Y Đạo Quan Đồ

Tần Manh Manh cơ hồ đồng thời đến biệt thự số 77 của Lục Dã Vương Đình với Trương Dương, căn biệt thự này cũng là vật nghiệp Hà Trường An lưu lại, Hà Trường An không giống người khác thích số 8, hắn cho rằng không ổn, cảm thấy số 7 so với số 8 thì may mắn hơn nhiều, căn biệt thự này vốn không phải số 77 mà là 78, Hà Trường An nhìn trúng vị trí và phong cảnh của nơi này, nhưng lại đổi số nhà thành 78.

Trương Dương trước đây đã từng đến đây bái phỏng Hà Trường An, Hiện giờ Hà Trường An đã sớm từ biệt nhân thế, chủ nhân của văn biệt thự này cũng đổi thành con gái hắn Tần Manh Manh.

Tần Manh Manh ra hiệu cho thủ hạ mang hành lý lên lầu, nhìn thấy Trương Dương, cô ta không chỉ tươi cười, sau khi cha mất, Trương Dương đã được cô ta coi là một người đáng tín nhiệm nhất trên đời này.

" Anh Dương." Tần Manh Manh thân thiết hô.

Trương Dương gật đầu: "Mới từ Hongkong về à?"

Tần Manh Manh nói: "Có một số việc cần xử lý, có điều đã giải quyết rồi." Cô ta chỉ chỉ về phía cửa lớn thư phòng: "Chúng ta vào bên trong nói chuyện." Nhìn thấy bộ dạng bất cẩu ngôn tiếu và vẻ mặt ngưng trọng của Trương Dương, Tần Manh Manh ý thức được Trương Dương có chuyện rất quan trọng muốn nói.

Tới thư phòng, Tần Manh Manh đi đến trước tủ rượu, cầm một chai rượu vang ra rót hai chén.Đưa một chén cho Trương Dương.

Trương Dương quan sát Tần Manh Manh, cô ta vừa cắt tóc ngắn, trông rất nhanh nhẹn. Có lẽ là trong khoảng thời gian lịch lãm trên thương trường này, cô ta bắt đầu giống nữ cường nhân hơn. Trương Dương cầm chén rượu nhưng không đưa lên môi, bỗng nhiên nhớ tới Tần Manh Manh ngày xưa, nữ binh mặc quân trang, tư thế oai hùng, hiện giờ đã đổi thành Hà Vũ Mông. Thậm chí ngay cả bộ dạng cũng hoàn toàn thay đổi, nhưng nội tâm của cô ta thì sao? Có thực sự được giải thoát từ ám ảnh ngày xưa hay không? Có phải thực sự dục hỏa trùng sinh hay không? Trương Dương không dám xác định, bởi vì hắn nhìn thấy vẻ ưu thương sâu trong hai mắt Tần Manh Manh.

Tần Manh Manh phát giác Trương Dương đang chăm chú nhìn mình, có chút ngượng ngùng cười: "Có phải bộ dạng hiện tại của em rất quái lạ hay không?" Sau khi phẫu thuật thẩm mỹ, Tần Manh Manh thường xuyên không nhớ nổi bộ dạng hiện tại của mình, tuy rằng cô ta biết rõ mình phẫu thuật rất thành công. Tuy rằng hoàn toàn biến thành một người khác, nhưng cô ta vẫn xinh đẹp.

Trương Dương nói: "Rất được."

Tần Manh Manh bật cười: "Anh nói như vậy em cũng có chút không được tự nhiên, có phải có nghĩa là em trước đây rất xấu hay không?"

Trương Dương nói: "rất xinh, có điều một là tiên thiên, một là hậu thiên, ở trong mắt anh không hề có bất kỳ phân biệt gì, bởi vì đứng ở trước mặt anh vẫn là em."

Tần Manh Manh thở dài: "em cảm thấy mình hoàn toàn thay đổi rồi, đã biến thành một người khác. em hiện tại chính là Hà Vũ Mông." Cô ta ý thức được mình không nên ở trước mặt Trương Dương lộ ra quá nhiều cảm khái, kịp thời nói sang chuyện khác: "Anh tìm em có chuyện gì vậy?"

Trương Dương lay động rượu vang trong tay. Nói khẽ: "Anh tới tìm em quả thực có việc gấp."

Tần Manh Manh ngồi xuống bên cạnh hắn, nghiêng người nhìn Trương Dương, chỉ có ở bên cạnh hắn mới có thể khiến cô ta cảm thấy ấm áp và kiên định, đây là một loại cảm giác an toàn không cách nào hình dung, cảm giác này là người khác không thể mang đến, cô ta không khỏi nhớ tới lúc bọn họ mới quen biết, nhớ tới Trương Dương đã phải làm rất nhiều cho bọn họ.

Trương Dương nói: "Căn cứ vào tin tức tin cậy của anh, bộ môn có liên quan đã chú ý tới em."

Tần Manh Manh nói: "Em hình như không có chỗ nào thu hút người ta."

Trương Dương nói: "Trận chiến thu mua nhằm vào Vương Triều Kim Cương này của em đã nâng giá giá cổ phiếu của Vương Triều Kim Cương, cái đám gọi là bằng hữu của cha em vừa giựt giây em thu mua vừa nâng giá rồi nhân cơ hội bán ra, bọn họ ở giữa nhận được không ít lợi.

Tần Manh Manh sớm đã biết chuyện này, cô ta nói khẽ: "Mấy tên hè nhảy nhót không ảnh hưởng gì lớn tới cả sự kiện được đâu."

Trương Dương lắc đầu: "Trước đó anh đã nói với em rồi, Khưu Chỉ Đống đang tham dự tranh cử, đối thủ của hắn là Hồng Ân Chính, mà người ủng hộ sau lưng Hồng Ân Chính là An Đức Uyên, em thu mua Vương Triều Kim Cương, vô hình trung đã trở thành trợ lực của An gia, nói cách khác, em trong bất tri bất giác đã bị người khác lợi dụng."

Tần Manh Manh nói: "Em chỉ muốn điều tra rõ nguyên nhân cái chết của cha em, báo thù cho ông ta."

Trương Dương thở dài: "Manh Manh, có chuyện anh không muốn nói, Hà tiên sinh năm đó trong quá trình làm kinh thương quả thực đã tồn tại một số hành vi trái pháp luật." Hắn không hề đem chuyện Hình Triêu Huy nói với hắn cho Tần Manh Manh nghe.

Tần Manh Manh nói: "ông ta đã chết rồi." Cô ta hiển nhiên không muốn nghe bất kỳ chuyện không tốt nào về cha.

Trương Dương nói: "Có lẽ cái chết của ông ta không hề đơn giản như vậy."

"Anh biết nguyên nhân cái chết của ông ư? Nói cho em biết đi." Mắt phượng của Tần Manh Manh mở tròn xoe.

Trương Dương lắc đầu: "Trước mắt vẫn chưa được chứng thực, có điều rất nhanh sẽ điều tra rõ, chỉ cần điều tra rõ nguyên nhân, anh nhất định sẽ là người đầu tiên nói với em, Manh Manh, em có thể đáp ứng anh không, thu tay lại đi, rời khỏi nơi này, lập tức về bên cạnh tiểu Hoan, chuyện này phức tạp hơn xa so với trong tưởng tượng của em."

Tần Manh Manh nói: " Anh rốt cuộc đã biết gì? Nói cho em biết đi, em là con gái của ông ta, em có quyền biết."

Trương Dương nói: "Chuyện trước khi chưa được chứng thực thì anh sẽ không nói, Manh Manh, thân phận chân chính của anh đã có không ít người biết rồi, chuyện này tùy thời đều có khả năng bị tiết lộ ra ngoài, em có nghĩ tới hay không, nếu như Tần gia biết thì sẽ như thế nào?"

Tần Manh Manh nói: "Em trước khi quyết định báo thù cho cha đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi."

Trương Dương nói: "Tra Tấn Bắc có lẽ căn bản không phải đối tượng báo thù của em, có người đang bố cục, dẫn cừu hận tới trên người hắn, có lẽ để em báo thù cho cha cũng là một trong những nội dung trong kế hoạch của hắn, có thể khiến em mạo hiểm trở về trong nước, phương pháp duy nhất chính là cừu hận, Manh Manh, không đáng đâu! Nghĩ tới tiểu Hoan đi, em không đáng phải mạo hiểm như vậy.

Tần Manh Manh trầm mặc.

Trương Dương vỗ nhẹ nhẹ vai của cô ta: "Manh Manh, em có tin anh không?"

Tần Manh Manh ngẩng đầu nhìn vào hai mắt Trương Dương, chợt nhẹ nhàng cắn cắn môi, gật đầu, nếu như nói trên thế giới này còn có một người đáng tin, người đó tuyệt đối chính là Trương Dương, cũng chỉ có thể là Trương Dương.

Trương Dương nói: "Đi thôi! Kẻ trong cuộc thì mê, có lẽ rời khỏi có thể giúp em thấy rõ tất cả trước mắt."

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, Tần Manh Manh nói: "Vào đi."

Trợ thủ của cô ta hoang mang rối loạn chạy vào: "Tiểu thư, bên ngoài có rất nhiều xe quân dụng vây kín nhả, tình huống hình như không ổn."

Trương Dương nghe vậy thì nội tâm không khỏi trầm xuống, từ sau khi nói chuyện với Hình Triêu Huy, hắn liền đoán trước sẽ có việc này phát sinh, chỉ là không ngờ lại tới nhanh như vậy.

Tần Manh Manh nói: "Em đi xem." Cô ta đứng lên chuẩn bị đi ra cửa xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì lại bị Trương Dương giữ chặt lại.

Trương Dương nói khẽ: "Kẻ đến thì không thiện, kẻ thiện thì không đến."

Tần Manh Manh nói: "Không có gì phải sợ cả, thân phận của em không có bất kỳ vấn đề gì, bọn họ cũng không thể không có chứng cứ mà bắt người lung tung được."

Trương Dương nói: "Thân phận hiện tại của em là công dân nước Mỹ, không có chứng cớ xác thực thì bọn họ cũng sẽ không tới, nếu như em bị bọn họ bắt, muốn rời khỏi thì chỉ sợ rất khó khăn." Trương Dương nói với trợ thủ của Tần Manh Manh: "Anh đi cản họ lại! Tôi nghĩ biện pháp."

Tên trợ thủ kia vội vàng đi ra ngoài.

Chờ sau khi hắn rời đi, Trương Dương nói với Tần Manh Manh: "Có thứ gì đại loại như mật thất không?"

Tần Manh Manh lắc đầu rồi sau đó nói: "Chỉ có một tầng hầm ngầm."

Trương Dương nói: "Em đi trốn trước đi, chuyện còn lại để anh ứng phó."

Tần Manh Manh nhanh chóng rời khỏi thư phòng tới tầng hầm ngầm ẩn thân.

Trương Dương đứng dậy tới phòng khách, hắn còn chưa kịp ngồi xuống sô pha thì liền nhìn thấy một đám võ cảnh và một gã sĩ quan bước vào, nói chính xác là xông vào, bọn họ không hề được chủ nhân cho phép.

Hai trợ thủ của Tần Manh Manh tuy rằng đều là cao thủ được huấn luyện, nhưng bọn họ cũng không dám đối kháng với võ cảnh, khuyên can không có kết quả, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương xông vào.

Tần Chấn Đường nhìn thấy Trương Dương thì có thể nói là cừu nhân gặp lại thì đỏ mắt, hắn tràn ngập trào phúng nói: "Đúng là nhân sinh hà xử bất tương phùng, đến đâu cũng gặp anh."

Trương Dương mỉm cười nói: "Tôi cũng có cảm giác tương tự, nhưng anh không phải quân nhân à? Là quân nhân nên hiểu được ba thứ lo tám điều chú ý, không hiểu không được tự tiện tiến vào nhà dân ư."

Tần Chấn Đường nói: "Hà Vũ Mông đâu?"

Trương Dương nói: "Tôi tới đây để chờ cô ta, sao? Anh cũng muốn gặp cô ta à?"

Tần Chấn Đường nói: "Xe Của cô ta vừa mới rồi rõ ràng đã tới nơi này, có một số người sao cứ trợn mắt nói dối vậy."

Trương Dương nói: "Trợn mắt nói dối so với có một số người có mắt không tròng thì tốt hơn nhiều, căn nhà này là Hà Vũ Mông ủy thác cho tôi chiếu cố, nói cách khác thì tôi là chủ nhân lâm thời của căn nhà này, các anh không có sự cho phép của tôi, tùy ý xâm nhập, đây là trong mắt không có pháp luật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui