Y Đạo Quan Đồ

Giờ hắn đã hiểu rất rõ, mình từ lâu đã không phải là người Đại Tùy nữa rồi, hắn là một đảng viên, một cán bộ nhà nước, trong đầu lại toàn là tư tưởng tàn dư phong kiến, tư tưởng của hắn đang xảy ra mâu thuẫn kịch liệt với hình thái nhận thức của xã hội mới, ai đúng ai sai? Thật là không thể hiểu được.Ở Đại Tùy việc năm thê bảy thiếp là chuyện đương nhiên, nhưng bây giờ nó lại bị phán là trọng tội, ở Đại Tùy tay trái ôm một người tay phải ôm một người được gọi là phong lưu, nhưng bây giờ người ta gọi đó là vấn đề tác phong, gọi là giở trò lưu manh.

Trương Dương ôm đầu một hồi rồi nói: “Yên Nhiên, anh quá tồi tệ.” Sở Yên Nhiên nói: “Ích kỉ mới đúng, chỉ nghĩ cho mình không nghĩ cho người khác.”

Trương Dương nói: “Là anh quá tham lam.” “Anh nói đúng điều mấu chốt rồi đấy.”

Trương Dương dè chừng hỏi: “Vậy sau này em sẽ đối xử như thế nào với anh?”

Sở Yên Nhiên lại trầm mặc một lúc, Trương Dương như biến thành một kẻ tội phạm đang chờ tuyên án, mắt hắn nhìn dán chặt vào Sở Yên Nhiên, hai người trầm mặc trong đêm tối, phải khoảng mười lăm phút, Sở Yên Nhiên mới nói: “Em không biết. em chỉ chợt nhật ra tình cảm không phải là tất cả trong cuộc sống của mình, anh cũng không phải là tất cả của cuộc đời em, em còn có ông ngoại, có bà ngoại, có nghĩa vụ phải làm cho họ vui vẻ.”

Nghe lời này của Sở Yên Nhiên, Trương Dương đã cảm thấy một cảm giác hụt hẫng không tên.

Sở Yên Nhiên nói: “Trước nay em luôn nghĩ rằng muốn làm một người con gái sống vì anh, coi anh là toàn bộ thể giới của em, nhưng sau khi trải qua chuyện này em chợt hiểu ra, nghĩ thông suốt, nếu làm một người con gái như vậy thì sẽ chỉ đánh mất bản thân mình, em đã từng chứng kiến bi kịch của mẹ, bi kịch đó xảy ra chính là vì mẹ đã gửi gắm tất cả niềm tin và hi vọng vào cha, còn ông ấy lại phụ lại mẹ...” Khi nói những lời này Sở Yên Nhiên lại khóc, nhưng trong lòng cô ấy lại như trở nên kiên cường hơn.

Trương Dương nói: “Anh không phải là người tốt, nhưng anh đối với em...”

“Em biết!” Sở Yên Nhiên nói nhẹ, sau khi nói ra hết những lời tích tụ đã lâu trong lòng, cô ấy cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Đến bây giờ cô ấy vẫn tin tình cảm của Trương Dương đối với mình là chân thật, Sở Yên Nhiên nói: “Em muốn chúng ta hãy cho nhau một thời gian để nhìn lại bản thân mình, có được không?”

Trương Dương gật gật đầu: “Đối với em anh mãi mãi sẽ không buông tay.”

Sở Yên Nhiên nói: “Thế giới này căn bản không có hai từ “mãi mãi”!” Cô ấy quay người đi, đập cửa phòng, lớn tiếng gọi: “Đồng chí cảnh sát, thả tôi ra.”

Cảnh sát mặt đen trực đêm thả bọn họ ra khỏi căn phòng giam, khi gặp họ, câu đầu tiên mà anh ta nói là nói với Trương Dương: “Anh giở trò lưu manh à?”

Trương đại quan nhân mặt đầy vô can nói: “Không có, tôi thề là không.”

“Không có thì tốt, nghĩ thông suốt rồi à?”

Trương Dương gật gật đầu: “Nghĩ thông rồi, tôi đánh người là không đúng, tôi đền tiền.”

“Đền tiền là được sao? Vậy thì trên thế giới này những người có tiền đánh người xong đền tiền coi như không phạm pháp nữa à.”

Sở Yên Nhiên nói: “Đánh thì đã đánh rồi, anh còn muốn thế nào nữa.”

Cảnh sát mặt đen nói: “Á à, nói mạnh mồm thế.”

Trương đại quan nhân lúc này đột nhiên tốt tính là thường, hắn cười híp mắt nói: “đồng chí Trình Chí Vĩ và Lương Liên Hợp ở chi cục đều là bạn của tôi, hay là để tôi gọi điện cho bọn họ?”

Cảnh sát mặt đen hơi ngẩn ra, nhìn Trương Dương lòng thầm nghĩ, anh ta quen với lãnh đạo của tôi sao không nói sớm, phải đợi khi tôi giam vào mới chịu nói, hai người này phải chăng đầu óc có vấn đề?

Trương Dương quả nhiên cầm di động gọi điện cho Trình Chí Vĩ, Trình Chí Vĩ nửa đêm bị Trương Dương đánh thức, cảm thấy bực mình nhưng khi nghe thấy giọng Trương Dương thì sự bực tức đó lập tức biến mất, sau khi biết chuyện liền bảo Trương Dương chuyển điện thoại của cảnh sát trực ban.

Cảnh sát mặt đen nhận được điện thoại của cục trưởng chi cục liền vô cùng lo sợ, nghe xong anh ta đặt điện thoại xuống, khi đối mặt với Trương Dương liền dùng bộ mặt tươi cười: “Ha ha ha.... ha ha ha...”

Trương đại quan nhân cũng: “Ha ha ha... ha ha ha...” Sở Yên Nhiên thật sự không chịu nổi bộ dạng của hai người đó, cô ấy rất ghét miệng lưỡi của những kẻ làm quan.”

Cảnh sát mặt đen cười có chút gượng gạo: “Tôi bảo anh này, sao anh lại không nói sớm với tôi?”

Trương Dương cười nói: “Nói sớm cũng vậy thôi, mình phạm sai lầm thì phải gánh hậu quả, đúng không?”

Cảnh sát mặt đen gật gật đầu nói: “Như thế này đi, tôi giúp hai người giải quyết một chút, mẫu thuẫn nội bộ nhân dân mà, không nên làm lớn ra, chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa lành.”

Trương Dương gật gật đầu.

Thông qua sự hòa giải của cảnh sát mặt đen, cuối cùng mọi thứ cũng xong, Trương Dương và Sở Yên Nhiên bồi thường phí sửa xe và thêm tiền thuốc tất cả là hai trăm tệ, vốn dĩ người tài xế đó không chịu, nhưng cảnh sát mặt đen kia liền chỉ vào mặt gã dọa nạt: “Anh suýt nữa đâm chết người ta, người ta không tìm anh đòi phí tổn hại tinh thần đã là tốt lắm rồi, giờ người ta còn bồi thường cho anh tiền thuốc, nên biết đủ đi.” Bây giờ ở đâu cũng cần phải có người quen, tài xế đó có thể nhận ra chắc chắn người ta đã tìm người thân đến, nếu cứng đầu tiếp thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, liền ấm ức cầm hai trăm tệ ra về.

Khi Trương Dương và Sở Yên Nhiên rời khỏi sở cảnh sát đã là 12 giờ đêm, giữa đường xảy ra chuyện,, giờ Sở Yên Nhiên đã bình lặng hơn rất nhiều, Trương Dương cũng yên lặng, chí ít hắn biết trong lòng Sở Yên Nhiên vẫn còn yêu hắn, nhưng cô ấy không chấp nhận nổi việc hắn đa tình.

Mùa thu Bắc Kinh có hơi lạnh, Trương Dương cởi chiếc áo khoác khoác lên người Sở Yên Nhiên, Sở Yên Nhiên cũng không từ chối, Trương Dương thấy giầy cao gót của cô ấy đã rơi đâu mất, giờ chỉ đi đôi tất giấy không trên đường, lo lắng cô ấy sẽ bị lạnh, liền quan tâm nói: “Anh cõng em nhé.”

Sở Yên Nhiên lắc đầu.

Trương Dương cũng không miễn cưỡng, hắn khom người xuống, cởi đôi giày thể thao mình đang đi ra, bất giác tóm lấy đôi chân trần của Sở Yên Nhiên.

Sở Yên Nhiên kháng cự muốn đẩy hắn ra, nhưng sức lực của cô ấy dù sao cũng không thể chống lại được Trương Dương, cuối cùng cũng thuận tùng mang đôi giầy đối với cô ấy mà nói là quá lỗi mốt vào chân, Trương Dương quỳ một đầu gối xuống đất, cẩn thận buộc dây giầy cho Sở Yên Nhiên.

Nhìn thấy cử chỉ cẩn thận của Trương Dương, khóe mắt Sở Yên Nhiên lại chợt đỏ lên, cô ấy ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen kịt không một áng mây, để cho nước mắt từ từ bay theo gió.

Trương Dương nhẹ nhàng nói: “Tuy giầy hơi to nhưng cũng đủ đảm bảo là không có thứ gì đâm vào chân em được.”

Sở Yên Nhiên nói: “Còn anh thì sao?”

Trương Dương thắt xong dây giầy cho cô ấy, rồi ngẩng đầu lên, vẫn là nụ cười tươi rói: “Da chân anh thô dày, không sao.”

Hắn đứng dậy, Sở Yên Nhiên bước về phía trước, Trương Dương thấp giọng nói: “Đừng chạy, em chạy thì anh sẽ đuổi theo.”

Sở Yên Nhiên suýt nữa lại rơi nước mắt, cô ấy nhỏ tiếng nói: “Giày to quá, em không chạy nổi.”

Trương Dương nói: “Bất kể là em có chạy đi đâu thì anh cũng đều sẽ đi theo dấu chân mà đuổi theo em.”

Sở Yên Nhiên nhìn xuống chân Trương Dương, nhẹ giọng nói: “Muộn lắm rồi, về đi thôi.” Trương Dương nói: “Xe vẫn còn ở cổng Lousiua.

Sở Yên Nhiên chỉ tay vào một khách sạn lớn không xa: “Em sắp đến rồi.”

“Anh đưa em qua đó.”

Sở Yên Nhiên lắc lắc đầu, nhưng không nói ra lời từ chối, cô ấy bước từng bước về phía trước. Trương Dương đi chân trần yên lặng theo sau, hai người một trước một sau, bóng in lên mặt đường lúc như kéo gần họ lại lúc như kéo họ ra rất xa.

Trên đường không ai nói câu nào, nhưng Sở Yên Nhiên biết rằng hắn đi ngay đằng sau cô, yên tâm! Trương Dương đang nhìn mình từ phía sau, yên tâm! Có những việc không cần phải nói ra bằng lời.

Đi tới chỗ cửa xoay tự động của quán ba Thiên Nguyên, Sở Yên Nhiên cũng không hề dừng bước, nhỏ giọng nói: "Không cần tiễn nữa!"

Trương Dương đứng ở gần tảng đá cẩm thạch trước cửa quán ba Thiên Nguyên, nhìn Sở Yên Nhiên đi vào, cô bước tới cửa, xoay người bước vào. Chiếc cửa xoay tự động làm cho hình bóng xinh đẹp của cô càng thêm huyền ảo đẹp lạ thường.

Trương Dương cứ đứng đút tay vào túi quần như vậy ở bên ngoài, cười tủm tỉm nhìn Sở Yên Nhiên. Vẻ mặt của hắn làm cho Sở Yên Nhiên thật muốn mắng hắn, muốn mắng hắn cái đồ vô lương tâm, thấy hắn thật đáng ghét, hận hắn đồng thời cũng thấy hắn đáng yêu.

Ánh mắt Sở Yên Nhiên trùng xuống, nhìn thấy đôi giày bên dưới chân, nơi yếu mềm nhất trong tâm hồn cũng đã bị làm tan ra, cô đã nhiều lần nhắc nhở mình không được dễ dàng cảm động, nhưng có những việc mà ý chí của mình không thể khống chế được, cô ngẩng đầu lên nhìn, bóng dáng Trương Dương ở phía ngoài cửa đã biến mất.

Sở Yên Nhiên cắn chặt môi, rốt cuộc cũng đẩy cửa chạy ra ngoài, nhìn thấy Trương Dương trong bóng tối, hắn đang ngồi bên bể phun nước, lặng nhìn xuống mặt nước, hai tay chống mặt. Trong trí nhớ của Sở Yên Nhiên, trước giờ hắn chưa bao giờ có dáng vẻ ủ rũ như vậy.

Cô nhỏ nhẹ hỏi: "Sao vẫn chưa về đi?"

Trương Dương đáp: "Anh sợ anh đi rồi sau này sẽ không còn được gặp em nữa."

Sở Yên Nhiên nhẹ nhàng đặt tay lên vai Trương Dương, ánh mắt Trương Dương vẫn nhìn về phía mặt nước: "Yên Nhiên, anh không thể từ bỏ em được."

Sở Yên Nhiên giơ hay tay ra, ôm lấy hắn vào lòng mình: "Trương Dương, em cũng không thể từ bỏ anh được, nhưng... Em không thể thuyết phục được chính mình....

"Anh hiểu!"

Sở Yên Nhiên nói: "Hãy cho em thời gian!"

"Anh sẽ đợi em, sẽ vĩnh viễn chờ đợi..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui