Y Đạo Quan Đồ

Trương đại quan nhân không khỏi hâm mộ sờ sờ thiết bị phía sau lưng hắn: "Vũ khí tân tiến."

Lý Xương Kiệt nhanh chóng tháo tàu lượn phản xung xuống rồi giấu vào trong bụi cỏ, nói khẽ: "Đây là trang bị được các cậu tài chợ."

Trương đại quan nhân nghĩ thầm chỉ bằng vào các anh thì không thể nào chế tạo ra được thứ hay như vậy.

Hai người tới biệt thự số 66, ẩn thân trong dải xanh hoá ngoài biệt thự, Trương đại quan nhân nhìn đồng hồ, mười phút nữa thì đến chín giờ, Lý Xương Kiệt ghé vào tai hắn nói khẽ: "Huynh đệ, bắt ai?"

Khi Hai người đang nói chuyện thì nhìn thấy một chiếc Land Rover màu trắng lái tới bên này, vì thế dừng trao đổi, Land Rover dừng trước cửa lớn biệt thự, một gã nam tử mở cửa xe bước xuống, Trương Dương nhìn rõ, đúng là An Đạt Văn.

Thị lực của Lý Xương Kiệt không bằng hắn, mượn kính viễn vọng nhìn đêm mới nhìn rõ, hắn và An Đạt Văn không có giao tiếp, nói khẽ: "Đây là gian phu đó ư?"

Trương đại quan nhân cười nói: "Cứ xem đi!"

An Đạt Văn tới trước cửa biệt thự, không đợi hắn ấn chuông cửa thì liền nhìn thấy một nữ lang Nhật Bản mặc kimônô ra ngoài nghênh đón, ánh mắt hai người gặp nhau thì đều cười, An Đạt Văn vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nữ lang Nhật Bản đó, cúi người hôn cô ta, nữ lang Nhật Bản đó lộ ra vẻ ngượng ngùng, vươn tay che môi An Đạt Văn.

Lý Xương Kiệt nói: "Cô ta là nữ nhân của cậu à?"

Trương đại quan nhân thực sự rất bội phục sức liên tưởng của hắn, nói khẽ: "Tôi không biết nữ nhân này."

Lý Xương Kiệt trợn trừng hai mắt, vừa rồi Trương Dương rõ ràng nói muốn tới đây bắt gian, chẳng lẽ thằng ôn này không thích hồng trang mà yêu võ trang? Trương đại quan nhân nhìn thấy ánh mắt của hắn thì biết thằng cha này hiểu lầm, đang chuẩn bị giải thích thì nhìn thấy An Đạt Văn và nữ lang Nhật Bản đã đi vào.

Lý Xương Kiệt nói: "Có muốn phá cửa vào, bắt kẻ thông dâm trên giường không?"

Trương đại quan nhân nói: "Chuyện này không thể nóng vội được, hiện tại xông vào thì không khoa học, anh thấy ai vừa vào cửa đã cởi quần áo lên giường chưa?"

Lý Xương Kiệt nói: "Cũng đúng."

Trương Dương vỗ vỗ vai Lý Xương Kiệt: "Tôi đi xem tình huống, anh ở đây trông chừng cho tôi."

Lý Xương Kiệt gật đầu, liền thấy Trương đại quan nhân lách ra, tới chân tường biệt thự, trong lòng thầm than, thằng ôn này không đi làm đặc vụ thì thật sự là rất đáng tiếc.

Trương Dương ghé vào vách tường nghe thử động tĩnh bên trong, tiếng nói chuyện từ lầu hai truyền đến, Trương Dương dùng thuật bích hổ du tường đi lên, hắn cũng không định che giấu trước mặt Lý Xương Kiệt, để hắn kiến thức sự lợi hại của võ công Trung Hoa.

Lý Xương Kiệt nhìn thấy Trương Dương đi dọc theo vách tường giống như thằn lằn thì kinh ngạc mở to hai mắt, miệng há thành hình chữ O, đúng là bất khả tư nghị, dù sao hắn cũng không làm được, Lý Xương Kiệt giờ minh bạch vì sao cha mỗi lần đến tuyệt cảnh thì liền ngay lập tức nghĩ tới Trương Dương, thằng ôn này quả nhiên có khả năng hơn người.

Trương Dương đến lầu hai, An Đạt Văn và nữ lang Nhật Bản đó ra ban công, Trương Dương dán người lên trên vách tường, lại nghe An Đạt Văn nói: "Nhã Mĩ, chuyện Chương Bích Quân em rốt cuộc có biết không?"

Nữ lang tên Nhã Mĩ nghe thấy hắn nói như vậy thì lập tức có chút không vui, giãy ra khỏi lòng An Đạt Văn: "Anh không tin em à?"

An Đạt Văn nói: "Chuyện này thật sự là quá mức kỳ quái, anh giao người cho Nghiêm Quốc Chiêu, chỉ muốn lợi dụng chuyện này để Chương Bích Quân gặp mặt anh, không hề muốn dồn cô ta vào chỗ chết. trong Chuyện này anh hiển nhiên đã gánh oan thay cho Nghiêm Quốc Chiêu."

Nhã Mĩ nói: "Nghiêm Quốc Chiêu làm như vậy căn bản không thể giấu diếm được mắt của người khác, không ai sẽ tính chuyện này lên đầu anh, là tự anh lo quá thôi."

An Đạt Văn nói: "Nhã Mĩ, anh muốn gặp mặt Sơn Dã tiên sinh."

Nhã Mĩ nói: "Có gì thì cứ nói với em là được, gần đây sức khỏe của hắn không tốt, vẫn luôn ở Hokkaido dưỡng bệnh."

An Đạt Văn nói: "Lúc trước hắn đã đáp ứng a, gia tộc Nguyên Hòa sẽ chuyển nhượng vô điều kiện tất cả nghiệp vụ của gia tộc Nguyên Hòa tại đại lục cho anh, nhưng bên trong gia tộc Nguyên Hòa ý kiến hình như không được nhất trí, Nguyên Hòa Hạnh Tử trong chuyện này đã chế tạo không ít chướng ngại."

Nhã Mĩ nói: "Chuyện này em sẽ nói với hắn."

An Đạt Văn vươn tay ra ôm vai cô ta: "Nhã Mĩ, chờ chuyện lần này xong rồi, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, không bao giờ phải tách rời nữa."

Nhã Mĩ nói: "Lương Bách Ny thì sao?"

An Đạt Văn nói: "anh đang chuẩn bị ngả bài cùng cô ta."

Nhã Mĩ nói: "Đừng, hiện tại Đỉnh Thiên đối với kế hoạch tương lai của chúng ta thì vô cùng quan trọng, phải dựa vào Đỉnh Thiên, cha con Lương Kì Hữu đối với anh vẫn còn rất hữu dụng, cho nên chuyện giữa chúng ta tuyệt đối không thể để bọn họ biết."

An Đạt Văn nói: "Nhã Mĩ, anh chỉ cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thật sự là rất ủy khuất cho em."

Trương đại quan nhân lần đầu tiên nghe thấy An Đạt Văn nói chuyện với một nữ nhân lại tình thâm chân thành như vậy, trong lòng không khỏi ngứa ran, mẹ mày, đúng là giỏi diễn trò. Trương đại quan nhân trước giờ đều là hạng người chỉ cho phép châu quan phóng hỏa chứ không cho dân chúng đốt đèn, hắn ở bên ngoài lăng nhăng thì cảm thấy rất bình thường, nhưng đổi thành người khác thì hắn liền cảm thấy không bình thường, cho rằng An Đạt Văn có lỗi với Lương Bách Ny, thằng cha này thật sự là âm hiểm giả dối, chẳng những lừa gạt Lương Bách Ny, nghe ý tứ của hắn thì còn định lừa cả Lương Kì Hữu.

Nhã Mĩ nói: "A Văn, thật ra hai người chỉ cần yêu nhau chân chính thì không hẳn cần mỗi ngày đều ở bên nhau."

An Đạt Văn tựa hồ cũng bị những lời này của cô ta làm cho cảm động, ôm vai cô ta rồi cúi xuống hôn một cái thật sâu.

Lúc này một chiếc xe đỗ trước biệt thự, đèn xe chiếu thẳng vào biệt thự, An Đạt Văn và Nhã Mĩ bởi vì đèn chói mà xoay người lại, nhưng bọn họ không hề lập tức tách ra.

Một chiếc BMW mini màu lam đỗ ở bên dưới, An Đạt Văn nhận ra đó là xe của Lương Bách Ny, hắn nhíu mày, thật sự tưởng tượng không ra Lương Bách Ny sao lại tìm tới đây được?

Lương Bách Ny ngồi bên trong xe. Tay cầm vô lăng, qua kính trước nhìn thấy hai người đang ôm nhau trên lầu, một người trong đó chính là trượng phu của cô ta, hai hàng nước mắt thuận theo gò mà của cô ta giống như sợi châu rơi xuống.

Trương đại quan nhân vừa hay cũng trong phạm vi đèn chiếu, cũng may sự chú ý của Lương Bách Ny tập trung tất cả ở trên người An Đạt Văn và Nhã Mĩ. Trương Dương vội vàng lui vào góc tối. Chuyện không liên quan tới mình, tối nay ngồi xem náo nhiệt được rồi.

An Đạt Văn chậm rãi đi ra ngoài, đèn xe thủy chung không tắt, An Đạt Văn đi vào trong ánh đèn, hắn nheo mắt lại, muốn nhìn rõ Lương Bách Ny bên trong xe.

Lương Bách Ny cuối cùng cũng mở cửa xe bước xuống, cô ta rưng rưng nước mắt nhìn An Đạt Văn: "Vì sao? Vì sao?"

An Đạt Văn nói: "Nếu như anh nói chỉ là hiểu lầm thì em tin không?"

Lương Bách Ny lắc đầu. Cô ta nhìn An Đạt Văn rồi gằn từng chữ: "Tôi với anh ly hôn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận