Y Đạo Quan Đồ

Chương Duệ Dung cười nói: “Trương Dương đã thay mặt phòng chiêu thương giữ tôi ở lại rồi!”

Thường Lăng Phong dừng lại một lúc: “Tôi không phải đại diện cho phòng chiêu thương!” Không đại diện cho phòng chiêu thương tức là đại diện cho anh ta rồi. Câu này của Thường Lăng Phong thật sự là nỗ lực lắm mới nói được.

Ánh mắt của Chương Duệ Dung sáng lên, nhưng ngay lập tức lại biết mất như sao băng trên trời, trên đôi môi cô nở một nụ cười dịu dàng: “Tôi không hợp ở lại đây, nếu cứ miễn cưỡng ở lại, chỉ gây thêm nhiều phiền phức hơn cho mọi người thôi, lần này tôi đi rồi, cũng không phải là tôi cắt đứt quan hệ với Giang Thành, về sau tôi sẽ còn quay lại mà.”

Câu này của cô làm cho Thường Lăng Phong thêm chút hi vọng.

Chiếc xe dừng bánh ở bãi đỗ xe của bến tàu hỏa, bên ngoài lất phất mưa bay, Chương Duệ Dung nhẹ nhàng nói: “Tôi xuống xe đây, anh không phải tiễn nữa, trời mưa tiễn người đi rất buồn!”

Thường Lăng Phong cười, trong lòng đột nhiên cảm thấy không nỡ rời xa.

Chương Duệ Dung đẩy cửa xuống xe, phát hiện thấy Thường Lăng Phong đã cầm ô chạy ra, che mưa cho cô, trong lòng cô chợt ấm áp, lúc này mới cảm thấy rằng, Giang Thành cũng có thứ làm cho cô lưu luyến.

Thường Lăng Phong để tránh mưa rơi vào người cô ấy, cố gắng đẩy ô về phía cô, nửa thân người anh đã bị mưa thấm ướt, Chương Duệ Dung nói: “Đừng chỉ che cho tôi, người anh đều ướt cả rồi kìa.”

Thường Lăng Phong nói: “Cô còn phải đi xa, tôi về nhà là thay đồ được rồi!”

Chương Duệ Dung thấy anh ấy nói vậy, chỉ có thể để kệ anh ta.

Hai người sánh vai bước trong cơn mưa, họ đều muốn nói điều gì đó, nhưng giờ lại biết nói gì đây? Đến trước phòng chờ, Chương Duệ Dung nhìn Thường Lăng Phong nói: “Tôi đi đây!”

Thường Lăng Phong gật đầu: “Về sau có cơ hội, về đây nhé!”

Chương Duệ Dung cười nói: “Tất nhiên rồi, nếu như anh đến Bắc Kinh, cũng phải liên lạc với tôi đấy!” Trong lòng co thì lại hiểu, lần này cô đến Bắc Kinh không biết sẽ bị phái đi đến nơi nào, theo tình hình hiện nay của cô, có đến tám phần sẽ bị phái đến Hồng Kong. Chương Duệ Dung tạm biệt lần nữa: “Đừng tiễn nữa!”

Thường Lăng Phong dừng bước, thấy Chương Duệ Dung chầm chậm đi vào phòng chờ.

Chương Duệ Dung bước vài bước, quay đầu nhìn lại, thấy Thường Lăng Phong vẫn đứng ở cửa, cô cắn môi, cố nở một nụ cười, vẫy vẫy tay, lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên. Chương Duệ Dung nhấc điện thoại, bên đầu kia là tiếng nói ấm áp của đàn ông: “Chương Duệ Dung, tôi là cục trưởng tứ cục Hình Triều Huy, theo quyết định sau nghiên cứu của chúng tôi, tạm thời cô ở lại Giang Thành!”

Thường Lăng Phong buồn bã khởi động xe, cửa xe bị gõ nhè nhẹ, gương mặt bị mưa làm ướt của Chương Duệ Dung hiện ra trước mặt anh ta. Thường Lăng Phong vừa mừng vừa ngạc nhiên: “Tiểu Chương!”

Tiểu Chương khổ sở nói: “Công việc của Bắc Kinh đi tong rồi, chủ nhiệm Thường, phòng chiêu thương còn chỗ cho tôi không?”

Thường Lăng Phong gật mạnh đầu: “Chỉ cần tôi ở đó, vị trí luôn luôn chờ cô!”

Chương Dương đã nhận được điện thoại của Hình Triệu Huy từ lâu, việc đầu tiên hắn nghĩ đến là lợi cho Thường Lăng Phong rồi, tiểu tử này đã giữ được người trong mộng như mơ ước, sau đó hắn nghĩ rằng, Quốc An vẫn chưa an tâm về hắn ta, vẫn thầm dính lấy hắn, mặc dù Hình Triệu Huy đã nói rõ ràng rằng, việc này không có liên quan gì đến anh, nhưng Trương đại quan tin anh ta mới là kì.

Phòng chiêu thương có Chương Duệ Dung hay không cũng chẳng ảnh hướng gì, nhưng giờ đây Chương Duệ Dung về, điều này làm cho Trương đại quan ít nhiều cảm thấy khó xử, dù sao thì nha đầu này cũng đã tát Tiêu Quế Đường, trước mắt Tiêu Quế Đường vẫn đang nghỉ phép, Chương Duệ Dung đường hoàng quay về, đồng nghĩa với việc lại tát cho Tiêu Quế Đường một cái nữa, lần này không phải là người khác đánh, mà lại là Trương đại quan, Trương Dương nhìn Thường Lăng Phong, cười đau khổ nói: “Sao anh toàn đưa tôi bài toán khó vậy? Chương Duệ Dung nghĩ rằng phòng chiêu thương là cái nhà nghỉ sao? Muốn đến thì đến muốn đi thì đi.”

Thường Lăng Phong nói: “Anh cũng biết đấy, dù sao thì anh không để cô ấy về, tôi cũng không làm nữa đâu!”

Trương Dương trừng mắt; “Thường Lăng Phong à Thường Lăng Phong, không ngờ anh dám uy hiếp tôi!”

Thường Lăng Phong cười nói: “Yêu cầu lần này của tôi cũng không quá đáng mà, hơn nữa, Tiêu Quế Đường bị anh đẩy đến bước này rồi, anh còn định để ông ta quay lại?”

Trương Dương nói: “Tôi muốn ông ấy yên tâm dưỡng lão ở nhà, để ông ta quay lại, chẳng phải là gây phiền phức cho chính tôi hay sao?” Hắn nghĩ một lúc rồi nói; “Để Chương Duệ Dung nghỉ phép vài bữa đã, giờ để cô ấy đi làm chẳng khác nào khiêu chiến công khai, khó khăn lắm mới áp chế được chuyện này xuống, tạm thời tôi không muốn gây ra chuyện gì nữa.”

Thường Lăng Phong nói: “Anh suy nghĩ càng ngày càng thấu đáo rồi đó!”

Trương Dương nói: “Anh đừng có nịnh tôi nữa, muốn làm cho tôi choáng váng, sau đó cho người tình bé nhỏ của anh về phòng chiêu thương phải không?”

Thường Lăng Phong cười ngượng ngập: “Tôi phải đi làm việc, cáo từ anh nhé!”

Tình hình của Tần Hoan ngày càng tốt hơn, cơ thể của cậu bé có tốc độ hồi phục làm người ta đáng ngạc nhiên. Khi Trương Dương nhìn cậu bế, Tần Manh Manh, Từ Lập Hoa đều ở bên cạnh cậu, ba người đang đánh bài.

Thấy Trương Dương bước vào, Tần Hoan mừng rỡ gọi một tiếng cha.

Trương Dương cười nói: “Được đấy, đã chơi được rồi à, ai thắng rồi thế!”

Hồ Nhân Như nói: “Tiểu Hoan!”

Mặc dù Tần Hoan còn nhỏ, nhưng rất hiểu biết: “Mọi người đều nhường con, vì thế lần nào cũng thắng cả!”

Tần Manh Manh đưa ghế của mình cho Trương Dương, Trương Dương cũng không khách sáo với cô ta, ngồi xuống nói: “Yên Nhiên lại gọi điện thoại sang, bên bệnh viện phục hồi chức năng đã liên hệ xong rồi!”

Tần Manh Manh gật đầu nói: “Thủ tục xuất ngữ lần này tôi đã làm xong rồi, có thể còn phải về Bắc Kinh một chuyến nữa.” Cùng với sự hồi phục của Tần Hoan, cảm xúc của Tần Manh Manh ngày càng bình tĩnh hơn, có thể thấy rằng giờ đây tình thần của cô rất tốt, 

Trương Dương nói với mẹ: “Mẹ, Yên Nhiên cũng mời mẹ qua đó chơi!”

Từ Lập Hoa lắc đầu nói: “Mẹ không đi đâu, mẹ có biết gì đâu. Một câu tiếng Anh cũng không biết nói, mẹ qua đó làm gì?”

Tần Manh Man nói: “Cô à, cùng đi với chúng cháu đi, làm bạn với cháu, Tiểu Hoan dính lấy cô thế này!”

Tần Hoan nói: “Bà, bà nhất định phải đi đấy!”

Từ Lập Hoa cười ôm lấy mặt của Tần Hoan: “Được, được, được!” mặc dù trên miệng bà thì đồng ý, nhưng trong lòng lại nhớ đến Xuân Dương, từ lúc đến đây chăm lo cho Tần Hoan, bà vẫn chưa về Xuân Dương.

Trương Dương nghe nói mẹ mình nhớ nhà rồi, chuẩn bị thứ bảy đưa bà về.

Từ Lập Hoa và Tần Manh Manh rất hợp nhau, những ngày này, thông quá nút thắt là Tần Hoan, giữa họ đã nảy sinh tình cảm như mẹ con vậy, Từ Lập Hoa đề ra nhận Tần Manh Manh làm con nuôi, trong lòng Tần Manh Manh rất cảm ơn cả nhà Trương Dương, đang không muốn báo đáp họ thế nào, nay nhận Từ Lập Hoa làm mẹ nuôi, về sau có thể hiếu thuận với người ta rồi.

Từ lập Hoa nói với Trương Dương việc mình nhận Từ Manh Manh làm con nuôi, Trương Dương cũng rất vui, lúc đó hắn mới biết tuổi của Tần Manh Manh. Tần Manh Manh bằng tuổi hắn, còn kém hắn một tháng, cũng có nghĩa là mới hai mươi hai tuổi, nói vậy, lúc cô ta có thai Tần Hoan mới mười sáu tuổi.

Tần Hoan nghe thấy bà muốn về Xuân Dương, cũng muốn về cùng, Trương Dương nói: “Con không được, phải đợi cơ thể ổn định hơn chút nữa, bà con chỉ về đó ở mấy ngày thôi, tuần sau lại lên đây.”

Lúc này, Thường Hải Thiên gọi điện đến, hóa ra là em của anh ta Thường Hải Long, em gái ông ta Thường Hải Tâm từ Arashiyama đến, lần này hai người đến Giang Thành để xem tình hình phát triển của anh mình ở Giang Thành ra sao, có thích ứng được với môi trường làm việc này không, thạt ra cũng là ý của cha anh ta Thường Tụng, quan hệ của Trương Dương và anh chị em nhà Thường gia rất tốt, nghe nói họ đến, ngay lập tức đề xuất mời khách.

Thường Hải Thiên nói với hắn, khách sạn đã đặt xong rồi, chính là ở Thủy Thượng Nhân Gia, buổi tối Trương Dương đến đúng giờ là được rồi.

Trương Dương cụp điện thoại, thấy thời gian đã là hơn hai giờ chiều rồi, đã nên đi, hắn nói với mẹ và Hồ Như Nhân một tiếng, khi rời đi, Tần Manh Manh tiễn hắn ra cửa.

Trương Dương thấy được Tần Manh Manh có vài lời muốn nói riêng với hắn, cùng Tần Manh Manh đến vườn hoa trong bệnh viện, hai người tìm một chiếc ghế ngồi xuống.

Tần Manh Manh nói: “Trương Dương, tuần sau tôi về Bắc Kinh một chuyến, phiền anh chăm sóc cho Tiểu Hoan!”

Trương Dương cười nói: “Cô gọi tôi là Trương Dương lần nữa tôi sẽ không thưa đâu đấy, cô là em nuôi tôi, phải có dáng điệu của một đứa em gái chứ!”

Mặt Tần Manh Manh chợt nóng, việc nhân gian thật là khó lường, có lẽ Trương Dương thật sự là quý nhân trong đời cô, nếu không phải vì Trương Dương, thì Tần Hoan làm sao được cứu? Bản thân cô cũng nên nhìn nhận lại tình cảm ấm áp của nhân gian, cô nhẹ nhàng gật đầu, gọi một tiếng anh.

Trương Dương nói: “Có phải về để làm thủ tục giải ngũ?”

Tần Manh Manh nói: “Không phải là giải ngũ, mà là xuất ngũ, trong quân đội nhiều năm nay, em cũng cảm thấy phiền phức rồi, em muốn nghỉ ngơi một chút, ở bên cạnh Tần Hoan, còn việc công việc, đợi đến khi Tần Hoan hồi phục rồi tính sau.”

“Cũng được, đổi một môi trường khác có lợi cho cả em và Tần Hoan.” Trương Dương nói: “Có thể nghĩ đến việc về phòng chiêu thương Giang Thành làm việc. Anh nói là được!”

Tần Manh Manh lộ ra một nụ cười: “Em đâu có cái bản lĩnh ấy, ở trong phòng nghiên cứu suốt, có chút không hòa nhập được với thế giới bên ngoài rồi!”

Khi Trương Dương đến Thủy Thượng Nhân Gia, mọi người đã đến đủ cả rồi, ngoài ba anh em Thường gia, giám đốc Thủy Thượng Nhân Gia Bành Quân Tường, Hồ Nhân Như đều đã đến.

Thường Hải Tâm đã cắt tóc mới, ít nhiều có sự từng trải của một người phụ nữ trên quan trường, Trương Dương cười nói: “Thư kí Thường, ngày càng xinh đẹp rồi đó, cô đến Giang Thành, chỉ số đẹp đẽ của Giang Thành chúng tôi tăng lên vượt bậc!”

Câu này của hắn làm cho Thường Hải Tâm rất thoải mái, biết rằng hắn chỉ nói đùa thôi, nhưng con gái ai mà không thích người khác khen mình xinh đẹp cơ chứ? Thường Hải Tâm nói: “Anh ấy à, chẳng được câu nào thật lòng, tôi thấy mĩ nữ ở Giang Thành nhiều lắm, tôi đến chỉ sợ làm cái chỉ số sắc đẹp ở đây thấp xuống thôi!”

Mọi người đều cười ồ lên.

Trương Dương ngồi giữa Thường Hải Long và Hồ Nhân Như, vỗ vai Thường Hải Long nói: “sao lại không mang bạn gái đến đây thế này?”

Thường Hải Long nói: “Cô ấy còn phải đi học, hơn nữa, hai người suốt ngày ở cạnh nhau chán chết được, cũng phải có lúc mình tự ra ngoài chứ.”

Thường Hải Tâm nhắc nhở Thường Hải Long: “Anh hai, anh đừng có học ai đó lăng nhăng nhé, Tiếu Yến đối với anh rất tốt đấy!”

Trương Dương nghe nói thế không thuận tai: “Này thư kí Thường, câu này của cô có ý gì cơ chứ? Cái gì gọi là lăng nhăng? Chẳng phải cô đang nói tôi đấy chứ?”

Hồ Nhân Như cười nói: “Nói ai thì người ấy tự hiểu, chủ nhiệm Trương, chúng ta có phải bắt đầu uống rượu không, bạn bè từ xa đến đây, cũng không thể chỉ nói chuyện mà không ăn cơm chứ!”

Trương Dương cười nói: “Anh quên mất đấy, nào gọi món gọi món đi, hôm nay tôi mời! Đừng có ai tranh với tôi!”

Bành Quân Tường ngồi đó một lúc rồi đi ra, đến bên ngoài lượn một vòng rồi lại về, nói nhỏ bên tai Trương Dương: “Nhà thị trưởng Tả đang ăn cơm ở Thiên Thủy Các, anh cso cần phải đi mời một câu không?”

Trương Dương hơi ngớ người, không ngờ Tả Viên Triều cũng ở Thủy Giang Nhân Gia, mình không biết thf thôi, đã biết rồi, sao lại không đi qua đó nói một câu được chứ. Hắn nói với ba anh em Thường gia một câu, rồi đứng dậy đi đến Thiên Thủy Các, Bành Quân Tường rất thông minh, gọi một người phục vụ đi theo, còn chuẩn bị cho Trương Dương một mình rượu Mao Đài ba chục năm.

Trương Dương bước vào phòng mới biết rằng, tối nay Tả Viên Triều đến Thủy Thượng Nhân Gia là để họp mặt gia đình, gia đình ba người của ông ta, hai vợ chồng Tả Ủng Quân, còn cả ba người nhà Điền Khánh Long nữa.

Họ không biết rằng Trương Dương cũng ở đây, thấy Trương Dương, Tả Viên Triều hơi ngạc nhiên.

Trương Dương cười nói: “Thật ngại quá, tôi thật không biết mọi người ăn cơm đoàn viên, đã làm phiền rồi, thị trưởng Tả, viện trưởng Tả, trưởng phòng Điền, mọi người đừng trách, cứ coi như tôi chưa xuất hiện, tôi đi ngay đây!” Nói rồi tên này giả vờ quay đi.

Điền Khánh Long cười mắng: “Tiểu tử này, xông vào đây rồi còn muốn đi như vậy sao? Đứng lại cho tôi!”

Tả Viên Triều cũng cười nói: “Anh dám vào đây không coi mình là người ngoài, mau ngồi xuống kính rượu mau!”

Trương Dương lúc này mới hoan hỉ quay người lại: “Rượu này tôi phải kinh, nhưng tôi không dám ngồi, tôi đứng kính rượu vậy!”

Điền Bân cười hà hà bước đến ấn người hắn ta xuống ghế, nói: “Sao anh lắm lời thế nghỉ, ngồi xuống, uống rượu!”

Trong tất cả những người ngồi ở bàn ngoài vợ của Tả Ủng Quân Tưởng Tâm Tuệ có chút không vui với Trương Dương trước kia, có điều theo dòng thời gian, giờ đây con gái Tả Hiểu Thanh của cô ta ở bên Mĩ, Trương Dương cũng đã trở thành con rể của tỉnh trưởng, lại là con trai nuôi của phó thủ tướng văn quốc vụ viện, Tưởng Tâm Tuệ nhìn Trương Dương cũng không khinh miệt như xưa nữa, cô ta làm sao nghĩ được rằng, chỉ trong hai năm ngắn ngủi, mà lại xảy ra nhiều việc thay đổi đến vậy, thấy dáng điệu vui vẻ của Trương Dương, thật sự là đầy sức hấp dẫn, hèn chi con gái của bà ta lúc đầu thích Trương Dương, nghĩ đến con gái, trong lòng Tưởng Tâm Tuệ đột nhiên hơi hối hận.

Những người ở đây về cơ bản Trương Dương đều quen cả. Ngoài con gái của Tả Viên Triều. con gái Tả Viên Triều là Tả Hiểu Văn giờ đang học lớp 12 ở trường cấp ba tốt nhất Giang Thành, trông rất xinh xắn, những người nhà họ Tả đều có ngoại hình ưa nhìn cả, Tả Hiểu Văn này cũng không ngoại lệ.

Trương Dương uống xong một vòng rượu, cuối cùng đến bên cạnh cô ta: “Văn Văn phải không nhỉ, cô uống nước ngọt đi, tôi cạn chén rượu này!”

Tả Hiểu Văn hiếu kì nhìn Trương Dương, với những chuyện truyền kì về hắn, TẢ Hiểu Văn đã từng nghe không ít, cô cụng li với Trương Dương rồi nói: “Anh chính là Trương Dương à, anh rất nổi tiếng ở Giang Thành đó!”

Trương Dương cười nói: “Thế sao? Có lẽ là do báo chí tuyên truyền thôi, tôi là một người bình thường, chẳng vĩ đại như trên báo người ta viết!!”

Tả Hiểu Văn lắc đầu: “Đều không phải là chuyện gì tốt đẹp cả!”

Trương đại quan ngại, suýt nữa sặc miếng rượu.

Tả Viên Triều nghiêm khắc mắng: “Con nít chỉ biết nói linh tinh thôi!”

Trương Dương tất nhiên không chấp nhặt gì con nít, cười nói: “Cái danh tiếng của tôi quả thật là không ra sao!”

Điền Khánh Long nói: “Danh tiếng gì chứ? Trên thế gian này người có tiếng quá nhiều rồi, chẳng cần phải để ý gì mọi người nói, chỉ cần mình cây ngay là được!” Trương Dương đã từng cứu mạng cha anh ta, dù là người khác nói gì, Điền Khánh Long đều rất thích Trương Dương.

Trương Dương nói: “Trưởng Phòng Điền lần này về đây cũng không nói với tôi một tiếng, thế này đi, bữa cơm ngày hôm nay tôi mời. Đừng ai tranh với tôi!”

Tả Viên Triều cười nói: “Được, không tranh với anh!”

Tả Hiểu Văn hỏi: “Anh rất nhiều tiền à? Lương rất cao sao?”

Tả Viên Triều lại trừng mắt với con gái.

Trương Dương lại ho lần nữa, cái đứa con gái của Tả Viên Triều chẳng được dạy bảo tử tế gì hết, chẳng biết nhìn vào hoàn cảnh mà buông lời, ở thêm lúc nữa không biết đứa nhóc này còn nói thêm lời nào nữa, Trương Dương đứng dậy nói: “Tôi phải đi sang bên kia với khách rồi, ở đây có mấy người bạn của tôi!”

Tả Yên Triều cười nói: “Cậu đi đi!”

Sau khi Trương Dương đi khỏi, Tả Viên Triều lại trừng mắt với con gái nói: “Con bé này,con chỉ biết nói lung tung thôi, lớn thế này rồi, sao không hiểu chuyện cơ chứ?”

Tả Hiểu Văn nói: “Anh ta rất nổi tiếng mà, bạn bè con ai cũng biết hết!”

Điền Khánh Long nói: “Người sợ tiếng như heo sợ béo, có tiếng quá cũng không phải là việc gì tốt đẹp!”

-----oOo-----

Sáng sớm Trương Dương đã bị Lí Trường Vũ gọi đến phòng làm việc, Lí Trường Vũ rất nặng nề, đoán chắc rằng anh ta đã gặp chuyện gì không giải quyết được rồi.

Lí Trường Vũ chẳng giấu giếm gì trước mặt Trương Dương: “Trương Dương, An tiểu thư còn ở Giang Thành không?”

Trương Dương gật đầu nói: “Vẫn còn ở mà, đang ở quảng thường thương nghiệp Nam Lâm tự cùng với Kiều Mộng Yên đó.”

“Đầu tư núi Thanh Thái mà An gia đã hứa sao vẫn chưa đến đây, khai phá khu du lịch vẫn đang tiến hành theo kế hoạc, nhưng giờ đây đã nợ rất nhiều rồi, theo những kí kết trước đó, giờ đây An Gia đã có 100000000 tệ chưa đến nơi rồi.”

Trương Dương chau mày, hắn vốn tưởng rằng việc đầu tư khai phá núi Thanh Sơn không còn tồn tại bất cứ vấn đề gì nữa, nhưng không ngờ lại xuất hiện tình hình này, Trương Dương nói: “Tôi không để ý đến mấy việc này, thành phố bảo tôi quản lí phòng chiêu thương và phòng cải cách xí nghiệp, quyền khai phá núi Thanh Đài đã đưa cho huyện Xuân Dương, đây là việc của họ mới đúng.”

Lí Trường Vũ nói: “Hạng mục khai phá du lịch núi Thanh Đài lúc đầu là do anh tiến hành, mặc dù An Lão đã qua đời, nhưng hợp đồng vẫn còn, quan hệ giữa anh và An Gia rất tốt, việc này anh ra tay tốt hơn, việc khai phá núi Thanh Đài đã tiến hành toàn bộ rồi, nếu như tiền An gia đã hứa không đến nơi thế này, nhất định sẽ ảnh hưởng đến tốc độ khai phá.”

Trương Dương nói: “Được rồi, tôi sẽ nói với An Ngữ Thần xem sao.”

An Ngữ Thần sau khi nghe Trương Dương nói như vậy, rất kinh ngạc, cô ngạc nhiên nói: “Việc khai phá khu du lịch núi Thanh Đài vẫn đang tiến hành mà, sau khi ông tôi qua đời, việc làm ăn trong gia tộc phân thành hai bộ phận, đầu tư vào thị trường trong nước là do tôi quản, tôi đã giao cho người chuyên trách rồi!”

Trương Dương nói: “Có phải là trong đó có khâu nào làm sai không? Theo hợp đồng, An gia giờ đã nợ đến 100000000 rồi, khu núi Thanh Đài sắp phải ngừng thi công rồi.”

An Ngữ Thần lúc này mới ý thức được việc này có gì đó bất thường, cô không hỏi gì nhiều về việc làm ăn của gia tộc, việc của công ty về cơ bản đều giao cho em họ An Đạt Văn quản lí, An Ngữ Thần gọi điện về công ty trước mặt Trương Dương, tình hình đúng như Trương Dương đã nói, số tiền đầu tư vào khai phá khu du lịch Thanh Đài thật sự chưa trả đúng lúc. Là quyết định của chính An Đạt Văn.

An Ngữ Thần vốn định gọi điện cho An Đạt Văn, những nghĩ đi nghĩ lại lại thôi, tuần sau An Đạt Văn đã đến Giang Thành rồi, đính thân đến kiểm tra tiến độ của quảng trường thương nghiệp Nam Lâm Tự, có vài việc vẫn nên gặp hỏi trực tiếp anh ta thì hơn.

Trương Dương cũng chẳng đề ý gì nhiều đến việc này, dù sao thì đây cũng không phải là phạm vi hắn phải quản lí, đến thứ bảy, hắn đưa mẹ về Xuân Dương, cùng với đồng nghiệp và ba anh em Thường Gia đi tới núi Thanh Đài chơi.

Chiếc xe Jeep của Trương Dương chạy đến nửa đường lại khựng lại, làm Trương Dương tức đến độ đá hai nhát vào thân xe. Thường Hải Thiên và Thường Hải Long cũng xuống xe, xem chỗ này sửa chỗ kia ra trò, hai người họ đều biết lái xe, nhưng thật sự chẳng biết gì về sửa xe. Thường Hải Long nói: “Đã biết sớm thế này thì tôi lái chiếc Audi của tôi đến rồi, chiếc Jeep này của anh mặc dù lớn, nhưng chỉ nhìn được thôi chứ dùng không được.”

Trương Dương trừng mắt với anh ta: “Chiếc xe Audi của anh có chạy được đường núi khoog? Bình thường chiếc xe này của tôi chẳng sao cả, anh vừa lên xe tôi là dừng ngay không đi được nữa.”

Thường Hải Long dở khóc dở cười nói: “Có nghĩa là vì tôi ngồi mà xe anh lại giở trò à?”

Trương Dương nói: “Đương nhiên rồi.”

Thường Hải Thiên nói: “Hai người nói vớ vẩn ít thôi, chúng ta mau sửa xe đi, trời sắp tối rồi đấy.”

Thường Hải Tâm và Từ Lập Hoa cũng xuống xe, Thường Hải Tâm nói: “Trương Dương, chiếc xe này của anh cũng mới đó chứ, sao lại lắm bệnh vậy?”

Trương Dương nói: “Xe Mĩ cũng như xe Nhật chẳng có cái nào tốt cả, lần sau tôi có mua xe cũng chẳng nhờ vào quan hệ nữa!” Hắn quay sang Thường Hải Tân: “Cô đi cầm vào vô lăng đi, chúng tôi đẩy xem sao!”

Thường Hải Tâm gật đầu, rồi lên xe.

Trương Dương và Thường Hải Thiên Thường Hải Long cùng đẩy chiếc xe Jeep, đẩy được hơn năm mươi mét, Thường Hải Tâm vẫn chưa khởi động được xe, hai anh em Thường Hải Thiên không chịu nổi nữa, mệt tới độ thở dốc nói: “Chúng tôi phải nghỉ một chút, Trương Dương, anh đẩy một mình đi!”

Trương Dương lắc lắc đầu, thật ra hai anh em Đường Hải Thiên cũng chẳng giúp được gì, hắn một mình đẩy chiếc xe này cũng được.

Trương Dương đại quan lấy lại thần lực, đẩy chiếc xe Jeep chạy bon bon, làm cho hai anh em Thường Hải Thiên trố mắt, tên này là người ư? Thể lực của hắn thật là sung mãn.

Có điều chiếc xe chẳng đoái hoài gì tới hắn, Trương Dương đẩy một hồi lâu nó cũng vẫn chết máy.

Lúc đó một chiếc xe Jeep Bắc Kinh đi ngang qua, cửa xe hạ xuống, một vị trung niên ngạc nhiên nhìn cảnh trước mắt, một người đẩy một chiếc xe hơi cũng chẳng có gì là lạ cả, nhưng chiếc xe này nặng gần hai tấn, hơn nữa lại đang lên dốc, không thể không làm người ta cảm thấy kì lạ, người trung niên nói với Trương Dương: “Anh chàng, rất khỏe đó chứ! Anh có mệt không?”

Trương Dương đại quan thật sự rất bực mình, đây là loại người gì vậy chứ, đến để xem trò vui à, lại còn nói khích bác nhau, Trương Dương cười nói: “Mệt hay không, ông đến đẩy là biết liền.”

Người trung niên đó dừng xe lại, rồi xắn ống tay lên đến bên cạnh Trương Dương: “Vậy thì tôi giúp cậu một tay!”

Trương Dương quay người xem, hai anh em Thường Hải Thiên đã tụi lại phía sau rồi. Hắn gật đầu, hai bàn tay của người trung niên đỡ lấy đuôi xe.

Trương Dương nói: “Ông cố gắng giữ hộ tôi, tôi đi vệ sinh một chút nhé.” Hắn vừa bỏ tay ra, Thường Hải Tâm chưa kịp đạp phanh, chiếc xe lại tụt xuống đằng sau, mặc dù người trung niên đó cũng có tí sức lực, nhưng ông ta không có bản lĩnh như Trương Dương, cảm thấy chiếc xe Jeep đẩy ông ta xuống mấy mét, sợ đến độ sắc mặt tái xanh, hai tay chống lấy, trong lòng nói lần này thì chết thật rồi, nếu không làm được thì có lẽ đi luôn cả cái cánh tay. Trương Dương kịp thời giơ tay ra đỡ lấy chiếc xe, cười hì hì nói: “Cảm giác thế nào?”

Người trung niên mồ hôi lạnh toát ra, có điều trên mặt ông ta rất trấn tĩnh, cười nói: “Được lắm, rất khỏe!”

Trương Dương cười nói; “Ông cũng không tồi đâu, tuổi cao thế này rồi mà vẫn còn như thanh niên vậy, được! tôi thấy trước kia ông từng tập luyện phải không?”

Người trung niên gật đầu: “Tôi thích thể thao!”

Thường Hải Tâm đạp phanh, dừng xe lại rồi nói: “Không khởi động được! Xem ra lần này bệnh nặng rồi!”

Người trung niên chủ động nói: “Tôi xem cho mọi người!” Ông bào Trương Dương mở nắp xe lên, sửa sang trong đó một chút, ngẩng đầu nhìn Trương Dương: “Anh bạn trẻ, chiếc xe này của anh không bảo dưỡng đúng kì hạn đúng không? Xe này chạy ba phần thì phải bảo dưỡng đến bảy phần, anh không thương tiếc nó, thì chiếc xe cũng chẳng phục vụ anh đâu!” Ông ngụ ý bảo Thường Hải Tâm thử khởi động xe.

Thường Hải Tâm vừa khởi động là đã được ngay.

Trương Dương rất vui mừng: “Lão sư phụ à, ông thật là được! Ông là thợ sửa xe sao?”

Người trung niên cười gật đầu nói; “Đúng thế, tôi sửa xe mười mấy năm rồi, những bệnh thông thường, tôi nhìn một chút là nhận ra ngay!” Trên tay ông ta dính đầy dầu, Trương Dương rút một tờ giấy ăn ra đưa cho ông ta nói: “Bao nhiêu tiền vậy?”

Người trung niên cười nói: “Trên đường gặp nhau cũng coi như là có duyên, không phải trả tiền, nếu như có cơ hội gặp lại, cậu mời tôi uống rượu đi!”

Trương Dương gật đầu nói; “Được, chúng ta hứa với nhau như vậy!”

Người trung niên quay người đi lên chiếc xe của ông ta, Trương Dương đuổi theo, gọi người trung niên đó lại, viết số điện thoại của hắn cho ông ta, từ biển số xe, Trương Dương nhận ra đây là xe tỉnh ngoài, hắn nói với người trung niên: “Về sau ở Giang Thành có việc gì có thể tìm đến tôi!”

Người trung niên cười gật đầu.

Về đến xe của mình, Trương Dương không ngừng cảm thán: “Không tin được đến giờ vẫn còn Lôi Phong!”

Từ Lập Hoa nói: “Mẹ luôn nói trên thế gian này nhiều người tốt mà.”

Trương Dương và Thường Hải Thiên quay ra nhìn nhau, hai người đều cười, trong lòng giữ lại câu nói đó.

Khi đến huyện Xuân Dương, Trương Dương thấy chiếc xe Jeep Bắc Kinh đó đã ở đằng trước, xem ra là bị công an bắt lại rồi, một anh công an đang đứng đó ghi chép gì, người trung niên đứng một bên cười theo.

Trương Dương dừng xe lại đi ra đằng đó, từ xa đã nghe thấy tiếng của anh cảnh sát nói: “Vượt tốc độ rồi, biết chưa?”

Người trung niên cười xin lỗi: “Xin lỗi, tôi thật sự là không chú ý, đột nhiên phóng vọt ga.”

“Biết là rất nguy hiểm không? Ở đây hạn chế tốc độ 20, mà xe ông là hơn 40, vượt hơn một nửa là đã có thể thu bằng lái xe rồi!”

Người trung niên tính rất tốt, cười nói: “Lần đầu tiên tôi đến Xuân Dương, không biết đường, đồng chí tha cho, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý, nhất định sẽ chú ý.”

Viên cảnh sát đáp lạnh lùng: “Nếu như ông tông phải người rồi, thì câu lần sau chú ý này có giải quyết được vấn đề không? Phạt, theo quy định, hai nghìn tệ, trừ 12 điểm!”

Trương Dương đến bên cạnh nói: “Tính sang cho tôi có được không?”

Viên cảnh sát nghĩ bụng ai mà dám hống hách vậy chứ? Ngẩng đầu dậy, đang định mắng vài câu, nhưng thấy Trương Dương hắn ngay lập tức ngạc nhiên, giờ đây Xuân Dương không ai là không biết đến Trương Dương, bởi lẽ hắn đã được danh hiệu thanh niên mười tốt, ảnh của hắn đều có mặt trên các báo của Giang Thành.

Viên cảnh sát nhận ra Trương Dương, cười gọi một tiếng chủ nhiệm Trương.

Trương Dương gật đầu: “Đây là bạn của tôi, cho chút thể diện được không!”

Viên cảnh sát rất nhanh nhạy, anh ta cười nói: “Đã là bạn của chủ nhiệm Trương, thì chuyện này dễ giải quyết thôi mà, lần sau phải chú ý hơn chút nữa đó!” anh ta đưa bằng lái xe, giấy đăng kí cho người trung niên đó.

Người trung niên cười nói với Trương Dương: “Cảm ơn! Xem ra là tôi nên mời cậu uống rượu rồi!”

Trương Dương cười, hắn nói với người trung niên: “Giờ đây ở Xuân Dương đều đang sửa đường, nên những biển hiệu chỉ đường rât lộn xộn, lái xe phải để ý một chút!”

Người trung niên nói: “Đồng chí, khách sạn Minh Chu ở đâu?”

Trương Dương nhìn về đằng trước, vì Xuân Dương đang sửa đường, nên rất lắm bụi, hắn thầm chửi Chu Hằng làm vớ vẩn, nói với người Trung niên: “Ông đi theo sau xe tôi đi, tôi vừa vặn phải đi qua khách sạn Minh Chu.”

Người trung niên cười gật đầu.

Trương Dương lái xe đằng trước dẫn đường, đưa người trung niên đến trước cửa khách sạn, rồi mới rời đi, khách sạn Minh Chu là một khách sạn rất có tiếng ở đây, khi đi qua đây, Trương Dương đột nhớ đến Hải Lan, lúc đầu khi Hải Lan còn ở đài truyền hình Xuân Dương, nơi đây đã từng lưu giữ không ít kí ức đẹp đẽ của họ. Thời gian như thoi đưa, giờ đây khách sạn Minh Chu vẫn còn đó, nhưng đài truyền hình Xuân Dương đối diện đã rời đến địa chỉ mới ở khu đông, chỗ đó giờ đây đã xây dựng thành một khu nhà ở mới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui