Lệ Phù nói: "cô bình tĩnh một chút được không, khát vọng muốn báo thù của tôi không kém cô một chút nào, nhưng chúng ta phải hiểu, Tiết Thế Luân chỉ là một thành viên trong tập đoàn này, còn có người khác nữa, muốn báo thù cho Trương Dương thì phải tóm lấy tên hung phạm thực sự phía sau màn."
" Lại là phải tìm kiếm chứng cớ ư? Chờ các cô tìm được chứng cớ thì chỉ sợ Trương Dương thi cốt cũng lạnh rồi."
Lệ Phù nói: "Ai nói hắn đã chết, vừa mới nhận được tin tức, sóng điện não của hắn sau khi cách sáu tiếng lại xuất hiện rồi."
Tình tự của Tang Bối Bối tựa hồ ổn định hơn một chút: "cô có nghĩ tới hay không, nếu như cô cả đời đều không tìm thấy cái gọi là chứng cớ, như vậy thù của Trương Dương có phải không cần báo nữa hay không?"
Lệ Phù nói: "Tôi không có tính nhẫn nại tốt như vậy, nếu như trong bảy ngày tìm không ra hung phạm, tôi sẽ từ chức với cô, cùng lắm thì lấy bạo chế bạo, không có chứng cớ cũng phải báo thù."
La Tuệ Ninh trong đoạn thời gian gần đây đều ru rú trong nhà, bà ta rất ít chú ý tới chuyện bên ngoài, khi đang viết chữ trong thư phòng thì bảo mẫu vội vàng bước vào: "Phu nhân, Hạo Nam uống say rồi."
La Tuệ Ninh thở dài, đối với bà ta mà nói thì con trai uống say đã không còn là tin mới, từ sau khi Văn Hạo Nam tạm rời cương vị công tác ở Nam Tích, hắn về nhà, cơ hồ mỗi ngày đều uống say, bởi vì hành vi không lý trí của hắn ở Bình Hải, cũng tạo thành ngăn cách giữa cha và hắn, hiện tại cha con tự hồ không nhìn nhau, quan hệ đã hạ xuống số 0.
Nhưng hắn cho dù không nên thân tới mấy thì cũng là con trai mình. La Tuệ Ninh đi ra ngoài, tới phòng khách, nhìn thấy con trai quần áo xộc xệch nằm trên đất.
La Tuệ Ninh đi tới, trong lòng thực sự bất hạnh vì thằng chó không nên thân này, nhấc chân đá vào mông hắn mấy cái: "Đóng cửa rồi, tới lúc về nhà rồi."
Lời này thật đúng là linh nghiệm, Văn Hạo Nam mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn nhìn chung quanh: "Đóng cửa rồi à? Cho tôi thêm chai nữa, yên tâm, tôi sẽ trả tiền..."
La Tuệ Ninh ra hiệu cho bảo mẫu đi cầm nước lạnh tới.
Văn Hạo Nam không ngờ thực sự móc hai trăm đồng từ trong túi ra, hữu khí vô lực giơ giơ lên: "Nhìn thấy không, tôi trả tiề, cho thêm chai nữa."
Bảo mẫu bưng một chậu nước lạnh tới, tựa hồ có chút không đành lòng, La Tuệ Ninh trừng mắt lườm cô ta một cái, tiếp lấy nước lạnh, đang chuẩn bị hắt thì lại nghe Văn Hạo Nam nói: "Hôm nay, tôi rất cao hứng, cực kỳ cao hứng. Chết rồi, chết thì tốt, ông trời có mắt. Cuối cùng cũng mang Trương Dương đi rồi."
La Tuệ Ninh ngây ngẩn cả người, những lời này của con trai rốt cuộc là có ý gì? bà ta giơ chậu nước lên rồi hắt thẳng xuống.
Văn Hạo Nam bị hắt nước lạnh, liên tục hắt xì mấy cái, cả người cả người tỉnh táo lại, hắn chớp chớp mắt, lúc này mới biết mình đã về tới nhà, nhìn mẹ bi phẫn đan xen, trong lòng Văn Hạo Nam không khỏi có chút sờ sợ, nói khẽ: "Mẹ..."
La Tuệ Ninh nói: "Anh vừa rồi nói gì? Anh lặp lại lần nữa xem nào?"
Văn Hạo Nam nói: "Con nói gì?"
" Anh nói Trương Dương làm sao?"
Văn Hạo Nam nói: "Hắn đã chết rồi, hắn bị người gài bom nổ chết, bệnh viện đã tuyên bố tin tức hắn bị tử vong não."
La Tuệ Ninh rầm một tiếng ngã xuống, Văn Hạo Nam sợ đến nỗi hét to gọi mẹ.
Lúc này Văn Quốc Quyền vừa hay về nhà, nhìn thấy một màn trước mắt, y không biết vợ vì sao lại ngất xỉu, nghĩ chắc là do con trai, tức giận đến nỗi tát cho Văn Hạo Nam một cái: "Thằng khốn nạn, mày trừ chọc tức mẹ mày ra thì còn có bản sự gì nữa?"
Văn Hạo Nam ôm mặt, vô cùng ủy khuất: "Mẹ ngất xỉu không liên quan tới con, là mẹ biết Trương Dương chết, cho nên mới..."
Nói còn chưa dứt lời Văn Quốc Quyền lại tát cho hắn thêm một cái: "Thằng khốn nạn, tao bảo mày thế nào? Chuyện này nhất định phải giấu mẹ mày, mày vì sao không nghe?"
Khi La Tuệ Ninh tỉnh lại, phát hiện đang nằm trên giường, chồng thì an vị bên cạnh mình, con trai đầu đứng trước giường.
Văn Quốc Quyền cầm tay vợ, quan tâm nói: "Tuệ Ninh, tỉnh rồi à."
La Tuệ Ninh không nói gì, đẩy tay y ra, muốn xuống giường.
Văn Quốc Quyền vội vàng đỡ lấy vai bà ta: "Tuệ Ninh, em vừa ngất, thân thể vẫn chưa khôi phục."
La Tuệ Ninh nói: "Tôi phải tới Đông Giang, tôi phải đi thăm con trai."
Văn Hạo Nam kêu một tiếng: "Mẹ."
La Tuệ Ninh quật cường đi xuống, bà ta lắc đầu: "Mày không phải con tao."
"Mẹ, mẹ đừng dọa con, con đáp ứng mẹ, con sau này không bao giờ uống rượu nữa."
Văn Quốc Quyền tiến lên ngăn vợ lại: "Tuệ Ninh, em đừng gấp, anh sở dĩ không nói với em chuyện của Trương Dương là vì anh lo em không chịu nổi đả kích, anh đã phái thư ký đặc biệt tới..."
La Tuệ Ninh hầm hầm nhìn chồng: "Văn Quốc Quyền, làm hay quá nhỉ, rất quan phương, tiếp theo có phải là bảo người ta giúp anh tặng vòng hoa, trên vòng hoa có cần viết tên của chúng ta không?"
Văn Quốc Quyền không biết đáp lại thế nào.
La Tuệ Ninh nói: "Người sống trên đời không chỉ là vì quyền lực và chính trị, anh còn có gia đình, anh còn có con cái, đừng lấy công tác bận rộn ra mà lấy cớ, anh để tay lên ngực tự hỏi, anh có còn quan tâm tới gia đình này như trước kia hay không? Ngoài Công tác ra, anh chịu bỏ ra bao nhiêu thời gian để nói chuyện với vợ con, quan tâm sự trưởng thành của bọn nhỏ? Dạy bảo chúng cái gì gọi là chính đạo nhân gian?"
Văn Quốc Quyền không ngờ vợ trước giờ luôn ôn nhu như nước khi bùng nổ lại giống như một con sư tử phẫn nộ.
La Tuệ Ninh lắc đầu: "Trong mắt người khác, anh là một người thành công cao cao tại thượng, nhưng hôm nay tôi đã hiểu. Anh rất thất bại! Tôi không tin anh không hiểu địa vị của Trương Dương trong lòng tôi. Nó là con nuôi của chúng ta, Nếu như là con trai ruột xảy ra chuyện, anh liệu có bảo thư ký đi một chuyến hay không? Anh sẽ không!"
Văn Quốc Quyền nói: "Tuệ Ninh, anh có công tác, đây không phải là lấy cớ, anh không thể bỏ quốc gia đại sự đi bôn ba vì chuyện của gia đình."
La Tuệ Ninh nói: "Vậy thì con trai anh cũng vậy thôi, đây mới là căn nguyên thất bại của anh, anh là người, là người thì phải có tình cảm. Sẽ có hỉ nộ ái ố, sẽ có khuyết điểm, những khuyết điểm này cũng không đáng sợ, chính là những khuyết điểm này mới thực sự thể hiện ánh sáng của nhân tính, đạo lý lớn thì anh hiểu nhiều hơn tôi, nhưng đạo lý đơn giản nhất anh ngược lại không hiểu, anh là người, không phải máy móc, một cái ày chỉ biết vận chuyển theo trình tự chính trị."
Nội tâm của Văn Quốc Quyền bị những lời này của vợ hung hăng đánh trúng, khóe môi y run run. Sau đó lựa chọn lui ra sau. Trong trí nhớ của Văn Hạo Nam, cha mẹ chưa bao giờ xung đột kịch liệt như hôm nay, mà nguyên nhân xung đột tựa hồ không phải là vì mình, mà là vì Trương Dương, hắn bỗng nhiên nhớ tới lời nói mới rồi của mẹ, mày không phải con tao. Văn Hạo Nam bỗng nhiên có một loại xung động muốn khóc, tựa như một đứa nhỏ bị vứt bỏ, cảm thấy mình rất cô độc, rất bất lực.