Y Đạo Quan Đồ

Trương Dương nói: "Tôi thật không hiểu, thị lý sao lại đi dùng loại người như anh nhỉ? Làm tổn hại tài vật của nhà nước, va chạm với cơ quan nhà nước, tụ tập mấy trăm người tới gây sự, Lý Trường Phong, tụ tập gây sự cũng không phải là chuyện nhỏ đâu, nếu còn quan hệ tới cả tính chất xã hội đen, không khéo là phải vào tù đấy."

Lý Trường Phong bị hắn dọa như vậy, trong lòng không khỏi có chút chột dạ, dù sao trận phong ba hôm nay cũng là do hắn dấy lên, hắn vốn cũng không muốn làm lớn chuyện như vậy, chỉ muốn giáp huấn Trương Dương một chút mà thôi, không ngờ thái độ của Trương Dương lại cường ngạnh như vậy, căn bản chính là được lý mà không chịu buông tha người ta.

Hàn Bang Quân bảo cảnh viên của đồn công an đuổi quần chúng vi quan đi, Lý Trường Phong cũng lặng lẽ ra hiệu cho những bang thủ tới hư trương thanh thế của hắn bỏ đi, tính chất xã hội đen cũng không phải là chuyện đùa, hắn cũng không phải là xã hội đen gì cả, nhưng lời đồn đáng sợ, Trương Dương là loại người chuyện gì cũng dám nói.

Thính Kim Đường lại đi tới khuyên Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, chuyện này cứ làm to ra cũng chẳng được gì, tôi thấy hay là thôi đi."

Trương Dương nói: "Những gì nên nói tôi đều nói rồi, nếu như có người cứ muốn tự chuốc lấy xấu mặt thì tôi cũng dành chịu." Hắn quay người bước về phía xe Pickup của mình.

Thấy Trương Dương đi rồi, Hàn Bang Quân thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng, Trần Dương ghé tới nói: "Đồn trưởng Hàn, xe tải đến rồi, có kéo đi không?"

Hàn Bang Quân nhớ tới câu nói vừa rồi của Trương Dương, ai dám kéo xe chở đất đi, hắn sẽ lột mũ người đó, đối với cảnh sát mà nói, chuyện bi thảm nhất chính là bị người ta lột mũ, điều này có nghĩa là bị thanh trừ ra khỏi đội cảnh sát. Hàn Bang Quân mấp máy môi, một lát sau mới nói: "Kéo!"

Xe chở đất được kéo đi khỏi tòa nhà, tòa nhà kia mất đi sự chống đỡ, ầm một tiếng đổ sập xuống.

Thính Kim Đường và Lý Hồng Dương hai người trợn mắt há hốc mồm nhìn tòa nhà chỉ con một nửa ở bên cạnh, hai người không biết phải nói gì.

Hàn Bang Quân nói: "Chủ nhiệm Thính, các anh hãy tâm bình khí hòa mà nói chuyện đi, đều là người của mình, không cần phải làm căng như vậy!" Gã nói xong liền dẫn đội đi.

Lý Trường Phong ôm ngón taybước lên xe của hắn, nhanh nhanh tới bệnh viện nối lại khớp xương, ở bên cạnh một người hỏi: "Quản lí Lý, tòa nhà kia chúng ta có sửa lại cho họ không?"

Lý Trường Phong không nén được giận nói: "Sửa cái rắm, tôi con mẹ nó không tin một chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao như hắn thì làm gì được tôi!"

Tổng giám đốc Công ty xây dựng Thế Kỷ Mới Từ Quang Lợi ở trong văn phòng đọc báo cáo tài vụ tháng này, chuyện xảy ra ở công trường y cũng đã biết, con người của Từ Quang Lợi tuy rằng bằng cấp không cao, nhưng trong bụng y vẫn có chút tri thức, y sớm đã biết cháu ngoại Lý Trường Phong của y thiếu kiên nhẫn, cho nên đặc biệt dặn dò hắn phải nhẫn nại, Từ Quang Lợi thích nhất là đọc truyện Tam Quốc, y cho rằng thượng binh phạt mưu, làm chuyện gì cũng đều phải lấy mưu lược làm trọng, động quyền cước là chuyện mà bọn thô lỗ hay làm. Từ Quang Lợi chưa tốt nghiệp cao trung đã vào nhà máy gang thép, sau khi cải cách mở cửa, y lại đi bán thịt lớn, sau đó vốn liếng trong tay không ngừng gia tăng, y lại mở nhà ăn, rồi làm công trình, y không có học lịch gì nhưng tự nhận trị tuệ của mình không kém gì hai người anh, cái mà y có là kinh nghiệm xã hội.

Dựa theo suy nghĩ của cách, y muốn thông qua các con đường khác để Trương Dương biết khó mà lui, trước thông qua cục quy hoạch, sau đó có thể dùng các cách khác như ngừng nước cắt điện để đối phó với Trương Dương, nhưng y lại không ngờ mình mới nghĩ ra phương pháp đầu tiên, thằng cháu ngoại đã không nhịn được mà dùng xe chở đất đâm hỏng tòa nhà trái phép của Trương Dương.

Công trường gọi điện thoại với vài lần, Từ Quang Lợi biết mọi người đều muốn mình ra mặt, nhưng càng là như vậy, y càng không thể ra mặt, Từ Quang Lợi cho rằng lai giả bất thiện, thiện giả bất lai, Trương Dương dám cả gan ở đối diện công trường xây tòa nhà họat động tất nhiên là phải có chỗ dựa, Từ Quang Lợi cho rằng mình không thể tùy tiện ra tay, chỉ cần ra tay là phải tìm thấy chỗ yếu hại của đối phương, một kích tất trúng. Thằng cháu ngoại của y làm ầm ĩ lên, cũng không phải là chuyện xấu, vừa hay có thể thử thực lực của Trương Dương một chút.

Bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên là Từ Quang Thắng đã biết chuyện này, tay của Lý Trường Phong bị Trương Dương làm trật khớp, hắn đi tới bệnh viện tìm cậu hai Từ Quang Thắng, Từ Quang Thắng nghe nói tới chuyện này thì thầm kêu không ổn, đưa thằng cháu ngoại tới khoa chỉnh hình xem thử, Từ Quang Thắng đã kiến thức qua thủ đoạn của Trương Dương, sợ Trương Dương cũng dùng phương pháp đồng dạng đối phó với cháu ngoại của mình, nhưng lần này thủ pháp làm trật khớp Lý Trường Phong của Trương đại quan nhân rất bình thường, đưa tới khoa chỉnh hình kiểm tra, rất dễ dàng đưa về vị trí cũ, Trương Dương suy nghĩ rất chu toàn, hắn nếu làm lớn chuyện này lên, Lý Trường Phong chỉ là một nhân vật nhỏ, căn bản không đáng để hắn chấp nhặt, loại phương pháp phân cân thác cốt tuyệt diệu này mà dùng ở trên người hắn thì quá lãng phí.

Từ Quang Nhiên cảm thấy rất kinh ngạc, Trương Dương không thể không biết Lý Trường Phong là cháu ngoại y, đã biết còn làm như vậy, là không nể mặt y, thân ở trên vị trí hiện tại, làm việc gì cũng phải suy nghĩ toàn diện, Từ Quang Nhiên cho rằng Trương Dương sở dĩ dám làm như vậy hẳn là không phải là xung động nhất thời, tám chín phần mười là có người ở phía sau hắn chống lưng. Sau khi suy nghĩa một lát, Từ Quang Nhiên gọi điện cho em trai Từ Quang Lợi, y dặn dò Từ Quang Lợi phải đích thân xử lý chuyện này, đừng làm to chuyện. Từ Quang Nhiên sở dĩ không muốn làm to chuyện cũng là có nguyên nhân, công ty xây dựng Thế Kỷ Mới của Từ Quang Lợi nhận thầu xây dựng trung tâm thể dục mới, tuy rằng thông qua lưu trình tranh thầu bình thường, nhưng trong thành phố Nam Tích vẫn gặp phải không ít thị phi, sự thật chứng tỏ thằng em này của y làm việc quả thật là thiếu hỏa hầu, công trình trung tâm thể dục mới đang đình trệ nghiêm trọng.

Khiến Từ Quang Nhiên tức giận, khi Từ Quang Lợi sắp gác điện thoại liền kêu khổ với y: "Anh, tiền công trình mà thị lý đã đáp ứng vẫn chưa tới tài khoản, anh giúp em đốc thúc một chút đi, em còn không có tiền trả lương cho công ty nữa." Từ Quang Nhiên cả giận nói: "Tiền tiền tiền, cậu chỉ biết đòi tiền thôi à, tiến triển của công trình trung tâm thể dục mới chậm chạm, dựa theo yêu cầu lúc trước, sân thể dục chính sớm đã nên xây xong rồi, cậu thế này là sao? Trả thiếu tiền cho các cậu à? Lúc trước khi tranh thầu cậu lời thề son sắt lắm cơ mà, nhưng hiện tại cậu nhìn lại xem, công trình sắp thành thế nào rồi? Không làm được thì đừng có huyênh hoang, tôi nói cho cậu biết, kỳ hạn công trình không thể kéo dài nữa, nếu tiếp tục như thế này, đừng trách tôi không để ý tới tình cảm anh em."

Từ Quang Lợi cười khổ nói: "Đại ca, tiền công trình mà thị lý chuyển cho bọn em đến bây giờ còn chưa được một nửa, mua vật liệu xây dựng cũng không đủ!"

Từ Quang Nhiên nói: "Cậu lúc trước đáp ứng thế nào? Tự quảng cáo mình, thổi phồng thực lực à?"

"Đại ca, từ sau khi em tiếp nhận hạng mục này, giá vật liệu xây dựng tăng liên tiếp, em làm tiếp cơ hồ là chịu lỗ."

Từ Quang Nhiên nói: "Cậu đừng có ở đó mà kêu khổ với tôi, giải quyết việc chung đi, tôi mặc kệ cậu có chủ ý gì, dùng phương pháp gì, tôi muốn nhìn thấy thành tích, trước tháng sáu sang năm, cậu phải sân xong tất cả sân thể dục, nếu kéo dài thì tự gánh lấy hậu quả!" Nói xong y liền gác máy.

Từ Quang Lợi thở dài một hơi, ném điện thoại lên bàn, lúc này nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, Từ Quang Lợi thở hắt ra một hơi, nói: "Vào đi!"

Là Từ Quang Thắng và Lý Trường Phong cùng nhau về.

...

Từ Quang Lợi chào một tiếng ai hai rồi đứng dậy nói: "Người ta có tặng cho em một chút Đại Hồng Bào, em pha cho anh thử nhé."

Từ Quang Thắng nói: "Không cần, anh là đưa tiểu Phong về."

Từ Quang Lợi nhìn nhìn Lý Trường Phong, Lý Trường Phong nói: "Cậu, tên Trương Dương khinh người quá đáng! Hắn bẻ gẫy ngón tay của cháu!" Ngón tay bị trật khớp của hắn tuy đã được nối lại thành công, nhưng khớp xương lại vẫn đau.

Từ Quang Thắng nói: "Đâu có nghiêm trọng như vậy, mày người nào không đi đắc tội mà lại cứ đi đắc tội với hắn là sao?"

Lý Trường Phong nói: "Hắn tưởng mình hay lắm à? Nơi này là Nam Tích, không phải Giang Thành!"

Từ Quang Lợi trừng mắt lườm Lý Trường Phong một cái: "Mày làm gì cũng xung động, chuyện gì mà không thể giải quyết được chứ? Sao cứ phải làm tới nước này?"

Từ Quang Thắng nói: "Phải nói chuyện tử tế với hắn chứ, thằng ôn này không biết trời cao đất rộng là gì cả."

Lý Trường Phong nói: "Cậu hai, sao cậu cứ bênh người ngoài thế?"

Từ Quang Thắng nói: "Không phải cậu bênh người ngoài, chuyện này căn bản là cháu gây ra mà, cửa lớn như thế, xe chở đất của bọn cháu sao lại cứ phi vào nhà người ta?"

Lý Trường Phong nói: "Là bên hắn gây chuyện trước, Nam Tích lớn như vậy, hắn vì sao cứ phải chạy tới trước cửa công trường của chúng cháu xây nhà?"

Từ Quang Thắng nói: "Chán chả buồn nói với cháu nữa!" Y bảo có chuyện còn phải về bệnh viện, nói với Từ Quang Lợi: "lão tam, cậu quản nó cho tốt đi, thằng bé này cả ngày chỉ biết gây chuyện, còn nữa, chuyện này đừng có làm ầm lên, phía Trương Dương tôi có quen, hay là để tôi an bài một chút, cho hai bên gặp mặt nhau, nói rõ chuyện này ra là được."

Từ Quang Lợi cười nói: "Anh hai, anh yên tâm đi, em sẽ xử lý tốt chuyện này."

Từ Quang Thắng bán tín bán nghi nói: "Thật sự không cần tôi ra mặt ư?"

Từ Quang Lợi nói: "Không cần, lát nữa em sẽ trực tiếp tìm hắn."

Từ Quang Thắng gật gật đầu nói: "Vậy được, trực tiếp gặp mặt tốt hơn! Tôi không nhúng tay vào làm gì!"

Sau khi Từ Quang Thắng đi, Từ Quang Lợi hậm hực mắng Lý Trường Phong: "Mày cũng thật là, sai người lái xe đâm nhà của người ta, nếu bên trong có người thì sao? Gây tai nạn chết người thì ai giúp được mày?"

Lý Trường Phong rất sợ ông cậu này, hắn thấp giọng nói: "Ai bảo hắn xây nhà ở đối diện công trường của chúng ta? Cháu không thể để bị người ta khi dễ mà không lên tiếng được, người khác sẽ nhìn cháu như thế nào đâu?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui