Y Đạo Quan Đồ

Hứa Thường Đức nói: “Tính chất sự tình không nghiêm trọng lắm, Tần Thanh, mặc dù ngươi đối với chuyện này không có bất luận trách nhiệm gì, nhưng dưới tình huống như vậy, công tác tại Xuân Dương huyện cũng sẽ khó tiến hành, ta suy nghĩ một chút, dự định cho ngươi rút khỏi Xuân Dương!” Hứa Thường Đức tỏ ra quan tâm tới Tần Thành, đúng từ góc độ của nàng mà lo lắng mọi vấn đề, nhưng thực tế cũng khuyên Tần Thanh gánh chịu trách nhiệm tai nạn mỏ than, đồng thời Hứa Thường Đức cũng chỉ ra: “Ngươi yên tâm, công tác đoàn thị uỷ sẽ không bị ảnh hưởng gì.”

Tần Thanh có chút uỷ khuất, nhưng mau chóng điều chỉnh là tâm tình rồi nói: “Hứa bí thư, ta không quan tâm tới việc có phải gánh trách nhiệm hay không mà cũng chẳng quan tâm tới phải chịu như thế nào. Ta tại hiện trường nhìn hơn một trăm người là gia quyến của những người bị nạn ấy, mà lại nói tử thương chỉ có ba người. Ta thực sự nghi người là có sự giấu giếm số lượng. Làm lãnh đạo Xuân Dương huyện, ta còn tại vị một ngày thì sẽ còn phải đòi lại công đạo cho những người đó!”

Hứa Thường Đức nhíu mày, hắn biết tính cách Tần Thanh quật cường, cũng nghe ra những lời này của nàng là ý không bằng lòng, Hứa Thường Đức tuy bình thường bên ngoài đều tỏ ra vẻ ôn hoà, nhưng thực tế thì tính cách cũng rất bá đạo, hắn không thích người khác cãi lời mình, hơn nữa quyết định của hắn là để gìn giữ lợi ích của đa số, cố gắng không để tình huống phát triển theo chiều hướng xấu. Nhưng Tần Thanh không hài lòng với cách làm đó, Hứa Thường Đức thấp giọng nói: “Tần Thanh! Ngươi đối với tình huống ở Xuân Dương huyện hoàn toàn không nắm rõ!”

“Hứa bí thư! Giả như, ta ở đây chỉ là giả thuyết, nếu như vụ việc tai nạn ở mỏ than đó có tồn tại giấu giếm thương vong, như vậy thì những người khai báo đó có mục đích gì? Họ sợ hãi cái gì? Chỉ là trách nhiệm thôi sao?”

Hứa Thường Đức trầm mặc hẳn xuống, quả một lúc lâu sau mới nói: “Tổ công tác đã đi Xuân Dương, rất nhanh chóng sẽ có phương án xử lý. Ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, chuyện này cũng đừng nghĩ nữa!” Nói xong lập tức cúp điện thoại.

Nhìn trụ uỷ sở ban huyện bề ngoài đang yên ả, nhưng kì thật bên trong đang diễn ra một cuộc chiến tranh đầy căng thăng, huyện uỷ bí thư Dương Thủ Nghĩa không thể nghi ngờ gì là hắn đã chiếm được hết tiên cơ, hắn vững tin cả ba mươi thợ mỏ gặp nạn đã đều được hoả táng, các gia đình tướng ứng cũng được bồi thường xong xuôi. Dương Thủ Nghĩa thở dài nhẹ nhõm, sự tình này hẳn là sẽ trầm xuống, những gia đình được đền tiền đã rời đi. Phía Giang Thành vẫn bảo trì sự yên lặng, sự tình coi như vẫn nằm trong phạm vi khống chế. Về phần truy cứu trách nhiệm đó chuyện sau này, làm công tcs quản lý là chủ tịch huyện. Tần Thanh hẳn là không thể nghi ngỡ sẽ trở thành đối tượng phải chịu trách nhiệm chủ yếu.

Từ lúc đội công tác tới huyện Xuân Dương, Tần Thanh cư nhiên thất tung luôn.

Hiện tại Tần Thanh cho rằng bản thân mình phải vứt bỏ cái chế độ sang một bên> người ngoài nhìn vào, nàng hẳn là phải gánh chịu trách nhiệm, căn cứ theo lời Hứa Thường Đức nói, sự cố lần này trách nhiệm cũng không quá lớn, chỉ cần Tần Thanh phối hợp tối, hẳn là đối với con đường làm quan của nàng sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì lớn.

Ngoài xe bắt đầu tí tách những hạt mưa nhỏ, chiếc xe đứng trống trải trên một khoảng không, cần gạt nước cũng không có bật. Mưa nặng hạt dần khiến cho thế giới bên ngoài trông lại càng mông lung huyền bí, Tần Thanh thở dài nhìn những chiếc ống khói ở xa xa, nàng cắn cắn môi, nàng đang do dự, đang chờ đợi một điều gì đó. Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên nàng có cái cảm giác u mê, bàng hoàng đến như vậy, như tính cách quật cường của bản thân vẫn không cho phép nàng được buông xuôi, được gục ngã.

Trương Dương bước nặng bước nhẹ đi tới, mở cửa xe ra, một cái mùi vị ẩm ướt, lạnh lẽo của cơn mưa ùa vào xe. Trương Dương thu hồi cái ô ném ra đằng sau, tiếp nhận cái khăn mặt tần Thanh đưa cho lau lau qua mặt rồi nói: “Đã điều tra xong, thợ phụ trách đối lò là một lão đầu họ Trịnh, nhà lão ở phía trước kia.”

Tần Thanh nhỏ giọng hỏi: “Tình huống hoả táng thế nào?”

Trương Dương cười lạnh: “Cửa đều có bảo an, ra vào pảhi có kiểm tra, nhân viên đăng kí đàng hoàng. Hoả táng mà cũng giới nghiêm thế này là lần đầu tiên ta trông thấy!”

Tần Thanh nhíu mày, nàng đoán chắc chắn có sự tình mờ ám ẩn giấu ở đây.

Trương Dương khởi động ô tô, phía xa là một cái dòng sông khô cạn tới trơ cả lòng sông, phía nam là nhà tang lễ, trong đó gồm có linh đường, nhà hoả táng, phần phía sau là khu mộ. Hiện tại đã qua giờ làm việc, ngoại trừ khu nhà hoả táng, tất cả các nơi khác quanh đó đều đã đóng cửa, càng làm cho khu nhà tang lễ trở lên cô đơn, hoang vắng. Xa xa phía bắc bên này con sông có một căn nhà nhỏ, Trịnh lão đầu là sống ở đó.

Trương Dương cùng Tần Thanh đợi tới lúc tối mịt, mứoi tiến vào gõ của nhà Tịnh lão đầu.

Lão Trịnh ra mở cửa, nhìn thấy hai người lạ, trong mắt có chút bối rối: “Các ngươi là ai? Tìm ta có việc gì?”

Trương Dương nghiêm trang nói: “Chúng ta là người của tổ điều tra về mỏ than Ngũ Lâu, hiện tại cần gặp gia đình các người để làm rõ một số vấn đề.”

Nghe vậy thần tỉnh của Trịnh lão đầu lập tức trở lên hoang mang, lão lắc đầu nói: “Vấn đề cái gì? Ta ngoại trừ biết hoả táng người ta thì chả biết cái gì hết! Những chuyện khác đối với ta không quan hệ, ta cũng chẳng biết vấn đề gì hết, hai người các ngươi mau đi cho.” Lão đang muốn đóng cửa lại thì đã bị Trương Dương đứng chặn lại cửa, hắn cười lạnh nói: “Lão Trịnh, ngươi cố ý không hợp tác với tổ điều tra là cư nhiên chống đối lại luật pháp quốc gia đó, chẳng hay lão có nghĩ tới hậu quả chưa?” Thằng nhãi này không nhịn được uy hiếp Trịnh lão đầu.

Lão Trịnh cũng không phải là kẻ nhát gan, trên thực tế, cái công việc hàng ngày đều phải tiếp xúc với tử thi khiến cho lão không thể nhát gan cho được. Lão khinh thường nhìn Trương Dương nói: “Sợ quá a! Ta là lão bách tính phổ thông, ngươi là quan lớn, đương nhiên có thể muốn làm gì thì làm rồi!”

Tần Thanh kéo kéo tay Trương Dương ra hiệu cho hắn lùi ra sau, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười hoà ái nói: “Chào bác, chuyện này có quan hệ đến vấn đề bồi thường cho các gia đình có thân nhân gặp tai nạn tại mỏ than. Ta tin tưởng bác đây cũng hiểu điều này, hẳn là bác cũng không muốn những gia đình của các công nhân kia không được bồi thường xứng đáng đúng không?”

Lão Trịnh cố sức kéo cửa nhà lại và nói: “Các ngươi đừng có hỏi ta, ta đã bảo ta không biết gì hết. Mỗi ngày cứ thiêu chả trăm ngươi như vậy, ai mà để ý được?”

Tần Thanh cố hỏi: “Bác à, ta chỉ muốn hỏi ngươi lần này bên mỏ than đưa tới đây bai nhiêu thi thể thôi?”

Lão Trịnh trầm mặc một chút, sau đó dõng dạc nói: “Ba! Rồi đó, đã nói cho các ngươi rồi đó! Mau đi nhanh đi!”

Trương Dương đột nhiên buông cánh cửa, lão Trịnh bị hụt lực bất ngờ, lảo đảo lui về phía sau mấy bước liền. Trương Dương trước tiên vọt lên, một tay túm cổ áo lão, vè mặt hung thần ác sát hét lớn: “Ta xem đúng là ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt rồi? Thành thật nói cho ta, rốt cục có bao nhiêu người?”

Tần Thanh không nhịn được alức đầu thở dài, cái tên tiểu tử này từ trước tới giờ tính tình vẫn là như thế.

Lão Trịnh vẫn ngoan cố: “Ngươi đừng có giờ trò, tự ý xông vào nhà dân là phạm pháp, cẩn thận ta tố cáo ngươi!”

Trương Dương không nhịn được quát: “Một lão đốt xác mà mạnh miệng quá nhỉ? Tin hay không ta đem ngươi quẳng vào lò đốt?” Tay Trương Dương điểm lên người lão Trịnh một cái, tự nhiên lão Trịnh cảm thấy cả người mình như bị hàng ngàn, hàng vạn con kiến liên tục cắn đốt, cảm giác đau đớn, ngứa ngáy, nóng rát vô cùng, khiến cho lão cực kì thống khổ. Nhìn biểu tình đáng thương của lão Trịnh, Tần Thanh biết ngay tiểu tử này đã động chân động tay với lão đầu này rồi, vốn nàng định mở miệng ngăn cản hắn, nhưng nghĩ lại nếu không cho lão đầu này ăn quả đắng một lượt, khẳng định là lão sẽ không nói thật.

Phương pháp của Trương Dương quả nhiên có hiệu quả, chỉ một phút đồng hồ nằm quằn quại giãy giụa trên mặt đất, lão đã đành cố gắng chắp tay cầu xin, giọng hữu khí vô lực: “Ba mươi…”

Nghe con số ấy, cả Trương Dương lẫn Tần Thanh không khỏi kinh ngạc: “Ba mươi?”

Lão Trịnh gật gật đầu, cầu xin nói: “Thật sự! Tha cho ta, cầu xin ngươi!”

Trương Dương thấp giọng nói tiếp: “Vậy vì sao ngươi lại nói ba?”

“Có… kẻ cho ta hai vạn đồng, bảo ta nhất định… chỉ được nói ba…”

Tần Thanh nhất thời trầm mặc xuống, sự kiện tai nạn mỏ than quả nhiên không đơn giản như mặt ngoài. Đối với cái huyện nhỏ như Xuân Dương này mà nói ba mươi người tử vong là một sự cố cực kì nghiêm trọng, có thể nói không phải chỉ có Xuân Dương mà ngay cả đối với chính trường Giang Thành cũng là một sự kiện ác liệt. Nàng minh bhạc vì sao Hứa Thường Đức muốn bản thân nàng đứng ra gánh chịu trách nhiệm, từ Dương Thủ Nghĩa tới Hứa Thường Đức, tất cả Giang Thành từ to tới nhỏ, từ cao tới thấp, bọn họ đều muốn giàn xếp ổn thoả, bọn họ lo lắng tới các mắt xích có liên quan đến mình, cho nên muốn đem sự kiến che giấu.

Trương Dương giải huyệt tha cho lão Trịnh, hắn tin rằng ngoại trừ khối tiền 2 vạn kia, lão đầu này cái gì cũng chẳng biết.

Ly khai căn nhà nhỏ của lão Trịnh, tâm tình Tần Thanh càng xấu đi, sắc mặt của nàng trở nên tái nhợt. Sự tình phía sau tầm màn đen so với tưởng tượng của nàng còn đáng sợ hơn. Giả như nếu tiếp tục kiên trì làm tới, như vậy tất lâm vào thế đối nghịch với toàn bộ cán bộ lãnh đạo Giang Thành.

Trương Dương cẩn thân che ô cho nàng, mặc dù một nửa thân hắn đã ở bên ngoài ô bị mưa xối ướt đẫm cả.

Một trận gió lạnh thổi tới, Tần Thanh ôm chặt hai cánh tay mình, nàng vô ý thức ngẩng đầu tìm kiếm ánh mắt ấm áp của Trương Dương. Nàng bỗng nhiên ý thức được, nếu như không có Trương Dương ở bên cạnh, có thể nàng đã chịu khuất phục, có thể nàng đã sụp đổ trước áp lực cường đại kia tự lúc nào, lúc này tự nhiên nàng cảm thấy Trương Dương đối với mình quan trọng như thế nào.

Trương Dương đang dùng thân mình ngăn mưa gió cho nàng, thực ra nếu không phải nguyên nhân là vì Tần Thanh thf hắn cũng sẽ không tham dự vào chuyện này. Trương đại quan nhâ mặc dù rất có tinh thần trượng nghĩa, thế nhưng hắn đối với những chuyện không liên quan tới mình thì không có nhiệt tâm cho lắm, trừ phi là có thể đạt được chiến tích để hồi báo, bằng không hắn cũng sẽ không chủ động chọc vào phiền phức. Thế nhưng trước mắt Tần Thanh nghiễm nhiên trở thành con tốt thí của thượng tầng lãnh đạo Giang Thành, Trương Dương có thể sẽ chẳng nhện được hồi báo gì, thế nhưng trong đầu hắn lại phát sinh ý niệm phải bảo vệ che chở cho nàng.

Trở lại trong xe, Trương Dương hồn nhiên cởi cái áo sơmi ra vắt khô nước rồi mặc lại. Hắn bình tĩnh phân tích: “Ba mươi người không phải là một con số nhỏ. Trước chúng ta đã có người xử lý giấu giếm vấn đề này, hẳn là lực ảnh hưởng tại Xuân Dương không hề nhỏ.”

Không nói ra cũng hiểu, lời này của Trương Dương hẳn là ám chỉ huyện uỷ bí thư Dương Thủ Nghĩa, chỉ có hắn mới có năng lực như thế.

Tần Thanh so với Trương Dương còn rõ ràng hơn một ít, Dương Thủ Nghĩa không chỉ chuẩn bị tốt tại Xuân Dương mà ngay cả tại Giang Thanh hắn cũng đã sớm đưa ra đối sách. Vô luận là thị uỷ bí thư Hứa Thường Đức hay thị trưởng Lê Quốc Chính, bọn họ đều đã đồng tình với cách xử lý của Dương Thủ Nghĩa. Nếu như muốn tiếp tục làm rõ chuyện này, chẳng khác này trờ thành địch nhân của toàn bộ thượng tầng lãnh đạo Giang Thành.

Trương Dương tuy rằng bước vào thể chế chưa lâu, thế nhưng tiểu tử này cũng cảm nhận được áp lực phía sau chuyện này, hắn thấp giọng nói: “Việc này nếu làm lớn, sợ rằng sẽ có một nhóm người khômg may.”

Tần Thanh khẽ thở dài, hàng lông mày hơi chau lại, nhẹ giọng hỏi Trương Dương: “Ngươi thấy thế nào.”

“Ta không kiến nghị ngươi tiếp tục điều tra làn rõ nữa. Chuyện này tuy rằng nhiều điểm đáng ngờ, nhưng ta cảm giác, nếu tiếp tục sẽ có nguy hiểm…”Trương Dương ngừng lại một chút rồi nói: “Những người gặp nạn kia vì sao có thể biết được ngươi? Đó là vì có kẻ đứng sau xúi giục.”

Tần Thanh lắc lắc đầu nói: “Ta không sợ!” Nhưng thanh âm của nàng lại có vẻ yếu ớt, vô lực

Trương Dương vừa khởi động xe vừa nói: “Vô luận ngươi quyết định thế nào ta cũng sẽ ủng hộ ngươi!”

Nghe hắn nói vậy trong lòng Tần Thanh không khỏi cảm thấy ấm áp, giả như không có Trương Dương, nàng không tưởng tượng nổi mình hiện tại thành cái bộ dạng gì nữa. Nàng ý thức lại được cảm giác của mình đối với tiểu tử này, lại lần nữa đề phòng với tiểu tử này, từ trước tới giờ chưa bao giờ đối với nam nhân nàng sinh ra một cái cảm giác như thế này, vừa ấm áp, vừa là điểm tựa nhưng là vừa đề phòng. Về vấn đề kia, tuy rằng là nàng không sợ, nhưng chẳng nhẽ lại trở thành địch nhân của toàn bộ lãnh đạo Giang Thành à?

Mưa tựa hồ lớn hơn một chút. Đường thì chật hẹp lại xấu, mư to khiến cho đường trờ lên lầy lội, Trương Dương phải giảm tốc độ xe xuống 30km/h, phía trước xuất hiện một chiếc xe tải trọng tải lớn ỳ ỳ chạy tới. Chiếc xe này cư nhiên chiếu đèn pha công suất lớn về phía xe Trương Dương đi chay ngược chiều khiến cho cả hắn và tần Thanh không nhìn nổi về phía trước. Rồi chiếc xe tải đột nhiên tăng tốc lao rát nhanh về phía xe của Trương Dương.

Tần Thanh hét lên một tiếng kinh hãi, Trương Dương phản ứng rất nhanh, hắn cấp tốc cài số lùi, đạp chân ga, chiếc ô tô nhanh chóng lùi về phía sau. Tay trái giữ tay lái, người lui về phía ghế sau, tay phải kéo Tần Thanh ôm chặt vào lòng. Rồi nhảy thật mảnh ra khỏi xe một cách khó có thể tin nổi.

Tại khoảng khác Trương Dương ôm Tần Thanh ra khỏi xe, chiếc xe tải trọng tải lớn kia đã đâm tới sát đầu ô tô của họ, tiếng kim loại va nhau mạnh tới chói tai. Chờ tới khi bọn họ đứng vững trên mặt đất thì phía sau lưng đã thấy quang hoả cùng một tiếng nổ mạnh kinh hồn. Tần Thanh kinh hồn bạt vía, tới lúc này nàng vẫn không tin nổi mình đã thoát nạn, không hình dung nổi tiểu từ kia đến tột cùng thế nào lại có thể làm được như vậy.

“Chờ ta!” Trương Dương nói với Tần Thanh rồi nhanh chóng chạy đuổi theo chiếc xe tải đang nhanh chóng bỏ chạy kia. Nhưng mới chạy vìa bước thì hắn chợt nghĩ tới để Tần thanh lưu lại đây một mình thực sự là không an toàn, nên lại đành dừng bước.

Tần Thanh cắn cắn môi, sắc mặt tái nhợt đứng tại đó, vừa có vẻ bàng hoàng hoảng sợ, lịaw vừa có vẻ bất lực. mãi tới khi Trương Dương đi tới bên cạnh, vỗ vỗ nhẹ vai nàng, nàng rốt cuộc mới từ trong kinh sợ tỉnh táo lại: “Ta không sao…”

Chiếc ô tô của hắn theo đà trôi về phía dốc, vẫn đang hừng hực cháy. Trương Dương đúng nhìn theo, hình ảnh chiếc xe đang cháy in trong hai mắt hắn, lừa cháy to bao nhiêu thì lửa giận trong lòng hắn bùng lên còn lớn hơn gấp bội. Hắn có thể kết luận lần này khẳng định là mưu sát, có kẻ muốn lợi dụng tai nạn để dồn hắn cùng Tần Thanh vào chỗ chết.

Nửa giờ sau Đỗ Vũ Phong cùng Khương Lượng mới phi xe chạy tới nơi xảy ra tai nạn. Trước tiên bọn họ hỏi gã cảnh sát giao thông tình hình cụ thể ra sao, một lúc sau mới tới chỗ Trương Dương cùng Tần Thanh. Đỗ Vũ Phong cười khổ nói: “Hai người có bị việc gì không? Ngươi thấy biển số xe kia chứ?”

Trương Dương đột nhiên lại cả giận mắng: “Căn bản là xe hắn không có cái biển nào! Mẹ nó chứ! Đừng để ta bắt được hắn, không thì thằng nhãi con đó phải lên viện nằm vài tháng chơi!” Xem ra hôm nay tâm tình Trương Dương không được tốt cho lắm, mở mồm ra cái là nói những lời khó nghe.

Khương Lượng đứng một bên thở dài nói: “Khu này thường có xe vận tải lớn chạy qua lại, có chiếc thì không biển, có chiếc thì biển lại bị bụi bẩn che đi ít nhiều, muốn tra ra cũng không dễ dàng cho lắm. Cũng may ngươi cùng Tần chủ tịch không bị thương, thôi thì coi như là trong cái rủi lại có cái may đi!”

Trương Dương nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi đừng nói mấy lời vô ích đó nữa. Ngươi tính làm sao thì làm đi!” Quả thực lần này Trương Dương giận thực sự, nếu như không phải để ý tới Tần Thanh thì nhất định hắn đã xông lên chặt thằng nhãi tài xế kia làm vài khúc rồi.

Đột nhiên Khương Lượng lại nghiêm mặt thấp giọng nói: “Trương Dương, ngươi có cho rằng chuyện này là vô tình hay có người rắp tâm hãm hại hai người các ngươi?”

Trương Dương cũng không trả lời, chỉ trầm ngâm suy nghĩ. Lúc này Tần Thanh mới mở miệng trả lời: “Chắc chỉ là ngẫu nhiên thôi, gã tài xế xe tải kia sợ bị bắt phạt nên mới bỏ chạy như vậy!”

Trương Dương có phần kinh ngạc nhìn lại Tần Thanh, chẳng hiểu tại sao nàng ta lại nói như vậy? Rất nhanh hắn liền hiểu ra, chắc rằng nàng ta cũng không muốn truy cứu chuyện này nữa, hay là nàng ta sợ hãi điều gì nên mới cố gắng tránh né như vậy? Nhìn khuôn mặt xinh đẹp mà giờ đây đã tái nhợt đi, Trương Dương bỗng nhiên cảm thấy, quyết định bỏ qua chuyện này của nàng ta chưa hẳn là tốt, chỉ sợ rằng sau này còn nhiều nguy hiểm rình rập hơn. Chẳng biết đôi vai thon gầy kia của nàng ta còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa đây?

Khương Lượng lại thấp giọng nói: “Để ta đưa các ngươi về!”

Trương Dương gật đầu đồng ý. Nếu như Tần chủ tịch đã không muốn truy cứu, hắn cũng chẳng có lý do gì phải dây dưa cái chuyện này nữa. Thực ra Trương Dương hay cả Khương Lượng cùng Đỗ Vũ Phong đều không biết, không phải vì vừa suýt chết Tần Thanh sợ hãi, trái lại, nàng ta lại càng muốn điều tra chân tướng sự việc này, bởi nhẽ đằng sau chuyện này sợ rằng còn có những âm mưu lớn hơn rất nhiều. Nhưng có một điều, đó là việc điều tra phải thật lặng lẽ cùng cẩn thận kín đáo.

Lúc trở lại phòng của mình ở khách sạn Minh Châu, Tần Thanh suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định gọi điện báo lại cho Hứa bí thư biết sự việc vừa rồi. Hứa Thường Đức nghe xong cũng thấy nao nao người. Hắn cứ ngỡ rằng sóng gió dưới Xuân Dương sắp bình ổn trở lại, thế nhưng hắn không ngờ sự tình lại phát triển tới mức này rồi. Trầm ngâm một lúc lâu sau hắn mới thấp giọng nói: “Tần Thanh, ngươi đã gặp tổ công tác điều tra chưa?”

“Ta vẫn chưa thấy bọn họ đâu cả!”

“Vậy thì ngươi lập tức trở về Giang Thành, tất cả mọi chuyện đều dừng ở đây, ngươi không được can dự vào bất kỳ việc gì ở Xuân Dương nữa!”

Thái độ quyết liệt của Hứa bí thư làm Tần Thanh cảm thấy hơi sợ, nhưng nàng vẫn không cam lòng buông xuôi như vậy, nhỏ giọng nói: “Hứa bí thư... An nguy của cá nhân ta thì có xá gì, thế nhưng theo lời tên hoả táng thi thể những người thợ mỏ kia nói, hắn rõ ràng đã hoả táng mười ba người công nhân, nhưng tại sao lại chỉ công bố có ba người? Như vậy mười người kia chẳng phải là chết oan uổng hay sao? Người nhà của bọn họ phải tính sao bây giờ? Chuyện này ta quả thực không thể bỏ qua được!”

Hứa Thường Đức đột nhiên thấy thất vọng tràn trề. Tinh thần công minh chính trực của Tần Thanh thì hắn không hề nghi ngờ, thế nhưng một cán bộ trẻ đầy năng lực như nàng ta, lại được hắn đích thân bồi dưỡng từng chút một cho tới ngày hôm nay, vậy mà đến thời khắc mấu chốt nhất, nàng ta lại để cho cái tinh thần trượng nghĩa kia lấn áp lý trí. Là một người cán bộ thì điều quan trọng nhất đó là phải có con mắt nhìn đại cục, phải nhận định các mặt lợi hại của sự việc, tuyệt đối không được để tình cảm riêng tư làm mất đi sự tỉnh táo. Thân là cấp trên, hơn hết, Tần Thanh lại là người hắn kỳ vọng nhất nên hắn cũng phải tận tình khuyên giải nàng ta, hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề. Nếu sự việc bị phanh phui trước dân chúng thì sẽ không chỉ liên luỵ tới một vài người, chỉ sợ rằng xảy ra tình huống xấu nhất thì nguyên một bộ máy chính trị cấp huyện cũng bị chao đảo không ít.

Hứa Thường Đức vẫn giữ giọng điệu bình thản, không nhanh không chậm, chậm rãi khuyên nhủ Tần Thanh: “Tần Thanh à. Sự việc lần này thực sự không hề đơn giản chút nào, bởi thê việc này không nên điều tra tận cùng làm gì, lại càng không thể dễ dàng đưa ra được kết luận cuối cùng như hiện giờ. Ngươi thấy đó, mỏ than bị rò rỉ khí gas nên gây nổ, làm chết hơn mười mạng người, tương quan trách nhiệm lớn như vậy, vậy mà huyện cũng dám làm báo cáo giả sao? Ngươi nghĩ rằng tỉnh, thành phố cùng đoàn kiểm tra không hề hay biết gì sao? Ngươi tưởng rằng các cấp lãnh đạo không dám công khai mà lại lấp liếm che dấu sự việc lần này là vì lý do gì? Quả thực là rất khó đưa ra quyết định mà! Vả lại ngươi cũng là mới tới Xuân Dương nhậm chức, còn nhiều điều ngươi vẫn chưa nắm rõ được, nếu cứ dựa vào phán đoán của bản thân mà đưa ra kết luận như vậy thì rất dễ dẫn tới sai lầm. Ta nhắc lại một lần nữa, chuyện này ngươi không nên biết nhiều nữa, tất cả mọi việc đều để tổ công tác điều tra đi, còn ngươi mau chóng trở về Giang Thành, cấp trên sẽ có quyết định điều ngươi về chỗ khác công tác.”

Nghe Hứa bí thư nói xong, vẻ mặt Tần Thanh toát ra vẻ thất vọng cực độ. Hứa Thường Đức đã biểu hiện rõ thái độ của hắn, vụ việc lần này chắc chắn sẽ dừng ở đây. Nếu như muốn điều tra sâu hơn, thì phải được sự đồng ý của Hứa bí thư, thế nhưng Tần Thanh cũng hiểu, đây là chuyện không có một phần nghìn khả năng.

Lần đầu tiên gặp mặt, tổ công tác điều tra đã để lại ấn tượng cho Tần Thanh là sự uy áp cùng nghiêm túc đến đáng sợ. Nhưng nàng không nghĩ tới, Trương Dương cũng bị cảnh sát đưa đi thẩm vấn, người đưa Trương Dương đi lại là Điền Bân.

Từ trước tới giờ Trương Dương chẳng có chút ấn tượng tốt đẹp nào với thằng nhãi Điền Bân này, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn nói: “Điền đội trưởng tìm ta có việc gì vậy?”

Điền Bân nhìn quanh một chút phòng làm việc của Trương Dương ở sở thương mại, sau đó kéo chiếc ghế ở phía đối diện với bàn làm việc của Trương Dương ra, chậm rãi ngồi xuống. Nữ cảnh sát phụ trách ghi chép lời khai cũng ngồi xuống theo bên cạnh hắn.

Trương Dương cũng cảm nhận thấy bầu không khí có chút lạ thường. Tự dưng thằng nhãi Điền Bân lại tìm tới cửa, phải chăng là hắn muốn nói chuyện về vụ mình đánh nhau với bốn gã thanh niên nọ? Chẳng phải Điền Khánh Long đã đáp ứng mình chuyện này rồi sao? Với tính cách của hắn hẳn sẽ không lật lọng thất hứa chứ?

Điền Bân đột nhiên thấp giọng nói: “Đêm qua lúc 11:30’ ngươi đang ở đâu?”

Trương Dương suy nghĩ một chút, lúc đó là hắn đã đưa Tần Thanh về khách sạn Minh Châu rồi. Vậy thì là hắn đang ở phòng riêng rồi, Trương Dương cũng thành thành thật thật trả lời như vậy.

Điền Bân vẫn thong thả hỏi tiếp: “Có phải lúc 8:00 đến 8:20’ tối qua, là ngươi ở nhà của Trịnh Hưng Vũ?”

Trương Dương nghe mà cũng ngẩn cả người. Quả thực tối qua hắn cũng có ghé qua nhà lão Trịnh, thế nhưng hắn cũng không biết lão Trịnh tên thật là Trịnh Hưng Vũ, nhưng thực không ngờ ngay cả chuyện này Điền Bân cũng biết. Trương Dương liền gật đầu thừa nhận: “Phải!” Chuyện này Trương Dương cũng chẳng việc gì phải giấu diếm cả. Quả thực tối hôm qua lúc đang trên đường trở về thì xảy ra tai nạn, bọn họ bị một chiếc xe ô tô tải cố tình đâm phải. Chiếc xe jeep của hắn cũng gần như tan tành hoa lá, tối đó cũng có cảnh sát tới tìm hắn lập hồ sơ chuyên án nữa.

Điền bân lại tiếp tục nói: “Vào khoảng 9:00 tối qua có xảy ra một vụ tai nạn. Căn cứ theo hồ sơ vụ án ghi lại thì đó chỉ là một vụ va chạm xe thông thường. Khương Lượng cũng đã đưa các ngươi về lại khách sạn Minh Châu!” Tuy rằng Điền Bân cũng không nói rõ tên của Tần Thanh, thế nhưng như vậy mọi người cũng thừa biết là hắn đã biết rõ chân tướng sự tình tối hôm qua, chỉ là cái nên nói thì nói, cái không nên nói thì không nói ra mà thôi.

Trương Dương gật đầu đồng ý, sự việc quả đúng như lời Điền Bân vừa nói.

Âm điệu giọng nói Điền Bân lại càng trở lên nghiêm nghị hơn: “Ngươi nói từ mười một giờ ngươi đều ở khác sạn, vậy có ai làm chứng cho ngươi không?”

Trương Dương có chút khó hiểu nhìn Điền Bân nói: “Ta cũng chỉ là tắm rửa rồi ngủ một giấc ngon lành tới tận sáng. Lúc đó ta chỉ ở một mình, không có ai làm chứng cả. Nhưng ta cũng không hề ra ngoài, không tin ngươi có thể đi hỏi lại nhân viên khác sạn.” Lúc này Trương Dương cũng cảm thấy khó chịu cực độ cái thằng nhãi thối tha này rồi. Từ trước tới giờ Trương Dương đã không thấy vừa mắt, lần này lại còn tới kiếm chuyện nữa là sao?

Đúng là trước khi tới đây Điền Bân cũng đã điều tra một chút mấy người nhân viên khác sạn, thế nhưng hắn là người biết rõ võ công của Trương Dương hơn ai hết. Nếu như thằng nhãi này muốn trốn ra ngoài, căn bản hắn cũng chẳng cần thiết phải đi bằng cửa chính, nếu như hắn muốn thì chắc chắn chẳng có lấy một người biết được là hắn đã rời khác sạn đi từ lúc nào. Hắn lạnh lùng nhìn Trương Dương nói: “Ngươi nói không có ai làm chứng cho ngươi phải không?”

Trương Dương cẩn thận suy nghĩ lại một chút, bỗng nhiên nhớ tới Tần Thanh, thực ra cả đêm qua hắn đều ở chỗ Tần Thanh, nhưng Dương cũng không muốn Tần Thanh lộ diện ra ngoài, gần đây nàng ta đã gắp khá nhiều rắc rối rồi, thêm một chuyện chẳng bằng bớt đi một chuyện. Trương Dương cũng đành lắc lắc đầu nói: “Quả thực tối qua ta chỉ ở một mình, cũng không có ai làm chứng cả! Thế nào? Có chuyện gì sao?”

Giọng điện Điền Bân trở nên ngưng trọng hơn: “Vào khoảng 11:00 tối qua, nhà của Trịnh Hưng Vũ xẩy ra hoả hoạn, hắn không may bị chết cháy rồi! Có người tố cáo, lúc trước khi xảy ra tai nạn, có thấy một đôi nam nữ tới nhà Trịnh Hưng Vũ. Hơn nữa người đó lại nhận ra hình dạng của ngươi. Mặt khác, hàng xóm xung quanh đó điều nghe thấy tiếng ngươi cùng Trịnh Hưng Vũ cãi vã ầm ĩ, sau đó người ta lại nghe thấy tiếng Trịnh Hưng Vũ kêu la thảm thiết. Bởi vậy bọn ta mới nghi ngờ chuyện này có liên quan tới ngươi!”

Tới tận lúc này Trương Dương mới nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc. Mẹ nó chứ! Người như ta mà lại đi giết một gã trông lò thiêu sao? Hơn nữa Trương đại quan nhân ta mà phải dùng cái thủ đoạn của bọn trẻ con đó sao? Trương Dương liếc mắt nhìn Điền Bân, cười lạnh nói: “Điền Bân, ngươi cứ nói rõ ràng ra đi. Có phải ngươi nghi ngờ ta giết người phóng hoả đốt nhà?”

Điền Bân nhìn Trương Dương nói: “Trương Dương, ngươi ăn nói cho cẩn thận. Ta không phải nghi ngờ ngươi, mà là có chứng cứ cụ thể. Ta thừa nhận chuyện đó cũng không ăn khớp với sự việc lắm, ta cũng không làm cái việc vu oan giáo hoạ người khác. Ta chỉ nhắc nhở ngươi một điều, hiệng giờ ngươi là tình nghi số một, tốt nhất ngươi không nên rời khỏi đây thì hơn!”

Trương Dương không kiềm chế được gầm lên: “Mười một giờ tối qua ngươi ở đâu? Sao ngươi không nghi ngờ chính ngươi đi?”

“Ta có thể chứng minh được mình vô tội, còn ngươi thì sao? Ngươi có thể nói rõ vì sao ngươi lại tới tìm Trịnh Hưng Vũ không? Động cơ mục đích của ngươi là gì?” Giọng nói của Điền Bân cũng dần dần lớn hơn, hắn cũng không áp chế được tâm tình kích động nữa.

Trương Dương cười lạnh nói: “Tưởng có thể hất bát nước bẩn lên người ta sao? Được lắm, ta muốn xem xem cái xã hội này có còn công lý, còn luật pháp nữa hay không?”

Tần Thanh sau khi kết thúc công việc với tổ điều tra xong, là cũng bị bên phái cảnh sát hỏi han một số chuyện. Nghe được tin Trịnh Hưng Vũ bị chết cháy, cõi lòng Tần Thanh như rơi vào vực sâu không đáy. Nàng biết, chắc chắn luôn có người theo dõi từng động thái của nàng với Trương Dương, chỉ cần bọn chúng nhận ra được bất kỳ mầm mống tai hoạ nào là đều thẳng tay loại bỏ. Lòng tin vào chính nghĩa của Tần Thanh vẫn vững vàng như trước, thế nhưng thực tế lại luôn khó khăn hiểm nguy. Nhân chứng duy nhất của vụ việc giờ lại bị hại chết, đầu mối duy nhất đã không còn, thực sự nàng cũng không biết nên bắt đầu lại từ đâu nữa. Chỉ là việc Trịnh Hưng Vũ bị hại chết cũng không liên quan tới Tần Thanh. Bởi nhẽ tối qua lúc 11:15’ nàng ta có gọi phục vụ khách sạn, hơn nữa điện thoại khách sạn chắc chắn vẫn còn lưu lại thời gian nàng gọi điện thông báo tình hình cho Hứa bí thư biết. Có chứng cứ ngoại phạm như vậy, Tần Thanh cũng không lo lắng nhiều.

Lúc trả lời câu hỏi của cảnh sát, Tần Thanh lại nhớ tới Trương Dương, có lẽ nào hắn vì chuyện này mà gặp rắc rối gì chăng? Hiển nhiên đáp án là có.

Ánh mắt Điền Bân có chút thông cảm nhìn Tần Thanh. Dù sao hắn cũng từng vài lần gặp qua vị nữ bí thư đoàn thị uỷ xinh đẹp này, như bao người khác, hắn cũng phải sinh lòng ngưỡng mộ cùng ao ước. Ngưỡng một chính là nàng ta chỉ là một nữ nhân tuổi đời còn trẻ như vậy, mà có thể một bước lên mây. Còn khuôn mặt xinh đẹp cùng thân hình cao ráo nóng bỏng như vậy, thì bất cứ gã nam nhân chính hiệu nào gặp nàng ta thì đều phải sinh lòng tà ác. Qua Tần Thanh, Điền Bân cũng nhận ra sự khốc liệt, lãnh huyết vô tình của chốn quan trường. Chỉ mới vài ngày mà nàng ta từ thiên đường sáng chói rơi thẳng xuống địa ngục vạn kiếp bất phục. Lúc này hắn mới nhớ lại những lời cha hắn thường nói, làm chính trị là một nghề có tính phiêu lưu mạo hiểm nhất. Bất kể là ngươi ở vị trí cao đến đâu, chỉ cần một phút sơ ý sảy chân là ngươi sẽ mất tất cả.

Theo như những tình hình sơ bộ trước mắt, thì Tần Thanh mới nhậm chức không lâu mà đã gặp nhiều chuyện rắc rối như vậy, hẳn là đã có người sắp đặt từ trước. Sợ rằng cái chức chủ tịch huyện này nàng cũng không giữ được lâu nữa, còn cái danh phận bí thư đoàn thị uỷ thành phố kia thì không biết thế nào. Tuy rằng ngộ tính của Điền Bân ở phương diện chính trị không cao cho lắm, thế nhưng dựa vào trực giác của một cảnh sát hình sự lâu năm, hắn cũng nhận ra, sở dĩ nàng ta bị cái cảnh như ngày hôm nay, cũng là do nàng ta mù quáng đi điều tra chân tướng vụ tai nạn ở mỏ than. Các cấp lãnh đạo đã tận lực ém nhẹm chuyện này đi, cuối cùng cũng chỉ có ba gã thợ mỏ hi sinh vì tổ quốc. Hôm đó Điền Bân cũng có mặt ở hiện trường, hắn cũng thấy ở đó có hơn mười gia đình có người thân gặp nạn, vậy mà cuối cùng chỉ công bố có ba người chết. Không cần nói cũng biết vì sao sự việc lại trở nên nhẹ nhàng như vậy!

Còn về chuyện của Trịnh Hưng Vũ. Tuy rằng Điền Bân cũng không mấy thiện cảm với thằng nhãi Trương Dương kia, thế nhưng đứng trên phương diện là một cảnh sát, hắn cũng biết Trương Dương không phải là hung thủ giết người phóng hoả đốt nhà. Mà đằng sau chuyện này còn có những điểm đáng nghi khác. Dù sao Trương Dương cũng chẳng có động cơ gì để giết Trịnh Hưng Vũ cả. Mà Trịnh Hưng Vũ vừa vặn lại là gã đốt lò hoả thiêu phụ trách việc hoả táng hơn mười người thợ mỏ bị tai nạn. Hắn bị giết chắc hẳn cũng không ngoài nguyên nhân có người giết người bịt đầu mối. Hắn chết rồi thì cũng chẳng còn chứng cứ xác thực số người chết do vụ nổ mỏ than gây ra. Chỉ trách thằng nhãi Trương Dương kia đen đủi lại bị dính vào vụ này.

Lúc này Tần Thanh cũng vì lo lắng cho Trương Dương mà gặng hỏi: “Điền Bân, ngươi có thể nói cho ta biết tình hình hiện tại của Trương Dương ra sao không?”

Điền Bân do dự một chút rồi nói: “Trương Dương là tình nghi số một của vụ án giết người phóng hoả đốt nhà này. Hiện giờ bọn ta cũng phải tiến hành tạm giam hắn để điều tra thêm!”

“Hắn không có làm chuyện đó!”

Điền Bân cười khổ nói: “Tần bí thư, hẳn người cũng hiểu, cảnh sát bọn ta làm việc đều dựa trên chứng cứ xác thực. Từ các loại dấu hiệu cho thấy, Trương Dương là nghi can của vụ án này. Hắn nói lúc 11:00 đến 11:30’ tối qua hắn ở trong phòng một mình, chuyện này cũng không có ai làm chứng cho hắn được!”

Điền Bân quay lại đánh mắt ra hiệu cho nữ cảnh sát thư ký kia, ý bảo chuẩn bị rời đi.

Tần Thanh cắn cắn môi dưới, suy nghĩ một chút rồi mới đưa ra quyết định: “Là hắn nói dối!”

Điền Bân cũng dừng lai, quay lại nhìn Tần Thanh.

Giọng điệu Tần Thanh chậm rãi nhưng cực kỳ chắc chắn kiên định, nàng nói: “Từ lúc 11:00 tối qua, là hắn ở trong phòng của ta, mãi tói tận hai tiếng sau hắn mới rời đi!”

Điền Bân giật mình sửng sốt, cô nam quả nữ đêm hôm khuya khoắt ở chung phòng lâu như vậy, chỉ nghe thôi người ta đã có thể nghĩ ra được đủ thứ linh tinh. Điền Bân vẫn tưởng rằng nàng ta nói dối để bao che cho Trương Dương, thế nhưng thấy điệu bộ ngượng ngùng cùng ánh mắt đầy vẻ xấu hổ của Tần Thanh, tuy hắn không cam lòng nhưng vẫn phải thừa nhận. Điền bân chỉ nhỏ giọng nhắc nhở một câu: “Tần bí thư, người biết hậu quả những lời vừa rồi chứ?”

Tần Thanh ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ kiên định nhìn Điền Bân, nàng dõng dạc nói: “Ta biết. Là hắn sợ ảnh hưởng tới danh tiếng của ta nên mới nói như vậy, nhưng ta lại không thể không nói ra được!”

Vị nữ cảnh sát phụ trách ghi chép lời khai đứng một bên nghe mà cũng ngạc nhiên tới ngây người, thiếu chút nữa đánh rơi cả tập hồ sơ trong tay. Điền Bân ho khan hai tiếng rồi nói: “Nhớ kỹ, phải ghi lại đúng từng câu từng chữ Tần bí thư vừa nói!” Hắn cũng biết, những lời vừa rồi nếu để lộ ra ngoài, khẳng định chẳng khác gì tiếng sét giữa thành phố Giang Thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui