nói: "Lão nhân gia ngất rồi!"

Văn Linh nhíu mày nói: "Đi thôi, ở lại chỉ tổ càng thêm phiền phức!"

...

Đỗ Thiên Dã nghe thấy tin tức thì ngay lập tức chạy tới bệnh viên nhân
dân số một, nhưng khi gã đến nơi thì cha mình đã qua đời rồi. Đỗ Sơn
Khôi là bởi vì xuất huyết não cấp tính mà chết, nguyên nhân chân chính
là ông ta nhìn thấy cảnh Văn Linh và Thôi Chí Hoán thân mật với nhau, vì cảm thấy bất bình cho con trai, dưới cơn giận huyết áp tăng vọt nên
xuất huyết não. Có thể nói Văn Linh và Thôi Chí Hoán là nguyên nhân dẫn
tới Đỗ Sơn Khôi đột tử, Phùng Ngọc Mai đã khóc không thành tiếng.

Cha của bí thư thị ủy vừa tới Giang Thành đã phát bệnh mà chết, chuyện
này đã gây chấn động tới cả tầng lớp lãnh đạo Giang Thành, tất cả thường ủy thị ủy đều tới bệnh viện, đối với bệnh viện nhân dân số một Giang
Thành mà nói toàn bộ lãnh đạo thị ủy đều tề tụ ở bệnh viện là lần đầu
tiên trong lịch sử.

Trương Dương nghe thấy tin tức thì cũng ngay lập tức tới bệnh viện, hắn
muốn cứu sinh mạng của Đỗ Sơn Khôi, nhưng trời xanh trêu người, khi hắn
tới bệnh viện thì Đỗ Sơn Khôi đã được tuyên bố qua đời. Trương đại quan
nhân tuy diệu thủ vô song, nhưng cũng không có sức hồi thiên, đối diện
với sự ra đi của Đỗ Sơn Khôi hắn cũng đành lực bất tòng tâm.

Đỗ Thiên Dã không khó, nhưng vẻ mặt bi thương của gã khiến người ta cảm
thấy còn không dễ chịu bằng khóc ra. Gã cố nén bi thương nói: "Mẹ! Rốt
cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Phùng Ngọc Mai vốn không muốn nói, nhưng cứ giữ trong lòng thực sự là
quá khó chịu, bà ta nuốt lệ kể lại chuyện vừa rồi đã xảy ra ở bến xe lửa lại cho Đỗ Thiên Dã, từ sau khi đảm nhiệm chức bí thư thị ủy, Đỗ Thiên
Dã cũng đã có thể khống chế tâm tình của mình rất tốt, nhưng chuyện mà
mẹ nói cho gã khiến gã vẫn phải phẫn nộ. Đỗ Thiên Dã mặt đỏ bừng bước ra khỏi phòng bệnh. Trương Dương nhìn ra tình tự của gã không ổn, liên
bước lên kéo gã lại, Đỗ Thiên Dã gầm lên: "Bỏ tôi ra!"

Một câu này dọa cho các thường ủy thị ủy đứng ở trong hành lang đều sợ
đến nỗi giật nảy mình, lúc này không có ai dám chủ động chạy tới, ai
cũng nhìn ra rằng Đỗ Thiên Dã đang ở vào lúc bi phẫn đan xen, không ai
muốn lúc này lại tự chuốc lấy xui xẻo.

Trương Dương khó lắm mới kéo được về cuối hành lang, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đừng quên thân phận của anh!"

Đỗ Thiên Dã trong mắt lấp lánh ánh lệ, bởi vì phẫn nộ mà cả người gã bắt đầu run rẩy: "Cha tôi bởi vì nhìn thấy cô ta và Thôi Chí Hoán thân
thiết với nhau, cho nên không chịu được đả kích... tôi phải tìm cô ấy để hỏi cho rõ!"

Trương Dương lúc này mới biết nguyên nhân chânchính khiến Đỗ Sơn Khôi
phát bệnh, hắn thầm than bất diệu, chuyện này tất nhiên sẽ tạo thành trở ngại cho hai nhà Đỗ, Văn, Trương Dương nói nhỏ: "Lão gia tử xương cốt
chưa lạnh, Thiên Dã, anh trước tiên giúp lão gia an bài hậu sự đi, những chuyện khác để tôi xử lý cho!"

Đỗ Thiên Dã được Trương Dương nói vậy thì mới bĩnh tĩnh lại một chút.
Quả thật, gã hiện tại dù có đi tìm Văn Linh cũng chẳng giải quyết được
vấn đề gì, gã gật đầu, nói: "Được!"

Đỗ Thiên Dã cũng ổn định lại tình tự, rồi mới đi tới gặp mặt những thường ủy khác.

Trương Dương biết chuyện của Văn Linh không thể lộ ra, nếu không bất kể
là Đỗ Thiên Dã hay là phó thủ tướng Văn đều không được đẹp mặt gì. Sự ra đi của Đỗ Sơn Khôi khiến Trương Dương cảm thấy rất đau khổ, nhưng hắn
dẫu sao cũng phải tỉnh táo một chút, ý thức được chuyện này nếu như xử
lý không thỏa dáng, e rằng sẽ dẫn tới phiền phức lớn hơn, hắn đi tới chỗ không có ai rồi gọi điện cho La Tuệ Ninh, kể lại tường tận chuyện này
cho bà ta.

La Tuệ Ninh nghe thấy tin tức Đỗ Sơn Khôi qua đời thì cảm thấy vô cùng
chấn động. Trương Dương không giấu diếm, nói ra Văn Linh chính là đầu sỏ khiến cho Đỗ Sơn Khôi phát bệnh. La Tuệ Ninh trầm mặc một chút rồi mới
nói: "Trương Dương, con lập tức đi tìm Văn Linh cho mẹ, không thể để nó
đi đâu được, càng không cho lai vãng với thằng Hàn Quốc đó, mẹ tới Giang Thành ngay đây!"

Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, tâm tình của Đỗ Thiên Dã đang rất kích động. Con thấy mẹ hay là từ từ hẵng tới!"

La Tuệ Ninh kiên quyết nói: "Không được, mẹ phải tới gặp cậu ấy, chuyện
này là Văn gia có lỗi với cậu ấy, mẹ phải xin lỗi trước mặt cậu ấy!"

Trương Dương thấy bà ta kiên quyết như vậy thì cũng bỏ đi ý định khuyên bảo.

La Tuệ Ninh nói: "Trương Dương, chiếu cố Đỗ Thiên Dã, còn nữa, phải cố
gắng tránh cho Văn Linh gặp mặt cậu ấy, mẹ muộn lắm là buổi tối sẽ tới
Giang Thành!"

Trương Dương đáp ứng.

Trương Dương nghe thấy Văn Linh đang ở tại nhà khách chính phủ thành
phố, trực tiếp tới đó, chuyện này đã phát sinh, hắn không thể thay đổi
được, hiện tại điều có thể làm chỉ đảm bảo để chuyện không bị lan truyền ra. Ít nhất thì đảm bảo trước khi La Tuệ Ninh tới Giang Thành, mâu
thuẫn sẽ không trở nên gay gắt.

Lúc Trương Dương nhìn thấy Văn Linh, Thôi Chí Hoán đang ở trong phòng cô ta. Thôi Chí Hoán và Văn Linh đang ngồi uống trà, Trương Dương nhìn
thấy thằng ôn này là trong lòng lại bốc lửa, nếu như không phải để ý tới toàn cục, hắn đã ném thằng ôn này qua cửa sổ rồi.

Văn Linh vẫn là bộ dạng lạnh lùng đó: "Trương Dương, cậu sao biết tôi tới đây?"

Trương Dương nói: "Ở Giang Thành tôi muốn tìm một người là việc hết sức
dễ dàng!" Ánh mắt của hắn và Thôi Chí Hoán gặp nhau, liền lên tiếng chế
giễu: "Thôi tiên sinh không đi đàm phán à?"

Thôi Chí Hoán mỉm cười đứng dậy, nói: "Tôi đi có chút chuyện, hai người nói chuyện đi!"

Trương Dương tránh sang một bên.

Sau khi Thôi Chí Hoán đi, Văn Linh nói: "Có phải là mẹ tôi bảo cậu tới tìm tôi không?"

Trương Dương nói: "Chị Linh, tôi cũng chẳng quan tâm chị và Thôi Chí
Hoán có quan hệ gì, nhưng lúc bác Đỗ phát bệnh, chị sao không giúp đỡ
đưa bác ấy tới bệnh viện, chỉ sao có thể phất tay áo bỏ đi?"

Văn Linh nói: "Xung quanh có nhiều người như vậy, lại có cả cảnh sát
đường sắt chạy tới, có sự giúp đỡ của họ tất nhiên là không thể nào chậm chễ được, cho dù tôi nhúng tay vào thị làm được gì? Có thể giúp được
gì? Vả lại ông ta phát bệnh chẳng liên quan gì tới tôi, tôi sao phải
quan tâm tới ông ta?"

Trương Dương bị sự bất cận nhân tình của Trương Dương chọc giận: "Chị
Linh, thôi thì không nói tới quan hệ giữa chị và Đỗ Thiên Dã, nhưng anh ấy vì chị mà đợi cả mời năm, chẳng lẽ chị không cảm động chút nào ư?"

Vẻ mặt Văn Linh biến thành lạnh lùng, nhìn Trương Dương, nói: "Cậu đang chỉ trích tôi đấy à?"

Trương Dương gật đầu, nói: "Đúng! Đừng nói là bác Đỗ, cho dù là đối diện với một lão nhân xa lạ, chị cũng không nên bỏ đi như vậy. Nếu như chị
giúp ông ta, có lẽ có thể đưa tới bệnh viện sớm một chút! Ông ấy có lẽ
cũng sẽ không chết?"

Nghe thấy tin dữ của Đỗ Sơn Khôi, tình tự của Văn Linh cũng không có gì
biến hóa, vẫn hờ hững nói: "Ông ta chết rồi à? Chẳng trách cậu tìm tới
cửa chỉ chích tôi!" Cô ta dừng lại một chút rồi nói: "Cái chết của ông
ta chẳng liên quái gì tới tôi cả, tôi nghĩ nể tình trong quá khứ, có lẽ
tôi sẽ tới bái tế ông ta!"

Trương Dương không nhịn được sự phẫn nộ ở trong lòng, hắn gầm lên: "Văn
Linh, chị cho rằng chị là ai? Đùn đẩy trách nhiệm sạch sẽ như vậy à? Nếu như không phải là chuyện của chị và Thôi Chí Hoán bị bác Đỗ nhìn thấy,
bác ấy làm sao lại bị đả kích mạnh như vậy?"

Văn Linh lạnh lùng nói: "Cậu đẩy trách nhiệm về cái chết của ông ấy lên
người tôi ư! Được! Cậu đúng là anh em tốt của Đỗ Thiên Dã, tôi có thể
nói rõ cho cậu biết, tôi và Đỗ Thiên Dã không có bất kỳ quan hệ gì cả,
còn cha mẹ gã nghĩ thế nào thì đó là việc của họ, họ xảy ra chuyện gì,
không liên quan tới tôi!"

Trương Dương tức giận nói: "Sớm biết chị là hạng gái bạc tình bạc nghĩa
như vậy, tôi lúc trước không nên cứu chị! Đỗ Thiên Dã cũng mù mắt rồi
nên mới yêu chị!"

Văn Linh nói: "Trương Dương, tôi nể mặt mẹ tôi nên không tính toán với
cậu, nếu cậu còn nói linh tinh, tôi không khách khí với cậu đâu!"

Trương Dương giận quá thành ra bật cười, hắn gật đầu, nói: "Uy phong quá nhỉ, sát khí ghê chưa kìa! Nếu tôi không nể mặt Đỗ Thiên Dã, cô sớm đã
thành hồng phấn khô lâu rồi!"

Văn Linh nói: "Tôi không cầu cậu cứu tôi, tôi nằm trên giường cả mười
năm, mười năm này khiến tôi sớm đã chán ghét sinh mệnh rồi, tôi không
chỉ một lần muốn chết, nhưng tôi không khống chế được mệnh vận của mình, là Đỗ Thiên Dã cho rằng gã là cứu thế chủ của tôi thôi!"

Trương Dương lắc đầu: "Văn Linh, cô rất ích kỷ, cô không biết Đỗ Thiên Dã đã nỗ lực bao nhiêu vì cô đâu!"

Văn Linh hừ hững nói: "Nói xong chưa? Cậu có thể đi được rồi đấy!"

Lúc Trương Dương đi tới bãi đỗ xe, nhìn thấy Thôi Chí Hoán vẫn chưa đi. gã đang đứng trước xe Audi màu đen.

Trương Dương lạnh lùng nhìn gã một cái, Thôi Chí Hoán do dự một chút rồi vẫn bước về phía Trương Dương, gã nói khẽ: "Tôi nghe nói cha của bí thư Đỗ đã mất! Thật là đáng tiếc!"

Trương Dương giọng nói cứng ngắc: "Trung Quốc chúng tôi có câu tục ngữ,
gọi là mèo khóc chuột giả từ bi, không ngờ người Hàn Quốc các anh cũng
là vậy!"

Thôi Chí Hoán nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi nghĩ là anh đã hiểu lầm rồi,
tôi và Văn tiểu thư là bàn bè tôi, tôi tới trạm xe lửa đón cô ấy không
có gì là không đúng cả, còn Đỗ lão tiên sinh đột nhiên phát bệnh, đây
không phải là điều mà chúng tôi ngờ tới được, chúng tôi cũng không hi
vọng xảy ra chuyện này!"

Trương Dương không để ý đến gã, đi tới trước xe jeep rồi kéo cửa bước
vào. Không lâu sau Văn Linh từ trên lầu bước xuống, lên xe Audi màu đen, Thôi Chí Hoán lái xe ra khỏi nhà khách.

Trương Dương không đi theo, bên trong bãi xe một chiếc Santana màu lam
đi theo sau xe Audi. Trương Dương ấn số gọi Chương Duệ Dung: "Theo
chưa?"

Chương Duệ Dung nói: "Yên tâm đi, trình độ bám đuôi của tôi rất cao, sẽ không để họ phát hiện ra đâu!"

"Giữ liên lạc với tôi, một khi có gió thổi có lay gì thì lập tức hồi báo lại cho tôi!"

Chương Duệ Dung nói: "Chủ nhiệm Trương, chuyện này có liên quan tới nhiệm vụ mà tổ chức giao cho chúng ta không?"

Trương Dương nói: "Cây gậy đáng chết này tiếp cận Văn Linh là có mục
đích, cô theo dõi sát bọn họ, tôi không tin gã có thể làm chuyện này một cách lưới trời không có kẽ hở!"

...

Đỗ Thiên Dã lặng lẽ ngồi trong phòng bệnh, di thể của cha gã đã được
mang đi, trong phòng trống trải, nội tâm của gã cũng cô tịch chưa từng
có, sau khi biết cha mình vì sao mà chết, tình cảm của Đỗ Thiên Dã đối
với Văn Linh trong nháy mắt liền sụp đổ, gã cuối cùng cũng hiểu rõ sự
thực, Văn Linh không yêu gã.

Trương Dương bước vào phòng bệnh, nhìn bộ dạng của Đỗ Thiên Dã, không khỏi thở dài, nói nhỏ: "Đi ăn chút gì đi!"

Đỗ Thiên Dã lắc đầu, nói: "Tôi không muốn ăn, những lãnh đạo khác đâu rồi?"

Trương Dương nói: "Tản đi rồi, mấy đồng chí của cục dân chính tới nhà
tang lễ rồi, giúp đỡ liên hệ việc hỏa táng, lễ truy điệu của lão gia tử
sẽ phải tới núi Bát Bảo, cho nên mọi người thương lượng một chút, phía
Giang Thành sẽ không làm ra động tĩnh quá lớn."

Đỗ Thiên Dã gật đầu, đây cũng là ý tứ của gã, gã nói nhỏ: "Ngày mai sau
khi hỏa táng, tôi sẽ mang tro cốt của ông ấy về Bắc Kinh, anh cả chị cả
của tôi ngày mai sẽ tới gặp mặt cha tôi lần cuối, sau đó sẽ cùng nhau
tới Bắc Kinh."

Trương Dương nói: "Chuyện này tôi không lộ ra với ai cả, để truyền ra ngoài thì không tốt!"

Đỗ Thiên Dã hiện tại cũng triệt để bình tĩnh lại rồi, gã có chút mệt mỏi dựa vào sa lông: "Là tôi hại cha tôi, nếu như tôi cắt đứt tình cảm với
cô ta sớm hơn, cha mẹ tôi sẽ không vì chuyện này mà cảm thấy bất bình
cho tôi, cũng sẽ không xảy ra bi kịch ngày hôm nay."

Trương Dương bước tới vỗ vai gã, nói: "Anh Đỗ, trên thế giới còn có rất
nhiều người quan tâm tới anh, anh ngàn vạn lần không thể gục ngã được!"

Đỗ Thiên Dã gật đầu, gã nói khẽ: "Tôi biết, hiện tại đầu óc tôi rất
loạn, tôi không biết nên giải thích với anh chị tôi như thế nào..."

Trương Dương nói: "Không cần phải nói gì cả, chuyện này nếu nói ra thì
không có lợi gì cho ai cả. Chuyện đã xảy ra rồi, tốt nhất là chấp nhận
hiện thực thôi."

Đỗ Thiên Dã nói: "Mẹ tôi sao rồi?"

"Tôi Viện Viện đang ở cùng bà ấy, lão thái thái vừa ăn xong!"

Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi đi xem thế nào!"

Trương Dương đi theo Đỗ Thiên Dã tới phòng nghỉ ngơi ở bên cạnh, Phùng
Ngọc Mai nửa nằm trên giường, bên cạnh là Tô Viện Viện, nhìn thấy Đỗ
Thiên Dã bước vào, Tô Viện Viện vội vàng đứng dậy chào bí thư Đỗ.

Đỗ Thiên Dã gật đầu, Trương Dương đánh mắt ra hiệu cho Tô Viện Viện. Tô
Viện Viện hiểu ý hắn, theo Trương Dương rời khỏi phòng, rồi đóng cửa
lại.

Trương Dương nói: "Lão thái thái sao rồi?"

Tô Viện Viện thở dài, nói: " Bất kể là tôi có khuyên thế nào thì bà ấy
cũng không chịu, miễn cưỡng húp nửa chén cháo, chuyện này đã đả kích bà
ấy rất mạnh."

Trương Dương nói: "Sáng ngày mai sẽ hỏa tháng tư lệnh Đỗ, tôi vừa rồi đã thương lượng với thị lý, cô tạm thời chăm sóc Đỗ phu nhân, bà ấy đi đâu thì cô đi đó!"

Tô Viện Viện cắn chặt môi, nói: "Bà ấy ngày mai muốn về Bắc Kinh!"

"Vậy thì cô theo về Bắc Kinh, trên đường cố gắng chiếu cố Đỗ phu nhân, ngàn vạn lần đừng để bà ấy có sơ xuất gì."

Tô Viện Viện gật đầu, đây là lần đầu tiên cô ta ngoan ngoãn nghe lời
Trương Dương như vậy. Tô Viện Viện có chút hiếu kỳ nói: "Tư lệnh Đỗ vì
sao lại tự dưng phát bệnh vậy?"

Trương Dương nói: "Những chuyện khác cô không cần phải quan tâm, chỉ cần chiếu cố tốt cho lão thái thái là được!" Hắn dừng lại một chút rồi nói: "Thuận tiện chiếu cố co bí thư Đỗ luôn!" Vốn là câu này của hắn cũng
không có ý gì, nhưng Tô Viện Viện nghe xong lại có như thấy có ý tứ
không bình thường, mặt không khỏi đỏ lên.

Trương Dương đang định dặn dò tiếp thì điện thoại đổ chuông, là đại thị
trưởng Tả Viên Triêu gọi điện thoại tới hỏi tình hình của Đỗ Thiên Dã,
Trương Dương báo cáo đơn giản lại vài câu. Tả Viên Triêu lại bảo hắn đi
hỏi Đỗ Thiên Dã, ngày mai có phải làm nghi thức cáo biệt di thể không,
dẫu sao thì cấp bậc của Đỗ Sơn Khôi cũng bày ra đó, ngày mai hỏa táng
rồi mang tro cốt của ông ta tới Bắc Kinh, chắc nghi thức cáo biệt di thể không làm được rằng, Trương Dương trả lời chốc nữa sẽ đi hỏi. Vừa mới
gác điện thoại thì Hà Hâm Nhan lại gọi điện tới, cô ta vừa xong việc ở
Lam Sơn, đã lên xe lửa tới Giang Thành rồi, buổi tối sẽ đến nơi.

Trương Dương tính toán thời gian, cách lúc Hà Hâm Nhan đến Giang Thành
còn ba tiếng nữa, chuyện phía Đỗ Thiên Dã chắc cũng gần xong. Hắn đáp
ứng Hà Hâm Nhan sẽ tới trạm xe lửa đón cô ta.

Đỗ Thiên Dã sau khi đóng cửa sổ lại, nửa quỳ trước mặt mẹ, Phùng Ngọc
Mai vội vàng nắm lấy đầu vai gã, nói: "Thiên Dã... con làm gì vậy?"

Đỗ Thiên Dã nuốt lệ nói: "Mẹ, con sai rồi, nếu con sớm nói chuyện đã
chia tay với Văn Linh cho hai người, cha sẽ không bị đả kích mạnh như
vậy!"

Phùng Ngọc Mai vừa rơi lệ vừa kéo tay con trai, nói: "Thiên Dã, con đứng dậy đi, mẹ không trách con đâu, cha con cũng sẽ không trách con, chúng
ta đều đau lòng vì con, mỗi người đều có số của mình, cha con đi rồi, đó là số mạng của ông ấy, không liên quan tới ai cả."

Đỗ Thiên Dã dùng sức cắn chặt môi.

Phùng Ngọc Mai nói: "Chuyện này mẹ đã kỹ rồi, sẽ không nói cho bất kỳ ai biết cả. Mẹ không muốn để anh chị con thương tâm, cũng không muốn các
con vì chuyện này mà phát sinh mâu thuẫn gì với Văn gia."

Đỗ Thiên Dã rơi lệ, nói: "Mẹ, con sai rồi!"

Phùng Ngọc Mai nói: "Con trai à, con không sai, Đỗ gia chúng ta trước
giờ luôn ngay thẳng, chúng ta không làm gì sai cả, Văn Linh đối với con
như vậy là bản thân cô ta không có phúc phận, sau này, chúng ta sống
những ngày tháng của chúng ta..." Bà ta vừa nói vừa rơi nước mắt.

Đỗ Thiên Dã nói: "Mẹ, mẹ đừng khóc, mẹ khóc nhiều làm tổn thương tới sức khỏe thì làm sao?"

Phùng Ngọc Mai gật đầu gạt nước mặt, nói: "Mẹ không khóc, con trai, chúng ta không khóc!"

Đỗ Thiên Dã vành mắt đỏ bừng bước ra ngoài phòng, bảo Tô Viện Viện vào
chăm sóc mẹ gã, gã vẫy tai với Trương Dương, nói: "Trương Dương, giúp
tôi gọi điện cho bác Sở, nói chuyện của gia đình tôi cho bác ấy biết,
hỏi xem lão nhân gia người có thời gian tới Bắc Kinh tham gia lễ truy
điệu không."

Trương Dương gật đầu, Sở Trấn Nam và Đỗ Sơn Khôi là lão chiến hữu, ông
ta tám chín phần mười là sẽ tham gia tang lễ của Đỗ Sơn Khôi, hắn bất
giác lại nhớ tới một người - Trần Sùng Sơn, vị này cũng là chiến hữu của Đỗ Sơn Khôi, hơn nữa còn là cha ruột của Đỗ Thiên Dã, Trương Dương nói: "Còn Trần đại gia thì sao?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Cậu không nhắc thì suýt nữa tôi cũng quên, nhớ nói với bác ấy một tiếng!"

Trương Dương bảo: "Tôi sẽ lập tức gọi điện thoại tới thôn Thanh Hà, để
thư ký Lưu phái người đi thông tri cho ông ấy!" Trần Sùng Sơn sống ở
trong núi, muốn liên lạc với ông ta cũng chỉ có thể thông qua phương
pháp này.

Đỗ Thiên Dã nói: "Phía Giang Thành đừng kinh động quá nhiều người, tôi
đã nói với những thường ủy khác rồi, trừ Lý Trường Vũ đại biểu mọi người tới Bắc Kinh ra, những người khác đều ở lại Giang Thành, đừng bởi vì
chuyện của cha tôi mà làm ảnh hưởng tới công tác bình thường của Giang
Thành." Gã đặc biệt nhấn mạnh: "Cậu cũng ở lại đi, phía Bắc Kinh đã được an bài trước rồi, cậu không cần phải đi đâu."

Trương Dương nói: "Vừa rồi thị trưởng Tả gọi điện thoại tới, nói rằng
mấy vị thường ủy đã thương lượng, nhất trí vẫn nên làm nghi thức cáo
biệt di thể, anh xem..."

Đỗ Thiên Dã nói: "ý tôi vốn không muốn quá khoa trương, như thế này, mấy vị thường ủy đã nói vậy thì cáo biệt trong phạm vi nhỏ thôi, cậu nói
với Vinh Bằng Phi, nhất định phải giúp tôi bố trí cho tốt, tôi không
muốn có quá nhiều người, quấy nhiễu vong linh cha tôi ở trên trời."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui