Y Đạo Quan Đồ

Kì Sơn nói: "Bất kể vận mệnh như thế nào, mỗi người luôn sẽ có sự theo đuổi của mình, chỉ đơn giản là sự theo đuổi cao thấp bất đồng mà thôi." Hắn không giỏi uống rượu, cho dù là trước mặt bày trân phẩm hồi sa Mao Đài thì cũng chỉ lướt qua là thôi, cầm chén Thiết Quan Âm, uống ngụm trà rồi nói: "Lời đồn về anh bên ngoài rất nhiều, nói anh ở Tân Hải bị tình nghi dính líu đến giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích."

Trương Dương buông chén rượu, cười nói: "Rất nhiều chuyện đều là đổi trắng thay đen, rõ ràng không giết người, lại bị người ta coi là hung thủ, hung thủ chân chính thì lại nhở nhơ ngoài vòng pháp luật."

Kì Sơn nghe ra những lời này của hắn rõ ràng có á chỉ, mỉm cười nói: "Đây là số mệnh! Có điều vận khí của anh luôn luôn rất tốt, nhanh như vậy đã đòi lại sự trong sạch cho mình."

Trương Dương nói: "Chuyện chưa từng làm thì vốn không cần phải đòi lại trong sạch, vốn chính là trong sạch rồi. Kể ra thì vẫn phải cảm tạ Viên Hiếu Thương, hắn không như tên hỗn đản Trần Cương vu hãm tôi."

Kì Sơn nói: "Hiếu Thương lần này chỉ sợ gặp phiền toái rồi, hắn gặp phải rất nhiều tố cao liên quan tới buôn lậu."

Trương Dương nói: "Anh và hắn từng là bạn hợp tác làm ăn, cũng là bằng hữu tốt, cảnh sát lần này không tìm anh tới hiệp trợ điều tra ư?"

Kì Sơn nói: "Tìm rồi, tôi đã nói hết tất cả, giữa tôi và Viên Hiếu Thương không hề có bất kỳ qua lại trái pháp luật nào cả, bằng không, cảnh sát cũng sẽ không dễ dàng thả tôi ra như vậy, tôi và anh đều là trong sạch."

Trương Dương lắc đầu nói: "Hai ta khác nhau."

Kì Sơn nói: "Quả thực khác nhau, thứ anh uống là rượu, còn thứ tôi uống là trà."

Trương Dương nói: "Có người thường nói, người uống rượu nhiệt huyết xung động, người uống trà bình tĩnh trầm ổn, trên người chúng ta tựa hồ thực sự đã được nghiệm chứng điều này."

Kì Sơn nói: "Mỗi người đều có lúc nhiệt huyết xung động, trong lòng mỗi người đều có điểm mấu chốt của mình, hoặc là vì tình thân, hoặc là vì tình bạn, hoặc là vì tình yêu! Không ai khi người quan trọng của mình gặp xâm hại mà vẫn có thể thờ ơ, bất kể anh đánh giá tôi như thế nào, tôi vẫn kiên trì cho rằng, ở phương diện nào đó chúng ta có chỗ giống nhau."

Trương Dương thở dài, Kì Sơn tuy rằng không nói rõ, nhưng đang ám chỉ, hắn sở dĩ ra tay với An Đức Uyên, là vì lợi ích thân nhân của hắn bị xâm hại. Trương Dương nhớ tới em trai Kì Phong đã chết của Kì Sơn. Nếu như đổi thành chuyện đồng dạng phát sinh trên người mình, có lẽ hắn so với Kì Sơn còn cực đoan hơn.

Trương Dương nói: "Hai ngày trước di thể của An Đức Uyên được đưa vè rừng già núi Thanh Đài hạ táng, trong lễ tang, xảy ra sự kiện thanh toán đẫm máu."

Kì Sơn nói: "Tôi cũng có nghe nói, nhưng không thấy đưa tin chính thức."

Trương Dương nói: "Loại chuyện này liên quan tới rất nhiều mặt, cho nên đưa tin nhất thiết phải cẩn thận, một đám người của tín nghĩa xã Đài Loan muốn xử lý An Đạt Văn, phát sinh bắn giết với thủ hạ An Đạt Văn mang tới, rất nhiều người chết, những người đó phần lớn đã sa lưới, thủ phạm chính An Đạt Văn thì lại có thể đào thoát."

Kì Sơn bất động thanh sắc, nói khẽ: "An Đạt Văn luôn đường hoàng xưng mình làm ăn chín đáng, thì ra hắn xét đến cùng vẫn là lao thiên môn."

Trương Dương nói: "Ngoài mặt trông như là hắc bang vì tranh quyền đoạt lợi mà sống mái với nhau, nhưng vào thời khắc An Đức Uyên bị giết, đại ca hắn An Đức Minh mất tích ở Hongkong, đến nay vẫn bặt vô âm tín, căn cứ vào tiết lộ của cảnh sát Hongkong, An Đức Minh tám chín phần mười đã gặp bất trắc rồi."

Kì Sơn nói: "Đối với người của An gia mà nói, năm nay giống như là năm hạn."

Trương Dương nói: "Có biết người nào hận An gia như vậy hay không?"

Kì Sơn mỉm cười nói: "Nhận tri của tôi đối với An gia vẫn rất hạn hẹp."

Trương Dương nói: "Chỉ cần người biết một chút về An gia đều sẽ không quên huyết án mấy năm trước phát sinh ở Hongkong, người làm ra trận huyết án đó tên là An Đức Hằng, là lão ngũ của An gia, nhưng hắn lại không phải con thân sinh của An lão, cha hắn năm đó từng là huynh đệ thủ hạ của An lão, về sau lại bởi vì phản bội An lão, bị xử trí theo bang quy, An Đức Hằng sau khi biết được bí mật này thì nằm gai nếm mật, nghĩ đủ âm mưu, cuối cùng chọn động thủ trong ngày sinh của An lão, chế tạo huyết án An gia danh chấn Hương Cảng."

Kì Sơn nói: "Báo thù cho cha cũng không có gì đáng trách."

Trương Dương nói: "Về sau An lão để An Đạt Văn chủ trì đại cục của An gia, An Đạt Văn tra được An Đức Hằng, dồn hắn vào đường cùng, phơi thây đầu đường, nhưng gần đây có người chứng minh An Đức Hằng vẫn chưa chết."

Kì Sơn vẻ mặt vẫn thản nhiên, hắn rót cho Trương Dương một chén rượu: "Đoạn sử báo thù này nghe cũng rung động đến tâm can."

Trương Dương nói: "Năm đó người giết chết cha của An Đức Hằng là An lão, dứt bỏ thiện ác của cha An Đức Hằng không nói, An lão dưỡng dục An Đức Hằng nhiều năm như vậy chẳng lẽ không phải là một loại ân đức? Cho dù dứt bỏ đoạn ân đức này không nói, An Đức Hằng muốn báo thù thì nên tìm An lão, vì sao cứ nhắm vào cả An gia? Chẳng lẽ thực sự muốn cha nợ co trả ư?"

Kì Sơn uống ngụm trà: "An gia lưu lạc tới nước này, An Đức Hằng cũng có thể cảm thấy mỹ mãn rồi."

Trương Dương nói: "Hắn nếu thỏa mãn thì đã không để phát sinh bắn giét trong rừng già An gia ở núi Thanh Đài, tuy rằng ngoài mặt là hắc bang nội chiến, nhưng vẫn là hắn ở phía sau thúc đẩy. Tựa như cái chết của An Đức Uyên, cũng có quan hệ tất nhiên với hắn." Trương Dương khi nói những lời này, ánh mắt nhìn thẳng vào Kì Sơn.

Ánh mắt của Kì Sơn lại nhìn về phía mặt bàn.

Hai người trong lòng biết rõ ràng, An Đức Uyên chết ở trên tay Kì Sơn, nhưng Kì Sơn vì sao muốn làm như vậy? Hắn và An Đức Hằng có liên hệ hay không? Đây mới là chuyện Trương Dương thực sự quan tâm.

Kì Sơn nói: "An Đạt Văn đã thành tội phạm truy nã rồi ư?"

Trương Dương nói: "Vận khí của hắn coi như không tồi, có điều, tôi tin chắc lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, loại người như hắn sớm muộn gì cũng phải chịu báo ứng."

Kì Sơn nói: "An gia xem ra thực sự bị hủy trong tay An Đức Hằng."

Trương Dương nói: "Nếu như anh quen An Đức Hằng..." Nói tới đây hắn cố ý tạm dừng một chút.

Sự trấn định của Kì Sơn khiến Trương Dương cảm thấy thán phục, cho dù là dưới tiền đề mình đã biết những gì hắn làm, Kì Sơn vẫn không để lộ ra một chút ít hoảng loạn nào.

Trương Dương nói: "Nếu như anh quen hắn, anh sẽ biết, người này tuyệt đối không thể tín nhiệm, hắn có thể xuống tay với một lão nhân đã nuôi nấng hắn nhiều năm, như vậy trên thế giới này còn có cái gì khiến hắn quan tâm?"

Kì Sơn nói: "Loại người như hắn sống trên đời là một tai họa."

Trương Dương gật đầu, khóe môi lộ ra ý cười: "Tai họa này trừ bỏ càng sớm càng tốt! Anh xử thế lão luyện, kiến thức rộng rãi, không biết có thể có đề nghị gì hay không?"

Kì Sơn nói: "Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, tôi thà an an ổn ổn sống nốt quãng đời còn lại."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui