Y Đạo Quan Đồ

Dư Xuyên nghe thấy mùi thuốc súng trong cuộc nói chuyện của hai người, chỉ là không tiện để chen vào thôi. Lúc Dư Xuyên không uống rượu thì đầu óc rất tỉnh táo, đã sớm trốn qua một bên rồi.

Lương Tư gật đầu với Trương Dương: "Mong rằng hai người có thể không đánh không quen!" Nói xong cô liền lấy xe và đi.

Trương đại quan nhân nhìn chiếc xe rời xa, vẻ mặt đầy ý cười, nhưng trong lòng lại tràn ngập vẻ chẳng đáng, Lương Tư, chẳng qua chỉ là cô em vợ của một cục trưởng cục điện lực thôi, có cái gì đâu?

Lúc này Dư Xuyên đã đi tới, thấp giọng nói: "Cậu đừng xem thường người đàn bà này, quan hệ các mặt của cô ta cũng rất rộng"

Trương Dương cười nói: "Là rắn độc? Cho dù có ghê gớm thì cũng chỉ là một con rắn cái!"

Dư Xuyên không nhịn được bật cười thành tiếng.

Trương Dương không tính toán với Lương Tư, đàn ông tốt không đấu với đàn bà! Hắn lấy xe tải của mình, rời khỏi nhà máy Vạn Lý, lập tức gọi điện cho Lương Thành Long, lúc này Lương Thành Long cũng vừa mới tỉnh, đang gục đầu vào bồn cầu mà nôn.

Trương Dương đem chuyện của Lương Tư kể lại, Lương Thành Long nghe xong, liền cười nói: "Không sao cả, chuyện này cứ để cho tôi lo, Lương Đức Quang chỉ là một phế vật, chỉ là một kẻ vô lại, bình thường người nhà cũng không mong muốn gặp hắn!"

Trương Dương nói: "Cô gái Lương Tư này cũng thật kiêu ngạo!"

Lương Thành Long nghe ra được sự bất mãn của Trương Dương về Lương Tư trong lời nói, liền vội vàng nói: "Đàn bà đều là cái dạng này cả, cậu đừng tính toán với cô ta, chuyện này để tôi xử lý"

Trương Dương cười nói: "Nếu như tôi thật sự tính toán với cô ta thì đã không tìm cậu!"

Lương Thành Long nói: "Bây giờ mọi người đều đang ở trong Nam Quốc Sơn Trang, cậu là kẻ đầu sỏ gây chuyện, mọi người chúng tôi cộng lại cũng không uống nổi cậu"

Trương Dương nói: "Tôi cũng uống nhiều, nhưng mà thân thể tốt hơn các người, khôi phục nhanh hơn. Các người chờ tôi chút, tôi lập tức trở về, cùng các người uống một trận, cái này gọi là hồi hồn tửu đó!"

Lương Thành Long liền khóc lóc ngay: "Muốn tôi chết hả, tôi không uống với cậu, tôi lặn đi đây!"

Trương Dương không nhịn được cười ha hả.

......................................

Chờ khi Trương Dương trở về Nam Quốc Sơn Trang thì quả nhiên phát hiện ra tất cả mọi người đã bỏ trốn, đám người này đều bị hắn uống làm cho sợ, nghe nói buổi trưa Trương Dương còn muốn uống, cả đám liền quay đầu bỏ chạy, không ai chịu nổi cái này nữa đâu.

Trương đại quan nhân không nhịn được, mắng: "Còn con mẹ nó là bạn thân à, lúc bạn thân cần thì các người bỏ chạy rất là nhanh!"

Trương Dương là một người không chịu ngồi yên, ngày hôm qua có một chút tư tưởng dao động về đảm nhận hay không đảm nhận chức vụ, hắn bắt đầu tính chuyện của Ngô Minh, nói thế nào thì cũng không thể để cho thằng cháu này thỏa mãn tâm nguyện được, muốn làm bí thư thị ủy Lam Sơn, dù sao cũng phải hỏi qua ông nội này một tiếng!

Trương đại quan nhân đang nằm trên giường nghĩ ám chiêu thì điện thoại của hắn vang lên, nhìn dãy số, điện thoại là số máy riêng của nhà Tống Hoài Minh, Trương Dương nao nao, Tống Hoài Minh chủ động gọi điện cho hắn, không có khả năng rồi? Nghĩ đi nghĩ lại, cú điện thoại này mười phần là do Liễu Ngọc Oánh gọi đến, Trương Dương liền nghe máy.

Hắn đoán không sai mà, điện thoại quả nhiên là do Liễu Ngọc Oánh gọi đến, Liễu Ngọc Oánh mang thai cho nên gần đây tình huống thân thể cũng rất kém cỏi, tính tình trở nên xao động bất an, đến bệnh viện kiểm tra cũng không có tra ra nguyên nhân nào cả, vì thế mới nhớ đến Trương Dương.

Tuy rằng Trương Dương đã chia tay với Sở Yên Nhiên, nhưng mà với phu nhân tỉnh trưởng thì không dám chậm trễ, hắn lập tức biểu thị là sẽ đến cửa để thăm bệnh.

Trương Dương đi đến nhà của Tống Hoài Minh đã là mười một giờ trưa rồi, Liễu Ngọc Oánh đang ngồi trong sân phơi nắng, thấy Trương Dương đến, liền cười cười, nhưng mà vẫn có thể nhìn ra sự u buồn trong nụ cười của bà.

Trương Dương nói: "Dì Liễu, làm sao vậy?"

Liễu Ngọc Oánh ý bảo hắn ngồi xuống ghế đối diện của mình, nhẹ giọng nói: "Gần đây chẳng biết là làm sao, luôn cảm thấy tâm phiền ý loạn, mà bụng cũng thường hay đau đớn, dì rất lo lắng, có phải là đứa nhỏ này..."

Trương Dương ý bảo bà đưa tay ra cho mình, bắt mạch cho bà một chút, phát hiện ra mạch tượng của Liễu Ngọc Oánh quả thật có chút hỗn loạn, thấp giọng nói: "Dì Liễu, gần đây dì nghỉ ngơi không tốt sao?"

Liễu Ngọc Oánh gật đầu nói: "Luôn luôn mất ngủ, bác sĩ nói là phản ứng bình thường, đã làm sóng siêu âm, thai nhi tất cả đều bình thường, nhưng mà vẫn cảm thấy bất an!"

Trương Dương mỉm cười nói: "Như vậy đi, con châm cứu cho d2, giúp dì ổn định tinh thần, dì yên tâm, dì không có bệnh gì cả, chỉ là trong tâm lý có quá nhiều gánh nặng thôi"

Liễu Ngọc Oánh nói: "Dì đã xin nghỉ bệnh rồi, đã nghỉ ngơi được một tuần"

Trương Dương có thể nhìn ra là Liễu Ngọc Oánh cực kỳ coi trọng đứa nhỏ này, bà và Tống Hoài Minh kết hôn hơn mười năm cuối cùng cũng đã có con, kích động trong lòng và áp lực có thể tự hiểu.

Trương Dương lấy kim châm mang tùy thân ra, kêu Liễu Ngọc Oánh đến phòng khách chuẩn bị, rồi giúp bà ta châm kim an thần.

Liễu Ngọc Oánh nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói:" Buổi trưa chớ đi, dì kêu chị Lý chuẩn bị cơm nước"

Trương Dương cười nói: "Không cần đâu ạ, con và bạn đã hẹn cùng nhau uống rượu rồi"

Liễu Ngọc Oánh nói: "Cả ngày chỉ biết ăn chơi, không có chổ tốt nào cho thân thể"

Trương Dương nói: "Không có biện pháp, vất vả lắm mới đến Đông Giang một chuyến, một đám bạn thân xếp hàng chờ con đến đón gió tẩy trần" Những lời này tràn ngập ý tứ dán vàng lên trên mặt đây mà, chứ thật ra thì đám bạn thân của hắn đã bị hắn uống cho bỏ chạy hết rồi.

Liễu Ngọc Oánh nghe hắn nói như vậy cũng không có miễn cưỡng, nhắm mắt lại, dựa theo lời dặn dò của Trương Dương, hít thở nhẹ nhàng, một hồi sau cảm thấy chổ kim đâm vào có chút xót, lại có chút nóng lên.

Trương Dương nói: "Dì Liễu, thật ra dì không cần mang áp lực quá lớn trên lưng, bây giờ dì chỉ là mọt người mẹ rất bình thường, không nên nghĩ mình là phu nhân tỉnh trưởng làm gì"

Liễu Ngọc Oánh không nổi nở nụ cười: "Đừng cười dì, thật sự, dì lớn như vậy mới được làm mẹ, trong lòng cũng tương đối thấp thỏm, không biết nên làm thế nào!"

Trương Dương nói: "Đem mình trở thành một người bình thường là hay nhất, không cần lo lắng người khác nghĩ thế nào"

Lời nói của Trương Dương đã nói trúng tâm sự của Liễu Ngọc Oánh, tuy rằng thái độ của chồng rất mềm mỏng, đồng ý để cho bà sinh đứa nhỏ này ra, nhưng mà Liễu Ngọc Oánh cũng ý thức được là gần đây ông không được vui, Liễu Ngọc Oánh tuy rằng đoán được chuyện này và thất bại trong công việc của Tống Hoài Minh có chút liên quan, nhưng mà bà vẫn không nhịn được nghĩ ngợi lung tung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui