Y Đạo Quan Đồ

Cảnh Chí Siêu nói: "Tôi lần này đến tìm ngài để tìm hiểu một số tình huống."

Tiết Thế Luân bật cười ha ha: "Cảnh tiên sinh, anh muốn tìm hiểu tình huống gì? Chẳng lẽ anh cho rằng tôi có liên quan tới cái chết của chủ nhiệm HÌnh kia?"

Cảnh Chí Siêu lạnh lùng cười nói: "Tiết tiên sinh, tôi tin ngài và chủ nhiệm Hình vốn không quen biết nhau, cũng tin ngài không có bất kỳ liên quan gì tới cái chết của anh ta, nhưng ngài chắc quen Chương Bích Quân nữ sĩ chứ?"

Tiết Thế Luân nheo mắt lại nhìn Cảnh Chí Siêu, quan hệ giữa mình và Chương Bích Quân chắc đã bị phía Quốc An biết, nhưng không có gì phải sợ cả, từ sau khi hắn quyết định tham dự lễ tang của Chương Bích Quân, cũng đã cân nhắc tới điểm này, chỉ bằng vào quan hệ giữa bọn họ, Quốc An không thể chứng mình điều gì, Tiết Thế Luân nói: "Quen, hơn nữa quen rất lâu rồi, chúng tôi là bằng hữu tốt."

Cảnh Chí Siêu một lời hai nghĩa nói: "Nếu như không phải là bằng hữu tốt thì cũng sẽ không tham dự lễ tang của cô ta, cô ta tồn tại vấn đề rất lớn..."

Tiết Thế Luân không chút do dự ngắt lời hắn: "Cô ta là người tốt, là bằng hữu chân chính của tôi."

Cảnh Chí Siêu nhìn Tiết Thế Luân một cái: "Bất kể là như thế nào tôi cũng bội phục dũng khí của Tiết tiên sinh, dưới tình huống trước mắt, rất ít người có dũng khí đứng ra thừa nhận là bằng hữu của cô ta."

Tiết Thế Luân nói: "Phán đoán của tôi sẽ không bị ý kiến của người khác làm ảnh hường." Hắn trả lời thẳng thắn mà tự tin.

Cảnh Chí Siêu nói: "Chủ nhiệm Hình trước đó từng mất tích hơn nửa năm, trên thực tế anh ta là bị Chương Bích Quân xuống tay ám toán, bị bắt phi pháp ở một địa phương bí ẩn."

Tiết Thế Luân nói: "Tôi đối với chuyện nội bộ của bộ môn các anh thì không có hứng thú, anh cũng không cần thiết phải nói những chuyện này với tôi."

Cảnh Chí Siêu gật đầu: "Chương Bích Quân tử vong vì bị giết chắc Tiết tiên sinh cũng biết."

Tiết Thế Luân nói: "Tiên sinh không cần quanh co lòng vòng, tôi biết anh muốn nói gì? Anh có phải cảm thấy có người bởi vì cái chết của Chương Bích Quân mà giận chó đánh mèo lên người khác giận chó đánh mèo, cho nên chọn dùng phương thức này để trả thù, diệt trừ kẻ địch lúc sinh tiền của cô ta hay không?"

Trên mặt Cảnh Chí Siêu thủy chung vẫn giữ nụ cười khiêm hòa, nhưng vẻ mặt của Tiết Thế Luân đã lộ ra vẻ phẫn nộ, hắn ra sức lắc đầu: "Theo tôi thấy, hành vi của các anh quả thực là nhàm chán, nếu có thời gian có tinh lực thì hãy đi làm một số chuyện có ý nghĩa đi. Chứ đừng có lãng phí trên điều tra những chuyện nhàm chán. Theo tôi thấy, các anh chỉ là một đám người vô năng hưởng bổng lộc của quốc gia, một đám lưu manh trong thể chế, trừ tưởng tượng vô căn cứ, thêu dệt tội danh ra thì các anh còn có thể làm gì nữa? Nội bộ của Các anh xảy ra vấn đề, là bản thân các anh không có năng lực. Người của Các anh chết là các anh bảo hộ bất lực, trước đó không chịu làm gì, về sau thì lại hoài nghi tất cả, thật là khiến cho người ta khinh thường, tôi cho anh một lời khuyên. Nếu có chứng cớ thì cứ dẫn tôi đi, nhưng nếu như các anh không có chứng cớ mà dám cả gan làm ra những hành động kiểu theo dõi giám thị nhằm vào tôi và bất kỳ ai bên cạnh tôi, tôi nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm của các anh."

Vẻ mặt của Cảnh Chí Siêu trở nên có chút xấu hổ, Tiết Thế Luân để khí mười phần, quả thực hắn cũng có để khí như vậy. Không chỉ bởi vì bối cảnh và thế lực của hắn. Mà còn là vì trước mắt không hề có bất kỳ chứng cớ nào cho thấy hắn có liên quan tới vụ án của Hình Triêu Huy.

Cảnh Chí Siêu vừa ly khai thì Tiết Vĩ Đồng bước vào. Cô ta và Cảnh Chí Siêu đi qua nhau. Cảnh Chí Siêu hữu hảo gật đầu với cô ta, Tiết Vĩ Đồng nhìn bóng dáng của Cảnh Chí Siêu, trong ánh mắt không khỏi lộ ra một tia bối rối, tới văn phòng, cô ta lập tức liền nhận thấy được sắc mặt vẫn còn tức giận của cha con, nói khẽ: "Cha, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Tiết Thế Luân lắc đầu nói: "Không có gì." Hắn không muốn con gái bị ảnh hưởng vì chuyện này.

Tiết Vĩ Đồng giúp tra mang chén trà tới trước mặt hắn, sau khi Chương Bích Quân chết, tình tự của cha rõ ràng trở nên xấu hơn rất nhiều, Tiết Vĩ Đồng tuy rằng không hỏi nhưng cũng có thể đoán được tình cảm giữa cô ta và cha tất nhiên rất sâu đậm, cô ta ôn nhu nói: "Cha, cha trong khoảng thời gian này có chút quá mệt mỏi rồi, hay là con cùng cha ra nước ngoài giải sầu?"

Tiết Thế Luân nói: "Đồng Đồng, cha có chuyện muốn thương lượng với con."

Tiết Vĩ Đồng gật gật đầu, tựa vào bàn làm việc, lẳng lặng nhìn cha.

Tiết Thế Luân nói: "Con biết đấy, mấy năm nay trọng tâm sinh ý của cha tất cả là ở nước Mỹ, tuy rằng mấy năm gần đây cha đã bắt đầu thử đầu tư ở trong nước, nhưng hiệu quả đầu tư luôn kém xa mong muốn, những sự vụ trong nước khó tránh khỏi tiêu tốn tinh lực quá lớn của cha, cho nên nghiệp vụ bên nước Mỹ bị lơ là."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Cha, cha nếu yên tâm về con thì cứ giao chuyện trong nước cho con quản lý."

Tiết Thế Luân cười cười lắc đầu: "Chuyện Trong nước phức tạp hơn hải ngoại rất nhiều, sự nghiệp ở hải ngoại của cha đã đi vào quỹ đạo, quản lý cũng không phức tạp, cần một người tin tưởng tới phụ trách tất cả, mà trong nước...' Tiết Thế Luân tạm dừng một chút, một lát sau mới cầm chén trà lên nhấp một ngụm: "Phải để cha tự mình xử lý."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Vậy con chẳng phải là phải đi xa ư?"

Tiết Thế Luân mỉm cười nói: "Nha đầu ngốc, con muốn về lúc nào cũng được, ở thời đại này, địa cầu đã trở nên chẳng khác gì một cái thôn nhỏ, hơn nữa tới nước Mỹ cũng không có gì không tốt, rất nhiều bằng hữu của con đều ở đó."

Tiết Vĩ Đồng cắn cắn môi, câu câu chôn chặt trong lòng, thủy chung không hỏi, cô ta có một loại trực giác, cha nhất định đã gặp phiền toái, hơn nữa phiền toái rất lớn, ông ta bảo mình tới nước Mỹ, không phải nguyên nhân trên sinh ý mà là xuất phát từ một loại an bài ổn thỏa, là con gái, cô ta không thể hỏi, nên chỉ có thể vâng theo.

Mười giờ sáng, An Đức Uyên tới văn phòng của Tiết Thế Luân, bọn họ trước đó đã hẹn gặp mặt, An Đức Uyên rất đúng giờ, cơ hồ đúng vào lúc chuông điểm một giờ thì tới trước mặt Tiết Thế Luân. Hắn vẫn là khuôn mặt bất cẩu ngôn tiếu.

Lúc này Tiết Thế Luân tựa hồ đã hoàn toàn điều chỉnh lại tâm tình, nụ cười tươi rói, như gió xuân đứng dậy đón chào, cầm tay An Đức Uyên ra sức lắc: "An tiên sinh, đã lâu rồi không gặp."

An Đức Uyên nói: "Trong khoảng thời gian này mọi việc rất bận rộn, thật sự là không lấy đâu ra thời gian để tới đây bái phỏng."

Tiết Thế Luân mời An Đức Uyên ngồi xuống, nhìn như không chút để ý hỏi: "Bận gì thế?"

An Đức Uyên nói: "Người làm ăn đương nhiên là bận sinh ý rồi."

Tiết Thế Luân lạnh lùng cười: "Người làm ăn chưa chắc đã chỉ bận sinh ý, chuyện làm kinh thương như lo chính trị ở quốc gia của chúng tôi ở đâu cũng có thể thấy được."

An Đức Uyên nói: "ở trên Sinh ý thì tôi cũng không dám so sánh với Tiết tiên sinh, chỉ mong được ăn no là sướng rồi?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận