Y Đạo Quan Đồ

Kiều lão nghe thấy tiếng động liền vẫy tay nói: "Tiểu Triệu, cậu giúp ta một lúc."

Tên cảnh vệ vội vã chạy đến, Kiều lão đưa cho hắn cần câu, rồi lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, chầm chậm đứng dậy bước đến trước mặt Trương Dương: "Trương Dương, cậu đến rồi à!"

Gặp lại Kiều lão, thấy thần sắc của ông rõ ràng tốt hơn hẳn so với lúc ở Đông Giang, qua vẻ mặt của ông có thể thấy bệnh co quắp cơ mặt đã được chữa khỏi, ông cũng không cần phải lúc nào cũng đeo khẩu trang nữa.

Trương Dương cung kính chào: "Kiều lão vẫn khỏe chứ!"

Kiều lão cười: "Khỏe, vẫn khỏe" ông chỉ tay về phía khu nhà màu đỏ hơi bị che khuất bởi bóng cây nói: "Vào nhà rồi nói chuyện!"

Trương Dương và Kiều Bằng Cử đi ngay hai bên ông, Kiều Bằng Cử đưa tay ra đỡ thì bị Kiều lão mắng đẩy ra: "Ta vẫn chưa già đến mức ấy!" Có lẽ vì chứng minh câu nói này mà ông bước nhanh như bay, chốc lát đã bỏ xa hai người Trương Dương ở phía sau. Kiều Bằng Cử nhìn về phía ông mình, khuôn mặt hiện ra nụ cười ngượng, gã lắc nhẹ đầu.

Khu biệt thự màu đỏ là một kiến trúc được xây dựng vào khoảng cuối những năm bảy mươi, theo phong cách châu Âu, trên thảm cỏ xanh trước cửa có bày đặt một bộ bàn ghế màu trắng tinh.

Kiều lão ngồi xuống ghế, Kiều Bằng Cử vội vàng ra kéo ghế cho ông. Sau khi ngồi xuống, ông vẫy tay có ý bảo hai người ngồi xuống, Trương Dương ngồi phía đối diện với Kiều lão, Kiều Bằng Cử nói: "Trương Dương, cậu ngồi nói chuyện với ông để tôi đi chuẩn bị trà, loại trà Thiết Quan Âm thượng hạng nhé!"

Trương Dương cười không nói gì.

Kiều lão nói: "Mau gọi cho Bằng Phi, bảo nó qua ăn cơm!"

Kiều Bằng Cử ngớ người ra một lúc nhưng vẫn gật đầu.

Trương Dương trong lòng cảm thấy không ổn, hắn càng không muốn gặp Bằng Phi thì càng phải gặp, xem ra có những việc muốn tránh cũng không được.

Kiều lão nói tiếp: "Ta rất thích nơi này, không khí trong lành, sau khi đến đây tinh thần tốt hơn nhiều, có cảm giác là ta đã trẻ lại vài tuổi."

Trương Dương cười: "Sức khỏe Kiều lão dạo này thế nào?"

Kiều lão đáp: "Tốt lắm, từ lúc cậu chữa khỏi chứng co quắp cơ mặt cho ta, ta không cần phải đeo khẩu trang ra ngoài nữa, không sợ bị người khác gọi là " tượng hoa" nữa."

Trương Dương vui vẻ hơn hẳn, không ngờ một người đức cao vọng trọng như Kiều lão cũng có phần hài ước trong mình, hắn mỉm cười: "Ân tình giúp đỡ tôi khi gặp nạn như đưa than sưởi trong ngày tuyết rơi của Kiều lão, tôi mãi sẽ không bao giờ quên."

Kiều lão cười ha ha nói: "Có đưa nhưng không phải là than đâu!"

Trương Dương cũng cười theo ông, hắn bảo muốn xem mạch cho Kiều lão, Kiều lão liền vui vẻ đưa tay đặt lên bàn cho hắn xem. Trương Dương bắt mạch cho ông, qua gương mặt tươi cười của Kiều lão, hắn đoán biết được mình đã thực sự được Kiều lão tín nhiệm. Nhân vật có thể gây phong ba trong chốn chính trị này đã quyết định đặt sự an nguy của mình vào tay hắn, điều này càng làm cho hắn thấy vui mừng.

Trương Dương bỏ tay ra khỏi mạch của Kiều lão, nhẹ nhàng nói: "Kiều lão, gần đây ông nghỉ ngơi có tốt không?"

Kiều lão gật đầu: "Lớn tuổi rồi, chất lượng giấc ngủ mỗi ngày một khác, trước đây ta có thể ngủ say đến tận sáng nhưng bây giờ thường hay thức giấc lúc rạng sáng... Trằn trọc mãi mà cũng không ngủ được." Lúc nói đến đây, Kiều lão có vẻ không vui, ngay cả người khỏe mạnh như ông cũng không thể thoát khỏi cái hiện thực già nua này.

Trương Dương đáp: "Thể chất của ông cũng rất tốt, muốn cải thiện giấc ngủ thì có thể dùng thuốc hoặc là luyện khí. Như này vậy, tôi sẽ dạy cho ông một môn pháp luyện khí đơn giản, nếu ông muốn học thì chúng ta sẽ bắt đầu luôn. Chỉ cần ông kiên trì luyện tập, chỉ cần trong một tuần sẽ có tác dụng ngay, giấc ngủ sẽ tốt hơn."

Kiều lão gật đầu: "Nếu mà không cần uống thuốc vẫn cải thiện được giấc ngủ thì tốt quá, uống một phần thuốc là hại mất một năm tuổi đó. Các bộ phận cơ thể ta đều không ổn, gan thận cũng đã chịu đủ nhiều loại thuốc rồi."

Trương Dương truyền thụ cho Kiều lão phương pháp kính tọa điều tức, thực ra trước đây hắn cũng đã dạy cho rất nhiều người, chủ yếu để giúp điều hòa hệ hô hấp.

Kiều lão chỉ làm một lần đã ghi nhớ được khẩu quyết luyện khí, có vị danh sư như Trương Dương chỉ dạy, chỉ trong một lúc đã học được phương pháp kính tọa điều tức này, tuy nhiên Kiều lão cũng có chút bán tín bán nghi về công dụng của phương pháp đó.

Sau khi gọi điện xong, thấy ông mình và Trương Dương đang ngồi tọa dưới nền cỏ trông như đang ngồi thiền, Kiều Bằng Cử biết Trương Dương đang dạy ông mình luyện công, gã mỉm cười nhìn họ mà không vội ra quấy rầy.

Trương Dương sớm đã nhận ra gã đứng đó, hắn mở mắt nói với Kiều lão: "Ông cứ luyện thêm mười phút nữa nhé!" Hắn đứng dậy đi về phía Kiều Bằng Cử, nhìn gã như có ý gì đó. Kiều Bằng Cử biết Trương Dương có điều muốn nói, hai người liền đi đến gần gốc cây phía trước, Trương Dương nhỏ tiếng nói: "Kiều lão có biết chuyện giữa tôi và mấy đứa Kiều Bằng Phi không?"

Kiều Bằng Cử đáp: "Tôi chưa nói!" Lời này của gã có ý rằng gã chưa hề nói, nhưng chưa chắc không có người nói, mà có người nói hay không cũng không liên quan đến gã.

Trương Dương nói: "Có phải tôi xuất hiện ở đây không thích hợp chút nào?"

Kiều Bằng Cử cười: "Bao nhiêu tuổi rồi còn để ý chuyện nhỏ nhặt này trong lòng chứ!" Lúc hai người nói chuyện chuông điện thoại của Trương Dương rung lên, là của Tần Manh Manh gọi tới, hắn nhìn Kiều Bằng Cử lịch sự rồi bước về phía trước vài bước nhận cuộc điện thoại.

Từ trong điện thoại vang lên một giọng nói đáng yêu: "Ba ơi!"

Trương Dương có chút ngẩn ra, không ngờ người gọi cho hắn là Tần Hoan, hắn cười đáp: "Tiểu tử nghịch ngợm, không có chuyện gì lại gọi điện cho ta hả!"

Tần Hoan nói: "Ba ơi, con nhớ ba, bây giờ chỉ có một mình con ở nhà!"

Trương Dương đáp: "Mẹ con đâu? Sao lại để một mình con ở nhà vậy?"

Tần Hoan nói: "Mẹ đi chợ mua đồ, bảo con ở nhà xem phim hoạt hình đợi mẹ về, nhưng con đã xem đến hai tập rồi mà mẹ vẫn chưa về. Ba ơi, ba đến chơi với con đi!"

Trương Dương cười, hai tập phim hoạt hình tức khoảng nửa tiếng đồng hồ, Tần Manh Manh nuôi con một mình cũng thật không dễ dàng, hắn nhẹ nhàng nói: "Ngoan nào, hôm nay ba có việc quan trọng phải làm, đợi làm xong ba sẽ đến chơi với con."

Tần Hoan đáp một tiếng có hơi chút thất vọng.

Trương Dương cũng hơi lo lắng vì chỉ có một mình đứa bé ở nhà, liền dặn dò: "Con một mình ở nhà không được nghịch ngợm chứ, cứ ngoan ngoan ngồi xem ti vi, mẹ sẽ về nhanh thôi!"

Tần Hoan đáp: "Con biết rồi ạ"

Trương Dương lại nói: "Không được nghịch ngợm lung tung, không được đi ra ngoài một mình, cũng không được mở cửa cho người lạ nhé!"

Tần Hoan đáp: "Ba yên tâm, con biết rồi!" Lúc này mới lưu luyến cúp điện thoại.

Trương Dương dừng cuộc gọi, thấy Kiều Bằng Phi và Chung Trường Thắng đã đến, hai người đã nghe Kiều Bằng Cử thông báo có Trương Dương ở đây, vì Kiều lão đã gọi họ đến nên họ không dám không đến.

Bây giờ Kiều Bằng Phi vừa hận vừa sợ Trương Dương, nếu hôm đó không phải sư phụ gã đến kịp thời thì e là gã còn bị dạy dỗ thê thảm hơn. Chỉ vì sự việc gây hấn với Trương Dương mà gã đã bị sư phụ đuổi khỏi sư môn, Kiều Bằng Phi nghĩ đến chuyện này lại không khỏi nghiến răng căm hận.

Chung Trường Thắng thì cực kì sợ, gã không hận gì Trương Dương, vì gã cũng không dám hận hắn, cũng rất nể phục. Lần trước ở Đông Giang gã ra tay đánh lén thắng được nên cứ cho rằng công phu của Trương Dương chỉ là hạng xoàng, nhưng lần này sau khi hồi phục sức khỏe, Trương Dương thể hiện thực lực thật sự làm cho gã kinh sợ vô cùng. Chung Trường Thắng cũng không phải là tên ngốc, bây giờ gã có gan cũng không dám chọc vào Trương Dương.

Kiều lão vẫy tay với Bằng Phi: "Tiểu Phi, cháu lại đây!"

Kiều Bằng Phi vừa bước tới vừa lễ phép chào một tiếng ông, đến giờ phía sau lưng gã vẫn còn thấy đau, bị Trương Dương đánh một gậy quả là không nhẹ.

Kiều lão nói: "Cháu và Trương Dương có quen nhau không?"

Kiều Bằng Phi gật đầu, nhìn về phía Trương Dương, ánh mắt tràn đầy vẻ oán giận: "Vâng! Cháu có biết ạ!" Gã định giả vờ như không có chuyện gì xảy ra trước mặt ông mình, nhưng hành động cử chỉ của gã lại không đủ để che giấu, không thể giấu diếm được tâm trạng của mình.

Kiều lão nói: "Có biết tại sao hôm nay ta gọi Trương Dương đến đây không?"

Kiều Bằng Phi đáp: "Là muốn bàn luận phải không ạ!"

Kiều lão lạnh lùng cười nói: "Có nhiều việc ta không hỏi không nói gì, cũng không có nghĩa là ta không biết, có phải giữa cháu và Trương Dương đã xảy ra mẫu thuẫn phải không?"

Kiều Bằng Phi không ngờ rằng ông mình lại chủ động hỏi đến việc này, mặt mày gã đỏ lên: "Đều là chuyện quá khứ rồi ạ"

Ánh mắt Kiều lão chuyển sang phía Chung Trường Thắng, giọng nói trở nên gay gắt hơn: "Ở Đông Giang, lúc Trương Dương chữa bệnh cho tôi, có phải là cậu đã đánh thương cậu ta phải không?"

Chung Trường Thắng bị Kiều lão nhìn như vậy liền run như cầy sấy, trán hắn ướt đẫm mồ hôi: "Lúc ấy cháu... Cháu tưởng hắn là người lạ, lo rằng hắn sẽ hại đến sự an nguy của ông và người nhà nên mới..."

Kiều lão nói tiếp: "Sự việc ở Đông Giang, Trương Dương không muốn nói với tôi, cũng có nghĩa cậu ấy không muốn truy cứu chuyện này, cậu ta đã có tấm lòng như vậy, tôi không làm rõ chuyện này thực cũng không hay chút nào. Cho nên, tôi đã làm theo ý cậu ất. Nhưng nay tôi cũng không ngờ tới, đến Kinh thành này, hai người các cậu lại không biết điều thoái lui!"

Chung Trường Thắng đã hiểu rõ, Kiều Bằng Phi lại càng nhìn Trương Dương oán hận.

Kiều lão nói: "Cháu không cần nhìn hắn, sự việc ở Đông Giang là do Thời Duy nói với ta, còn việc tốt đẹp mà các người vừa gây ra là sư phụ của cháu nói với ta, sư phụ ngươi đến để giải thích về chuyện đuổi cổcháu ra khỏi sư môn. Tiểu Phi à tiểu Phi, cháu thật là khiến ta thất vọng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui