Y Đạo Quan Đồ

Hải Lan nhìn gói băng vệ sinh trong tay Trương Dương, nói: "Đúng là trùng hợp quá!"

Trương Dương nói: "Sao tới mà không báo với anh một tiếng?"

Hải Lan thầm nghĩ em định mang tới sự bất ngờ cho anh, không ngờ lại là anh mang tới bất ngờ cho em trước. Cô ta nói khẽ: "Vương Chuẩn gọi điện thoại cho em, y rất không hài lòng với người chủ trì, nếu em có thời gian thì tới giúp đỡ, vừa hay em làm chuyên đề ở kinh thành, tới đây trước một chuyến để giúp đỡ!"

Trương Dương cười nói: "Thật là khiến anh đau lòng quá!"

Hải Lan trợn mắt lườm hắn, rõ ràng là rất hiếu kỳ với gọi băng vệ sinh trong tay hắn.

Khi Trương đại quan nhân đưa Hải Lan tới khách sạn Bạch Lộ, mặt dày giải thích: "Cái này... Hâm Nhan.. tới rồi..." Thằng ôn này là một lời hai ý.

Hải Lan không nhịn được cười, nhưng lại cảm thấy không thích hợp để cười: "Ồ! Khéo quá, anh an bài cho bọn em ở cùng nhau đi!"

Trương Dương cho rằng Hải Lan không hiểu ý mình, lại nói: "Cô ta tới ngày ấy!"

Hải Lan đỏ mặt: "Anh nói ít đi một chút thì chết à?"

Trương đại quan nhân cảm thấy chuyện này thực sự là quẫn bách tới cực điểm, thật sự là không có cách nào giải thích rõ, gã đưa gói băng vệ sinh cho Hải Lan, đưa cả thẻ phòng cho cô ta: "Em mau về phòng đi, hai chị em nói chuyện, đợi lát nữa anh tới!"

Hải Lan nhìn Trương Dương vội vàng bỏ chạy, trong lòng có chút bất lực, đối với sự đa tình của Trương Dương, cô ta sớm đã hiểu được. Có điều Hải Lan không bởi vì vậy mà sản sinh ra bất kỳ lòng đố kỵ nào, giữa cô ta và Trương Dương đã trải qua quá nhiều sinh tử ly biệt, Hải Lan sớm đã hờ hững với tất cả, người duy nhất mà cô ta không hững hờ được chỉ có Trương Dương, có thể cùng hắn hiểu nhau gần nhau là đủ lắm rồi, Hải Lan không có mong muốn gì khác, cô ta biết nguyên chân chính mà Trương Dương bỏ chạy là gì.

Hải Lan mở cửa phòng, nghe thấy Hà Hâm Nhan nói: "Sao đi lâu thế?"

Hà Hâm Nhan cũng không ngờ người từ ngoài cửa tiến vào lại là Hải Lan, dọa cho cô ta hét lên một tiếng, lập tức mặt đỏ bừng, nóng như có lửa đốt, sau đó lại giống như là trẻ con làm sai cúi đầu xuống, lí nhí nói: "Chị Hải Lan!"

Hải Lan cười rất ôn nhu, đưa thứ mà Trương Dương ủy thác cho cô ta mang về cho Hà Hâm Nhan, nói khẽ: "Cái tên tiểu tử xấu xa đó làm lính đào ngũ rồi!"

Hà Hâm Nhan cầm lấy cuộn băng vệ sinh chạy vào trong toalet, đợi sau khi cô ta mặc xong quần áo bước ra, Hải Lan đã pha cà phê xong, đưa cho cô ta một tách, tâm lý của nữ nhân cực kỳ vi diệu, kỳ thực bọn họ đều biết rõ quan hệ giữa hai bên với Trương Dương, nhưng lớp giấy dán này thủy chung không bị chọc thủng, quá khứ đều có thể ngụy trang rất tốt, giả vờ như không có chuyện gì, hiện tại lại đã bày ra ngoài ánh sáng rồi.

Hà Hâm Nhan cầm lấy tách cà phê uống một ngụm, nói khẽ: "Chị Hải Lan tới lúc nào vậy?"

"Vừa mới thôi, lúc tới siêu thị hỏi đường thì gặp Trương Dương đi mua đồ!"

Hà Hâm Nhan xấu hổ cười cười: "Em không biết là chị tới!"

Hải Lan nhấp một ngụm cà phê, lúc này mới kể lại chuyện Vương Chuẩn nhờ cô ta tới giúp, nói khẽ: "Chúng ta đều tới làm làm việc nghĩa cho hắn cả."

Hà Hâm Nhan cắn môi, gật đầu, ánh mắt chạm với Hải Lan, hai bên đều hiểu tâm ý của đối phương, sắc mặt đều có chút đỏ lên, chút quẫn bách ở trong lòng cuối cùng cũng hóa thành nụ cười bất lực.

...

Trương đại quan nhân lúc này đang ngồi ở trong văn phòng hiệu trưởng của Thường Lăng Phong.

Thường Lăng Phong có chút kỳ quái nhìn hắn, thằng nhóc này đột nhiên chạy tới văn phòng của mình, giống như là không có chuyện gì, ngồi ở đó cầm báo đọc, từ ánh mắt có thể nhìn ra là hắn không đọc báo, chỉ ngây ngốc xuất thần.

Thường Lăng Phong nói: "Hội hiệp đàm kinh mậu sắp khai mạc rồi, anh trông có vẻ rất nhàn rỗi!"

Trương Dương cười cười, vẫn dùng tờ báo che mặt: "Tôi là người nắm đại cục, phương hướng sớm đã định rồi, không có việc gì cho tôi làm, cụ thể nên làm thế nào không phải là còn có các anh ư?"

Thường Lăng Phong nói: "Tiết mục của nhất trung chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi, đặc biệt cảm động, các giáo viên xem trước đều rơi nước mắt."

Trương Dương nói: "Cái cần chính là hiệu quả này." Điện thoại của hắn đổ chuông, Trương Dương bắt máy, là Lương Diễm mời hắn tới xem diễn tập, Trương Dương nói là mình bận, không có thời gian!

Đóng điện thoại, Trương Dương đột nhiên hỏi: "Tôi bảo này Lăng Phong, anh theo đuổi tiểu Chương tới đâu rồi?"

Thường Lăng Phong không ngờ hắn lại đột nhiên hỏi vấn đề này, ngây ra, nói: "Chẳng có gì cả, vẫn như trước đây thôi!"

Trương Dương nói: "Anh nói thật với tôi đi, trừ tiểu Chương ra, trong lòng anh còn có người khác không?"

Thường Lăng Phong có chút kỳ quái nhìn hắn: "Tôi bảo này, anh hôm nay sao thế? Toàn hỏi những vấn đề kỳ quái!"

Trương Dương cười nói: "Tôi đang hỏi anh mà, trả lời tôi đi!"

Thường Lăng Phong nói: "Trước đây thì có, có điều hiện tại trong lòng sớm đã phai nhạt rồi, anh biết mà, thời gian có thể làm phai nhòa đi tất cả."

Trương Dương nói: "Anh đúng là đồ có mới nới cũ!"

Thường Lăng Phong đang định phân biện thì nghe thằng ôn này nói: "Anh nói xem, con người tôi sao lại trọng tình nghĩa thế nhỉ, thích mới những cũng không bỏ cũ, đối với mỗi một cô gái đều tốt như nhau, ai tôi cũng không nỡ bỏ, tôi thật sự là quá thiện lương, quá sitình!"

Thường Lăng Phong vừa uống được ngụm trà vào trong miệng lại phun ra sạch, gã ho cả nửa ngày mới thở bình thường lại được, chỉ vào Trương Dương, nói: "Tôi nói này thị trưởng đại nhân, anh đừng có hại người như vậy, tôi suýt nữa bị anh làm cho sặc chết rồi đấy! Làm người thì phải hậu đạo, đừng có khoe khoang như vậy!"

Trương đại quan nhân thở dài, nói: "Anh không hiểu cảnh giới của tôi đâu, trên thế giới này cũng không ai có thể hiểu được cả!" Câu này của hắn là thực, đáng tiếc là không có ai tin.

Thường Lăng Phong mơ hồ đoán được phiền não của Trương Dương có tám chín phần mười là liên quan tới việc hồng nhan tri kỷ của hắn gần đây lũ lượt kéo tới, có điều Thường Lăng Phong cũng hiểu ít nhiều về Trương Dương, sở trường lớn nhất của thằng ôn này chính là lừa đảo. Chuyện mà người khác không thể ứng phó được, hắn lại làm rất dễ dàng, phiền não chỉ là tạm thời mà thôi.

Việc của Trương Dương gần đây rất bận, cho dù hắn không tới hiện trường diễn tập thì cũng có việc tìm tới hắn.

Thị trưởng Tôn Đông Cường vào buổi ciều mở một cuộc họp hội ý của các thị trưởng, sau khi Trương Dương nhận được thông tri, không thể không vứt bỏ ý định ngồi đây tán gẫu với Thường Lăng Phong, quay về chính phủ thành phố.

...

Hội nghị này của Tôn Đông Cường cũng có liên quan tới hội hiệp đàm kinh mậu, Phong Trạch gần đây liên tiếp phát sinh mấy chuyện lớn, nhưng những chuyện này cơ hồ đều không liên quan gì tới gã, Tôn Đông Cường phát hiện mình giống như là bị gạt ra ngoài, so với Trương Dương tới muộn hơn mà nói, tốc độ dung nhập của mình vào thể chế Phong Trạch rõ ràng là chậm hơn nhiều, cái khác không nói, chỉ hội hiệp đàm kinh mậu lần này, Trương Dương đã lợi dụng thịnh thế lần này, thành công hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Nếu như hội kim mậu thành công, địa vị chính trị của thằng ôn này ở Phong Trạch sẽ biến thành vững chắc.

Thẩm Khánh Hoa và Trần Gia Niên liên thủ gõ đánh, khiến Tôn Đông Cường ý thức được rằng, mình ở Phong Trạch không hề được hoan nghênh, nguyên tắc của hắn trong quá khứ là bảo trì khiêm tốn, cố gắng bình ổn độ qua thời gian hai năm này, nhưng hiện tại xem ra sự khiêm tốn của mình ở trong mắt người khác lại biến thành hèn kém và không được việc. Điều này khiến Tôn Đông Cường cảm thấy phẫn nộ, càng khiến gã tức giận hơn là, hội hiệp đàm kinh mậu lần này gã đã hoàn toàn bị đá ra ngoài, gã ho rằng Trương Dương đang lợi dụng thủ đoạn, cô lập mình một cách có ý thức. Gã không thể để mặt cho tình huống này tiếp tục phát triển được, Thẩm Khánh Hoa thì không thích gã, chính bởi vì vậy, ngay cả phó thị trưởng Trần Gia Niên cũng dám ngang nhiên khiêu chiến quyền uy của mình, hiện tại Trương Dương đang lặng lẽ quật khởi, thân là thị trưởng Phong Trạch, quyền lực của mình không ngừng bị nhược hóa, đồng thời hình tượng cũng biến thành càng lúc càng mơ hồ, điều này bi ai biết bao.

Tôn Đông Cường phải làm ra một số thay đổi, gã muốn xoay chuyển tình cảnh càng lúc càng đáng xấu hổ hiện tại, gã muốn để cho tất cả mọi người biết rằng, Phong Trạch còn có một vị thị trưởng, trừ Thẩm Khánh Hoa ra, người còn lại có quyền lên tiếng nên là gã.

Sau khi các thị trưởng đến đủ, Tôn Đông Cường nói: "Hôm nay triệu tập mọi người đến đây, mục đích là để tìm hiểu tình huống chuẩn bị cho hội kinh mậu mùa hè của Phong Trạch, cùng với an bài phương châm kháng hạn tiếp theo của chúng ta."

Mấy vị phó thị trưởng đều không nói gì, từ sau khi phó thị trưởng thường vụ Trần Gia Niên ở trên hội thường ủy ngang nhiên làm khó Tôn Đông Cường, mâu thuẫn giữa họ càng lúc càng công khai hóa, Thi Nại Đức ở Phong Trạch nhiều năm, có uy tín nhất định, y rút một điếu thuốc ra hút.

Tôn Đông Cường thấy không có ai nói gì, mỉm cười bảo: "Trương Dương, anh trước tiên nói về tình huống chuẩn bị cho hội kinh mậu đi!"

Trương Dương nói: "Hội kinh mậu mùa hè đang án chiếu theo chỉ thị của các lãnh đạo, tiến hành một cách khẩn trương có trật tự!" Câu nóinày chẳng khác nào báo cáo xong toàn bộ tình huống.

Tôn Đông Cường vốn cho rằng hắn còn nói tiếp, nhưng nghe xong câu này thì thấy không còn gì nữa. Báo cáo công tác của thằng ôn này quá đơn giản, Tôn Đông Cường trong lòng tức giận, nhưng vẫn không để lộ ra ngoài mặt, mỉm cười nói: "Trương Dương, trong công tác thực tế có khó khăn gì không?"

Trương Dương nói: "Không có khó khăn gì cả, chuyện lớn hơn nữa tôi cũng có thể khắc phục được!" Cậu này triệt để bịt luôn câu sau của Tôn Đông Cường.

Tôn Đông Cường có chút xấu hổ, gã ho khan một tiếng, nói: "Hội kiệp đàm kinh mậu lần này đối với Phong Trạch mà nói là vô cùng quan trọng, tôi hi vọng mỗi một vị lãnh đạo có mặt ở đây đều phải tập trunghết tinh thần, đồng tâm hiệp lực làm tốt đại sư kinh mậu lần này của Phong Trạch!"

Trương Dương ghét nhát là nghe người khác nói những lời trống rỗng kiểu nhà quan, Tôn Đông Cường rõ ràng là cường giả trong phương diện này.

Tôn Đông Cường hiện tại nghĩ thấu một chuyện, các người không phải là muốn gạt tôi sang một bên ư? Muốn cách ly tôi à, không có cửa đâu, càng là vậy thì tôi càng phải hỏi, tôi là thị trưởng Phong Trạch, tôi thật sự muốn nhúng tay vào thì các người không cản được đâu. Gã chuyển đề tài, nhắc tới chuyện ống nước vỡ ở đường Phú Quốc hai ngày trước, Tôn Đông Cường nói: "Lão Kim, chuyện ống nước chính của đường Phú Quốc bị vỡ có kết quả chứ?"

Kim Lỗi nói: "Ông nước chính của đường Phú Quốc đang tiến hành thay đổi toàn bộ, chắc là trong vòng hai mươi ngày là xong hết, thi công cắt nước thì để sau, cố gắng không làm ảnh hưởng tới sinh hoạt của người dân."

Tôn Đông Cường nói: "Tôi là muốn hỏi kết quả xử lý!"

Kim Lỗi ngây ra, lúc này mới hiểu Tôn Đông Cường là có ý gì, y vô thức nhìn về phía phó thị trưởng thường vụ Trần Gia Niên một cái, rồi mới nói: "Lái xe gây chuyện đã bị tạm giam rồi, còn người chịu trách nhiệm liên quan phụ trách giữ gìn đường ống của phía nhà máy nước cũng đã bị cách chức."

Tôn Đông Cường nói: "Có chuyện này tôi rất không hiểu, ở đầu đường Phú Quốc có chốt giao thông, lúc đó vừa hay là lúc cảnh sát giao thông gác, vì sao một chiếc xe chở hàng tải trọng lớn có thể thoải mái lái vào đường Phú Quốc, cảnh sát giao thông trực ban làm gì vậy? Một chiếc xe lớn như vậy chẳng lẽ lại không ai nhìn thấy à? Tôi còn nghe nói, lúc đó xe chở hàng tải trọng lớn đi trên đường Phú Quốc không chỉ có một chiếc. Hiện tại xảy ra chuyện rồi, đổ hết trách nhiệm lên người lái xe thì liệu có công bằng không?"

Kim Lỗi không nói gì, những lời này của Tôn Đông Cường có tính chỉ hướng rất mạnh, kỳ thực tất cả mọi người đều rõ, lần này ống nước bị vỡ nguyên nhân không chỉ là bởi vì lái xe gây chuyện đó, nhưng chuyện này nếu tra tới cùng thì thị chính, lộ chính (quản lý giao thông), cung cấp nước, giao thông, mỗi một đơn vị đều khó mà tránh được tội, quy tới cùng thì trách nhiệm của phó thị trưởng y là lớn nhất, Kim Lỗi trước giờ thiếu bá lực cáng đáng một mặt, cũng thiếu đi dũng khí thừa nhận trách nhiệm, câu hỏi này của Tôn Đông Cường khiến y có chút không biết phải trả lời thế nào, cứ mỗi lúc như thế này y lại không chút do dự nhìn sang Trần Gia Niên.

Trần Gia Niên đương nhiên là cảm giác được ánh mắt của Kim Lỗi, y biết Kim Lỗi là đang nhờ mình giúp đỡ, sau khi y và Tôn Đông Cường phát sinh xung đột chính diện, Trần Gia Niên ở trong mắt rất nhiều người không nghi ngờ gì nữa đã tăng thêm không ít phân lượng, Trần Gia Niên nói: "Thị trưởng Tôn nói rất đúng, những cán bộ lãnh đạo chúng ta trước tiên nên tự kiểm điểm mình, công tác của chúng ta còn tồn tại nhiều thiếu xót!" Câu nói này rất mơ hồ, nhưng lại rất xảo diệu, Tôn Đông Cường anh không phải là muốn truy cứu trách nhiệm ư? Mọi người đều có trách nhiệm, đừng hòng có ai phủi tay được.

Tôn Đông Cường nói: "Nói chung là trong thời gian hội kinh mậu mùa hè lần này, lãnh đạo khách khứa rất nhiều, chúng ta nhất định phải lộ ra mặt tốt nhất của Phong Trạch cho họ, để mọi người tràn đầy lòng tin đối với Phong Trạch."

Trương Dương nói: "Chủ đề của chúng ta một là chiêu thương, hai là chẩn tai, chỉ lộ một mặt tốt cho chúng ta, hình như là không phù hợp với mục đích vốn có của chúng ta, người ta chỉ nhìn thấy mặt tốt nhất, vậy thì ai còn giúp đỡ chúng ta nữa?" Câu này khiến Tôn Đông Cường nghẹn lời.

Tôn Đông Cường nói: "Lộ hết cả khuyết điểm ra cho người khác, khẳng định sẽ dọa cho những nhà đầu tư chạy mất!"

Trương Dương lại nói: "Theo tôi thấy, nên thể hiện một mặt chân thực nhất cho các vị lãnh đạo và các vị khách, để bọn họ nhìn thấy tiền cảnh phát triển của Phong Trạch, đồng thời cũng nhận thức được khó khăn mà chúng ta hiện tại đang phải đối mặt, tuy có khó khăn, nhưng dẫu sao cũng chỉ là tạm thời, tôi tin rằng bất kỳ một nhà đầu tư chân chính có con mắt nhìn xa trông rộng nào, tuyệt đối sẽ không vì khó khăn tạm thời này mà lùi bước!"

Phó thị trưởng thường vụ Trần Gia Niên đi đầu vỗ tay, mấy phó thị trưởng khác cũng vỗ tay theo.

...

Tâm tình của bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa không được tốt, có điều y trước giờ luôn nghiêm túc, người khác cũng không nhìn ra được điều gì dị thường trên mặt y, trưởng thư ký thị ủy Tề Quốc Viễn đưa danh dách những lãnh đạo chủ yếu của Giang Thành lần này tới dự lễ cho y, Thẩm Khánh Hoa đọc xong liền phát hiện trừ phó thị trưởng Lý Trường Vũ ra, còn có phó thị trưởng Tiếu Minh, chủ nhiệm phòng chiêu thương Tiếu Quế Đường. Thẩm Khánh Hoa nói: "Thị trưởng Tả không tới à?"

Tề Quốc Viễn nói: "Thư mời đã đưa rồi, nhưng thị trưởng Tả nói không có thời gian!"

Thẩm Khánh Hoa gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, có tám chín phần mười là Tả Viên Triêu nhìn thấu được chủ ý của bọn họ là muốn lợi dụng hội kinh mậu lần này để xin quyên góp: "Công tác chuẩn bị tiến hành đến đâu rồi?"

Tề Quốc Viễn nói: "Hội trường đã bố trí xong, công tác chuẩn bị cụ thể thì do phó thị trưởng Trương chủ trì, tôi cũng không hỏi nhiều."

Lúc này Tôn Đông Cường tới, Tề Quốc Viễn cười nói: "Thị trưởng Tôn tới tìm hiểu tình huống à!"

Tôn Đông Cường vừa nghe thấy chuyện công tác chuẩn bị cho hội kinh mậu, gã cười nói: "Vừa mở cuộc họp hội ý của các thị trưởng xong, cũng là thảo luận về sự kiện này!"

Thẩm Khánh Hoa đánh mắt ra hiệu cho Tề Quốc Viễn, Tề Quốc Viễn thức thời lui ra.

Tôn Đông Cường ngồi xuống trước mặt Thẩm Khánh Hoa, cung kính nói: "Bí thư Thẩm, tôi vừa tìm hiểu một số tình huống, công tác chuẩn bị cho hội kinh mậu tiến hành không được lý tưởng lắm!"

Thẩm Khánh Hoa nói: "Thời gian chuẩn bị rất gấp gáp, công tác chuẩn bị có thiếu xót cũng là điều khó tránh khỏi!"

Tôn Đông Cường nói: "Bí thư Thẩm, có những lời tôi không biết có nên nói rồi không?"

Thẩm Khánh Hoa nhìn Tôn Đông Cường qua kính lão, nâng nâng kính lên, nói: "Có liên quan tới công tác thì có thể nói!"

Tôn Đông Cường nói: "Hội kinh mậu lần này tuy gấp rút, nhưng đã là cử hành trên danh nghĩa của Phong Trạch, đại biểu cho hình tượng của Phong Trạch chúng ta, quan viên chính phủ của chúng ta phải tận hết sức nỗ lực làm tốt hội kinh mậu lần này, để các khách khứa được hài lòng, giành được cả danh tiếng, hiệu quả và lợi ích."

Thẩm Khánh Hoa đã quen với việc thằng ôn này động chút là thích hô khẩu hiệu rồi, nhíu mày nói: "Có gì thì nói luôn đi."

Tôn Đông Cường nói: "Gần đây rất nhiều bộ môn có phản ánh không ít ý kiến với tôi, trong quá trình chuẩn bị hội kinh mậu, người tổ chức lẫn lộn khái niệm của các bộ môn, lấy ví dụ nhé, hội kinh mậu ở cấp bậc này nên do sở chiêu đãi chính phủ ra mặt tiếp đãi, nhưng hiện tại chịu trách nhiệm tiếp đãi lạ là khách sạn Bạch Lộ, diễn xuất mở màn của hội kinh mậu còn mới diễn viên Hồng Kông Đài Loan, và rất nhiều diễn viên nổi tiếng trong nước, theo như thôi biết thì phí biểu diễn của những người này đều rất kinh người, sau này chỗ tiền này ai trả đây?"

Thẩm Khánh Hoa nói: "Trương Dương không phải nói là do anh ta phụ trách ư?"

Tôn Đông Cường nói: "Tôi nghe nói bí thư Trầm cấp cho năm mươi vạn phí hội nghị?"

Thẩm Khánh Hoa gật đầu: "Hội kinh mậu lớn như vậy, không có phí hoạt động thì căn bản là không thể làm được, chiêu thương dẫn tư cũng phải đầu tư trước mà!"

Tôn Đông Cường nói: "Bí thư Thẩm yên tâm, phía tài vụ tôi sẽ bảo người kiểm tra nghiêm cách, tôi chỉ lo lắng Trương Dương trước đây ở Giang Thành vung tay quá trán quen rồi, nếu như lần này chứng nào tật nấy thì e rằng sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt."

Thẩm Khánh Hoa cười nói: "Tôi cũng nghe nói rồi, anh ta rất biết tiêu tiền, có điều lần này kinh phí tôi cấp cho anh ta không nhiều."

Tôn Đông Cường nói: "Áp lực phía trị an cũng rất lớn, gần đây hệ thống cảnh sát biến động quá lớn, tình tự của nội bộ vẫn chưa hoàn toàn ổn định, hội kinh mậu lần này là một khảo nghiệm lớn."

Thẩm Khánh Hoa từ trong những lời này của Tôn Đông Cường đã nghe ra oán niệm của gã đối với Trương Dương. Nhưng lỗ tai của Thẩm Khánh Hoa cũng không mềm, y biết trên người Trương Dương có khuyết điểm thế này thế kia, nhưng trước mắt y chỉ nhìn thấy ưu điểm trên người Trương Dương, hội kinh mậu lần này phải dựa vào quan hệ với các phương diện của Trương Dương, thằng ôn này có năng lực. Thẩm Khánh Hoa nhìn vào mắt Tôn Đông Cường, nói: "Đồng chí Đông Cường, tôi biết giữa anh và tiểu Trương trước đây có thể có chút mâu thuẫn, nhưng tôi hi vọng mâu thuẫn cá nhân của hai anh không ảnh hưởng tới công tác, tất cả phải lấy đại cục làm đầu, đừng để chuyện cá nhân làm ảnh hưởng tới lợi ích chỉnh thể của Phong Trạch." Câu này của Thẩm Khánh Hoa nói khá nặng.

Tôn Đông Cường mặt đỏ lên: "Bí thư Thẩm, tôi và Trương Dương quả thực là không hợp nhau, nhưng tôi quyết không có ý lấy việc công báo thù riêng, cái mà tôi nhìn không quen không phải là cá nhân anh ta mà là thủ pháp làm việc của anh ta, anh ta quá thích lấy mình làm trung tâm, kéo bè kết phái, tới Phong Trạch chưa bao lâu đã thành lập văn phòng cải cách văn giáo vệ sinh, lôi nhân viên bên ngoài là Thường Lăng Phong và Chương Duệ Dung làm tay trái tay phải của anh ta. Trước đây anh ta làm việc ở phòng chiêu thương Giang Thành, hai người này chính là anh ta tuyển dụng, tuy nói mèo đen mèo trắng chỉ cần bắt được chuột là mèo tốt, nhưng chúng ta cũng không thể nào không phân chức năng được? Hiện tại những phó thị trưởng khác đều có ý kiến, đồng chí Trương Dương phân quản văn giáo vệ sinh, hiện tại lại chủ quản cả chiêu thương, trước đây chủ quản chiêu thương là đồng chí Lâu Quang Lượng cơ mà."

Thẩm Khánh Hoa rõ ràng là có chút không cao hứng: "Bảo anh ta chủ quản công tác chiêu thương là quyết định của tôi!"

Tôn Đông Cường nói: "Bí thư Thẩm, tôi có vài lời giữ trong lòng lâu rồi, hôm nay tôi phải nói ra, có một số người giỏi nhất chính là cò kè mặc cả, lợi dụng bối cảnh quan hệ của bản thân, trên chính trí yêu cầu vô độ, trong thể chế xã hội chủ nghĩa chúng ta là điều không bình thường, quan hệ giữa đại cục trưởng cục công an tân nhiệm Trình Diễm Đông và anh ta rất thân thiết, tôi còn nghe nói chính là bởi vì anh ta muốn đưa Trình Diễm Đông lên vị trí cục trưởng, mới âm thầm động tay động chân..."

Thẩm Khánh Hoa tức giận gầm lên: "Đủ rồi!"

Tôn Đông Cường bị tiếng gầm đột nhiên của y khiến cho giật nảy mình, lại thấy Thẩm Khánh Hoa sắc mặt xám xịt, gân xanh trên trán nổi hết cả lên, rõ ràng là đã giận thật rồi.

Thẩm Khánh Hoa cố nén lửa giận trong lòng: "Đồng chí Đông Cường, anh là người đứng đầu một thành phố, phải mang thái đội thực sự cầu thị để nói chuyện và làm việc, không thể nghe gió thì coi là mưa!"

Tôn Đông Cường nói: "Bí thư Thẩm, xuất phát điểm của tôi là vì suy nghĩ cho tương lai của Phong Trạch thôi, thân là thị trưởng Phong Trạch, tôi hi vọng tần lớp lãnh đạo của Phong Trạch đoàn kết ổn định, chứ không phải là kết bè kết phái, kéo bè kéo đảng!" Gã đứng dậy, nói: "Bí thư thẩm, tôi không có ý bôi nhọ ai, có chuyện tôi có thể xác định, cục công an thành phố Giang Thành gia nhập vào chuyện của Phong Trạch là có người lén lút đưa đẩy."

Sau khi Tôn Đông Cường đi, Thẩm Khánh Hoa rơi vào trong sự trầm mặc rất lâu, y một mực đều hoài nghi, Triệu Quốc Đống ngã ngựa quá đột nhiên, khiến y không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, Tôn Đông Cường có một điểm nói không sai, sau khi Trương Dương tới Phong Trạch, đang có ý khoách đại phạm vị chức quyền của hắn, trên quan hệ đồng liêu, gã cũng biểu hiện ra tiêu chuẩn tương đương, dã tâm của hắn không nhỏ! Thẩm Khánh Hoa nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế, nếu như sự ngã ngựa của Triệu Quốc Đống có liên quan trực tiếp tới Trương Dương, vậy thì tâm cơ của thằng ôn này cao minh hơn mình tưởng nhiều, dạng người này nếu lưu lại ở bên cạnh thì tuyệt đối không phải là một chuyện tốt.

Tôn Đông Cường về văn phòng của mình, cơn sóng trong lòng nhấp nhô một hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại, gã không biết những lời vừa rồi của mình sẽ mang lại hiệu quả gì, nếu như bị Thẩm Khánh Hoa coi là một loại gièm pha đối với Trương Dương, vì thế mà khinh thường gã, ngược lại sẽ khéo quá hóa vụng.

Tôn Đông Cường trong đoạn thời gian rất dài đều ở vào trạng thái thấp thỏm, cho tới khi tiếng chuông điện thoại reo lên đánh thức gã, gã cầm điện thoại lên, là chủ nhiệm đại hội nhân dân Giang Thành Triệu Dương Lâm, bố vợ của gã gọ tới.

Giọng nói của Triệu Dương Lâm rất bình tĩnh: "Nói chuyện chưa?"

Nghe thấy giọng nói trầm ổn của bố vợ, Tôn Đông Cường lập tức bình tĩnh lại, gã nói khẽ: "Nói rồi!"

Tiếng cười của Triệu Dương Lâm rất sang sảng: "Nói toạc móng heo cũng là một loại thủ đoạn chính trị, Đông Cường, con quá bảo thủ, thằng ôn đó thì lại quá cấp tiến, tam bản phủ của hắn rất đẹp, đáng tiếc là chém đúng chỗ đau của lão Thẩm! Đông Cường, con người ta không thể nào nhún nhường mãi được, quá khứ nhún nhường, ở trong mắt người khác không được cho rằng là một loại hàm dưỡng mà là một loại chùn bước!"

Tôn Đông Cường mắt sáng lên: "Cha, con hiểu rồi!"

Triệu Dương Lâm nói: "Sải bước quá rộng thì dễ ngã, trong lịch sử Trung Quốc đã được chứng thực vô số lần rồi, lần này cũng sẽ không ngoại lệ!"

...

Trương Dương và phó thị trưởng Trần Gia Niên cùng nhau xuất hiện ở hiện trường diễn tập, bởi vì biểu diễn sắp đến, diễn tập đã được chuyển tới sân vận động nhân dân Phong Trạch, bố trí hội trường trong sân vận động trên cơ bản cũng đã hoàn thành, Trần Gia Niên thị sát tình huống bố trí hội trường một lát, trên cơ bản tỏ ý hài lòng, y nói với Trương Dương: "Năm mươi vạn mà thị lý cấp cho có đủ không?"

Trương Dương lắc đầu: "Kiếm được thêm không ít tài trợ, xí nghiệp địa phương của Phong Trạch chúng ta rất nhiệt tình với hội kinh mậu lần này, bố trí hội trường, đèn đóm trang phục hoàn toàn không phải bỏ tiền."

Lúc này chủ nhiệm phòng chiêu thương Lý Trung đi tới, mỉm cười chào hỏi hai vị lãnh đạo.

Trần Gia Niên nói: "Mấy ngày nay anh cực khổ rồi!"

Lý Trung nói: "Các lãnh đạo vẫn khổ cực hơn, các vị là động nào, tôi chỉ là chân chạy, không thấy mệt!"

Trương Dương cười nói: "Chỉ biết làm chân chạy thôi thì không làm được chủ nhiệm phòng chiêu thương tốt đâu, phải động chân, động miệng, động thủ, động cả não nữa!"

Lý Trung nói: "Cám ơn lời dạy bảo của phó thị trưởng Trương!"

Trương Dương cười cười, thằng ôn này cũng là một nhân vật theo gió bẻ măng, có điều hắn nghe nói quan hệ giữa Lý Trung và Thẩm Khánh Hoa rất mật thiệt, cho nên vẫn khá khách khí với Lý Trung, Trương Dương nói: "Tình hình quay quảng cáo hội trường thế nào rồi?"

Lý Trung nói: "Nhà máy áo da Phong Trạch bao hết cả biển quảng cáo, án chiếu theo giá đã thương lượng lúc trước, mươi lắm vạn!"

Trương Dương nói: "Bảo họ trả tiền trước đi, đừng có đưa hóa đơn, hội kinh mậu tổ chức ba ngày, phía tiền mặt phải bỏ khẳng định là không tít, cất được tiền vào tài khoản chúng ta mới đỡ lo!"

Lý Trung nói: "Bọn họ không lấy ra được nhiều tiền mặt như vậy, có thể đưa trước năm vạn, mười vạn còn lại dùng sản phẩm để trả!"

Trương Dương cười nói: "Trời nóng như vậy, ai cần áo da của họ?"

Trần Gia Niên cũng cười nói: "Tiểu Đổng cũng giảo hoạt thật, hiệu quả và lợi ích của nhà máy họ không phải là rất tốt ư? Tôi không tin họ không bỏ ra được chút tiền này!"

Lúc nói chuyện, một thiếu nữ trẻ tuổi khoảng hơn hai mươi đi tới, cô ta mặc áo phông của hội kinh mậu mùa hè Phong Trạch, quần bò ngắn, có thể là vì trường kỳ công tác ở bên ngoài nên da ngăm đen, sau gáy thắt một cái bím nhỏ, đi lại yểu điệu, cô ta chính là quản đốc Đổng Hân Vũ của nhà máy áo da Phong Trạch, nói tới cô ta cũng có chút sắc thái truyền kỳ. Trước đây cha cô ta chính là quản đốc của nhà máy này, về sau nhà máy bởi vì kinh doanh không tốt nên phải đóng cửa, cô ta sau khi tốt nghiệp đại học vốn có thể ở lại Giang Thành công tác, nghe nói tới chuyện này liền kiên trì tới nhà máy, sau khi tiếp nhận nhà máy, trong hai năm ngắn ngủi lại kinh doãnh có lãi. Ở Phong Trạch cũng trở thành xí nghiệp gia nổi danh, giai thoại một thời.

Trần Gia Niên và Đổng Hân Vũ quen nhau, y cười nói: "Tiểu Đổng, nghe nói cô quỵt nợ!"

Đồng Hân Vũ tuy không được tính là gái xinh, nhưng cười rất ngọt ngào, khóe miệng lộ ra hai cái má lúm đồng tiền mờ mờ: "Thị trưởng Trần, cái gì gọi là quỵt nợ? chúng tôi dùng trang phục để trả phí quảng cáo, giá án chiếu theo giá xuất xưởng, kể ra vẫn là đại hội chiếm tiện nghi của chúng tôi."

Con mắt màu nâu của cô ta nhìn Trương Dương, chủ động chìa tay ra, nói: "Thị trưởng Trương, nghe danh đã lâu, tôi là Đổng Hân Vũ, quản đốc nhà máy áo da Phong Trạch!"

Trương Dương mỉm cười bắt tay với cô ta, phát hiện tay Đổng Hân Vũ rất có sức.

Trần Gia Niên nói: "Người phụ trách hội kinh mậu lần này là thị trưởng Trương, thị trưởng Trương đồng ý, chúng tôi sẽ đáp ứng!" Câu này của Trần Gia Niên ngoài mặt nghe thì có vẻ đùn đẩy trách nhiệm, nhưng trên thực tế lại là đang nhắc nhở.

Đổng Hân Vũ cười nói: "Thị trưởng Trương, chúng tôi dùng sản phẩm để trả phí quảng cáo có được không?"

Trương Dương nói: "Trời nóng thế này, những cái áo da đó của cô đều là hàng tồn kho!"

Đổng Hân Vũ nói: "Tồn kho cũng là sản phẩm hợp cách, còn có không ít mẫu mới của chúng tôi năm nay, đợi trời lạnh rồi lại đẩy ra thị trưởng, tới lúc đó giá ít nhất cũng cao hơn ba thành!"

Trương Dương phát hiện Đổng Hân Vũ rất biết nói chuyện: "Cô có từng nghĩ tới, những cái áo da này chúng tôi lấy thì để làm gì không?"

Đổng Hân Vũ nói: "Đương nhiên là có tác dụng rồi, có thể coi là tài trợ trang phục diễn xuất!"

Trương đại quan nhân dở khóc dở cười, nói: "Tôi nói này quản đốc Đổng, trời nóng như thế này, tôi cấp áo da cho diễn viên, người ta liệu có coi tôi là bị bệnh thần kinh không?"

Đổng Hân vũ nói: "Nhà máy áo da chúng tôi là xí nghiệp địa phương của Phong Trạch, thân là lãnh đạo Phong Trạch, các anh nên ủng hộ xí nghiệp địa phương mới đúng, thị trưởng Trương, mở hội kinh mậu để làm gì? Chẳng phải là để quảng cáo xí nghiệp của Phong Trạch chúng ta ra ngoài ư, mượn cơ hội để nhiều người biết tới nhà máy áo da Phương Đông Phong Trạch chúng tôi là một cơ hội hiếm có, mà đã thế chúng tôi còn trả tiền quảng cáo, thị trưởng Trần, ngài thấy có đúng không?"

Trần Gia Niên cười nói: "Tiểu Đổng nói cũng có đạo lý đấy, thị trưởng Trương, tôi thấy quyết định vậy đi, áo da thì áo da, bán đi cũng là tiền thôi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui