Y Đạo Quan Đồ

Tần Manh Manh có chút kinh ngạc nhìn Trương Dương: "Vì sao anh lại tin em!"

Trương Dương nói: "Bởi vì anh biết, em đã chuẩn bị bắt đầu một cuộc sống mới, em phải chiếu cố tiểu Hoan, phải nhìn nó trưởng thành, em phải gánh trách nhiệm lớn như vậy, sao có thể lựa chọn con đường không thể quay đầu."

Hai mắt của Tần Manh Manh ướt nhẹp, đối với cô ta hiện tại mà nói, không có thứ gì đáng quý hơn lòng tin, cô ta không khỏi cảm khái, nói: "Đáng tiếc là chỉ có anh tin em, cơ hồ là tất cả mọi người đều cho rằng là em giết anh ta, tất cả chứng cứ đều chứng minh là em giết anh ta."

Trương Dương lắc đầu, nói: "Người tin em không chỉ có anh mà còn có tiểu Hoan, còn có ông ấy nữa." Hắn dùng ngón tay chỉ vào Hà Trường An.

Tần Manh Manh tuy biết vị cự phú kinh thành này, nhưng không hề có qua lại gì với y, liền hỏi: "Người khác có tin hay không, đối với em mà nói đã không còn quan trọng."

Trương Dương chỉ vào ảnh nói: "Có phát hiện là khi hai người cười trông rất giống nhau không?"

Tần Manh Manh hơi ngây ra, cô ta nghe ra là Trương Dương tựa hồ như đang ám chỉ gì đó.

Trương Dương nói khẽ: "Anh tra được một số chuyện!"

Tần Manh Manh cắn chặt môi, đầy vẻ dò hỏi nhìn hắn.

Trương Dương nói: "Tất cả phải nói từ cái Phật bình an mà tiểu Hoan đeo, Phật bình an đó là Hà Trường An năm xưa tặng cho con gái của mình. Lúc động đất ở Ninh Viễn, y cho rằng vợ và con gái của mình đều chết trong trận động đất đó, nhưng khi giúp tiểu Hoan tắm rửa, y nhìn thấy Phật bình an."

Hai mắt Tần Manh Manh bởi vì kinh ngạc mà trợn tròn lên, cô ta không biết lai lịch của Phật bình an, chỉ biết mình từ nhỏ đã đeo nó rồi.

Trương Dương nói: "Năm đó tư lệnh Tần suất lĩnh bộ đội đến Ninh Viễn cứu tai, con gái của ông ấy và con gái của Hà Trường An học chung một trường mầm non."

Tần Manh Manh đã hiểu Trương Dương đang nói gì, cô ta không thể nào tin được trên thế giới này lại có chuyện trùng hợp như vậy, khi mình bước vào tù, bất ngờ lại nghe thấy tin tức của cha ruột, trong sinh mệnh hai mươi năm nay của cô ta chưa từng biết mình còn có một người cha, cô ta tựa hồ như không thể tiếp nhận được hiện thực này, lắc đầu, nói: "Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, trên thế giới này chuyện như vậy nhiều lắm."

Trương Dương nói: "Em có biết có cách giám định thân nhân không? Căn cứ vào mẫu máu đã giám định ra quan hệ huyết thống cách đời."

Tần Manh Manh biết sắc.

Trương Dương nói: "Xin lỗi, anh không chưng cầu ý kiến của em. Vì để chắc chắn chuyện này, anh đã lấy mẫu máu của y và của tiểu Hoan đi giám định, kết quả chứng minh giữa họ quả thực là có quan hệ huyết thống." Trương Dương hạ thấp giọng, nói: "Hà Trường An chính là cha của em, là cha ruột của em đó."

Tần Manh Manh nhất thời không biết nên vui mừng hay là khó chịu, trong con mắt đẹp đầy là nước mắt, cô ta lẩm bẩm: "Đây là sự thực ư? Đây là sự thực ư?"

Trương Dương gật đầu, từ trong túi lấy ra một cái khăn tay của Tần Manh Manh.

Tần Manh Manh lau nước mắt, đột nhiên nhớ ra một vấn đề. Trương Dương đã tra ra quan hệ của mình và Hà Trường An, vậy thì cũng biết nội tình mình không phải là con gái của Tần gia. Cô ta nói khẽ: "Anh à, chuyện này anh đừng nói ra nhé!"

Trương Dương đầy vẻ thương xót nhìn Tần Manh Manh, nói: "Anh biết rồi, những năm nay em phải chịu quá nhiều ủy khuất rồi, em yên tâm đi, anh nhất định sẽ cứu em ra."

Tần Manh Manh buồn bã nói: "Anh, cám ơn anh, em biết mình không có hi vọng được ra ngoài nữa, bọn họ nắm được rất nhiều cái gọi là chứng cứ, cho rằng là em giết Tần Chấn Đông, mà em thì không thể chứng minh điều gì?"

Trương Dương nói: "Anh tin em không giết hắn ta!"

Tần Manh Manh nuốt lệ cười nói: "Phía cánh sát chỉ tin cái gọi là chứng cứ! Trên súng có đầy dấu vân tay của em, em không thể nào nói rõ được!"

Trương Dương nói: "Hà tiên sinh muốn tới thăm em nhưng anh không cho ông ấy tới, anh sợ quan hệ giữa hai người bị người ta biết. Tình huống sẽ càng thêm bất lợi cho em. Em yên tâm đi, ông ấy đã giúp em mời một luật sư nhất lưu trong nước tới biện hộ cho em rồi!"

Tần Manh Manh hiểu ý của Trương Dương, nếu như bí mật mình không phải là con ruột của Tần gia bị tiết lộ ra ngoài, phía cảnh sát nhất định sẽ đoán được quan hệ giữa cô ta và Tần Chấn Đông, nếu tra ra chuyện Tần Chấn Đông năm xưa từng hãm hiếp cô ta, vậy chuyện cô ta giết Tần Chấn Đông càng là điều đương nhiên.

Tần Manh Manh cắn chặt môi, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nói nhỏ: "Anh, Tần Chấn Đông là cha ruột của tiểu Hoan." Nói ra bí mật phải giữ mãi trong lòng này đối với Tần Manh Manh mà nói là một chuyện cực kỳ khó khăn.

Trương Dương gật đầu, nói khẽ: "Em yên tâm đi, anh sẽ vĩnh viễn giữ bí mật này giúp em!"

Trương Dương ở trong sân của phân cục gặp Văn Hạo Nam, Văn Hạo Nam cũng tới thăm Tần Manh Manh, nhưng Tần Manh Manh không muốn gặp gã, thấy Trương Dương, Văn Hạo Nam vội vàng bước tới, quan tâm hỏi: "Trương Dương, Manh Manh sao rồi?"

Trương Dương thở dài, nói: "Còn có thể sao nữa?"

Văn Hạo Nam nói: "Tôi hỏi tình tự của cô ấy thế nào?"

Trương Dương biết Văn Hạo Nam chưa dứt tình tình với Tần Manh Manh, vỗ vai gã, nói: "Nói chung là rất phiền phức, Manh Manh nói rằng mình không giết Tần Chấn Đông, nhưng cảnh sát đã nắm đủ chứng cứ, Tần gia cũng không chịu bỏ qua."

Văn Hạo Nam nói: "Manh Manh tâm địa thiện lương, sao có thể giết anh ruột của mình!" Lúc nói câu này, trong lòng gã không khỏi thấy áy áy, nếu không phải là bị bực bất đắc dĩ, gã cũng sẽ không hi sinh Tần Manh Manh, nhưng nhớ tới tình cảnh ngày hôm đó, gã không khỏi lại sinh ra cừu hận, hắn cảm thấy mình bị Tần gia vũ nhục.

Trương Dương còn cho rằng là Văn Hạo Nam nhớ Tần Manh Manh, liền nói khẽ: "Hay là anh giúp nghĩ biện pháp đi."

Văn Hạo Nam cười khổ, nói: "Tôi đã nhắc đến với cha mẹ tôi rồi, nhưng họ không muốn nhúng vào chuyện này, chỉ nói đây là chuyện riêng của Tần gia."

Trương Dương thở dài, chuyện này quả thật là quá phức tạp, người ngoài không tiện gia nhập vào.

Văn Hạo Nam giả vờ đau khổ, nói: "Thấy xử cảnh của Manh Manh hiện tại, tôi đau lòng lắm!"

...

Nếu không phải là thực sự không có biện pháp thì Trương Dương cũng sẽ không tìm Hình Triêu Huy nữa. Hắn đặc biệt ở quán rượu nhỏ gần trụ sở của Quốc An mời Hình Triêu Huy ra ăn cơm, Hình Triêu Huy nghe nói là chuyện của Tần Manh Manh, lập tức đứng dậy muốn đi.

Trương Dương giữ y lại, kéo y ngồi xuống, Hình Triêu Huy cười khổ, nói: "Sớm biết cậu không phải là hảo tâm mời tôi đi ăn cơm, tôi hôm nay không nên tới đây!"

Trương Dương nói: "Tôi mời ông ăn cơm là một chuyện, cầu ông giúp lại là một chuyện khác, cho dù là ông không giúp tôi thì bữa cơm này vẫn phải ăn."

Hình Triêu Huy nói: "Được, cho dù là viên đạn bọc đường thì tôi cũng nhận rồi!"

Trương Dương rót một chén cho y, cung kính đưa cho y.

Hình Triêu Huy có chút thủ sủng nhược kinh, nói: "Làm cái gì vậy? Cậu có gì thì nói đi, đừng có làm trò này!"

Trương Dương nói: "Chén này tôi là kính ơn tri ngộ của ông đối với tôi!"

Hình Triêu Huy nghe hắn nói vậy, gật đầu nói: "Có chút ý tứ, tôi miễn cưỡng cũng coi như là Bá Nhạc của cậu!" Hai người cạn chén này.

Trương Dương lại rót thêm một chén kính ý.

Hình Triêu Huy nói: "Cái này là vì sao?"

Trương Dương nói: "Tần Manh Manh là em gái nuôi của tôi, tôi tuyệt không thể trơ mắt nhìn cô ấy bị đưa tới đường cùng, vì tôi nhất định phải cứu, nhưng lại sợ tôi làm liên lụy tới các ông, uống xong chén này, tôi và tổ chức triệt để vạch rõ giới hạn, chúng ta nhất đao lưỡng đoạn, cho dù tôi sau này xảy ra chuyện gì cũng không có bất kỳ liên quan nào tới Quốc An cả."

Hình Triêu Huy đặt chén rượu xuống, nói: "Trương Dương, cậu có thể bình tĩnh nhìn nhận vấn đề của Tần Manh Manh không, vứt bỏ tình cảm cá nhân không nói tới, căn cứ vào chứng mà cảnh sát hiện tại nắm được. Tần Manh Manh là người bị hiềm nghi giết Tần Chấn Đông nhất."

Trương Dương nói: "Cô ấy nói là cô ấy không giết Tần Chấn Đông!"

Hình Triêu Huy nói: "Tôi ít khi thấy sát nhân phạm tội lại chủ động thừa nhận giết người, cô ấy có chứng cứ chứng minh mình vô tội không?"

Trương Dương nói: "Chẳng lẽ phía cảnh sát chỉ dựa vào dấu vân tay là có thể nhận định cô ấy giết người ư?"

Hình Triêu Huy thở dài, nói: "Đây là chuyện của cảnh sát, cậu không thể tin tưởng cảnh sát hơn một chút, để họ đi điều tra à?"

Trương Dương lắc đầu, nói: "Tôi không có lòng tin với họ, sếp, tôi nói một câu thật lòng nhé, từ góc độ của một người bàng quan, ông cho rằng lần này khả năng Tần Manh Manh vô tội được thả có bao lớn?"

Hình Triêu Huy nghĩ một chút rồi nói khẽ: "Cơ hồ là bằng không?"

Hình Triêu Huy nói: "Cậu có cảm giác trong chuyện này tồn tại rất nhiều nghi vấn không? Tần Manh Manh vì sao lại giết anh ruột của mình, sinh ra và lớn lên dưới một mái nhà, rốt cuộc là điều gì mới khiến họ biến thành cừu thị như vậy? Tần gia rõ ràng là có rất nhiều chuyện không muốn nói ra, phía cảnh sát cũng không thể nào can thiệp vào gia sự của họ. Cái mà cảnh sát cần phải làm chỉ có thể là tôn trọng chứng cứ, lợi dụng chứng cứ tìm ra hung thủ giết người, còn động cơ giết người thì không phải là phạm trù mà cảnh sát cần giải quyết."

Trương Dương nắm khá rõ nội mạc của chuyện này, kỳ thực hắn cho rằng Tần Chấn Đông chết là đáng. Tần Manh Manh có một ngàn lý do để giết hắn ta, nhưng Tần Manh Manh đã nói là mình không giết Tần Chấn Đông, Trương Dương vẫn có khuynh hướng tin Tần Manh Manh. Hắn cho rằng nếu Tần Manh Manh muốn giết Tần Chấn Đông để báo thù thì không cần phải đợi tới hiện tại. Hơn nữa cô ta đã quyết định triệt để bỏ lại cuộc sống trước đây, muốn để Tần Hoan thay đổi hoàn cảnh, hiện tại lại đang xử lý chuyện công việc, không có lý do gì lại đi lựa chọn tuyệt lộ này. Có một điểm Hình Triêu Huy nói không sai, cảnh sát chỉ tôn trọng chứng cứ, cho dù là sau này ra tòa, quan tòa cũng sẽ vẫn coi trọng chứng cứ, dấu vân tay trên súng cùng với khẩu cung của những người mục đích khiến Tần Manh Manh trở thành người bị hiềm nghi lớn nhất, muốn chứng minh cô ta vô tội là rất khó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui