Y Đạo Quan Đồ

Bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên nói: "Chúng ta đồng thời vào lúc kiên trì nguyên tắc đảng tích cũng phải biến biến báo, kiên trì nguyên tắc, cũng không có nghĩa là một bước cũng không nhường, nhượng bộ thích hợp là vì mưu cầu phát triển tốt hơn.”

Những lời này của Từ Quang Nhiên kỳ thực đã biểu lộ thái độ của y, y đứng ở phía Trần Hạo.

Bí thư ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên nói: "Bí thư Từ, nhưng chúng ta nếu nhượng bộ, nhà đầu tư khác liệu có bắt chước, liệu có đề xuất điều kiện với chúng ta hay không? Hậu quả trong tương lai sẽ rất nghiêm trọng."

Từ Quang Nhiên nói: "Đồng chí Bồi Nguyên, hiện tại tài chính của chúng ta rất khẩn trương, chuyện này mọi người chắc đều biết rõ, công trình cảng Nước Sâu liên quan tới phát triển trong tương lai của Nam Tích, là trọng trung chi trọng trong xây dựng thành thị của chúng ta, tài chính tỉnh không đủ khả năng ủng hộ cho chúng ta, cho nên chúng ta trong cả quá trình xây dựng, chủ yếu là phải dựa vào bản thân mình. Hiện tại nhún nhường nhượng bộ là để ngày sau có thể nở mày nở mặt, tập đoàn Tinh Nguyệt nhìn trúng khu đất sân thể dục, chúng ta không thể nào tặng không cho họ được, phải bảo họ gia tăng đầu tư tài chính kỳ hai, ngoài mặt thì là chúng ta là nhượng bộ họ, nhưng từ quan điểm lâu dài thì đây là một kế quả song doanh.

Lý Bồi Nguyên trên mặt phác ra một nụ cười lạnh, song doanh mới là lạ đó! Tinh Nguyệt ngay cả một xu cũng không bỏ, khu đất này có khác gì là tặng không cho họ đâu, gia tăng đầu tư tài chính kỳ hai, tổng ngạch đầu tư không thay đổi, thế không những là nhượng bộ mà còn là nhượng bộ cực lớn.

Từ Quang Nhiên mỉm cười nói: "Mọi người giơ tay biểu quyết đi!"

Trần Hạo giơ tay đầu tiên, Vương Hải Ba cũng giơ tay, các thường ủy đa số đều giơ tay, thậm chí ngay cả thị trưởng Hạ Bá Đạt cũng vậy.

Người không giơ tay chỉ có một mình bí thư Ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên.

Sau khi tan họp, Lý Bồi Nguyên hầm hừ quay về văn phòng của mình, bộ trưởng tổ chức Hà Anh Bồi đi theo y, cười nói: "Sao vậy, tức giận à?"

Lý Bồi Nguyên tức giận nói: "Làm cái gì thế không biết? Một thương nhân Singapore mà có thể uy hiếp chúng ta thành như vậy, mọi người từ lúc nào trở nên yếu đuối như vậy? Chính phủ chúng ta còn cần mặt mũi nữa không, đảng của chúng ta có cần tôn nghiêm nữa không?"

Hà Anh Bồi nói: "Tôn nghiêm quan trọng hay là ăn cơm quan trọng? Cảng Nước Sâu sắp không còn nổi một hạt gạo nữa rồi, người ta chính là nhắm chuẩn vào điểm này cho nên mới dám đưa ra yêu cầu như vậy."

Lý Bồi Nguyên nói: "Càng là như vậy thì càng không thể nhượng bộ, hôm nay chúng ta nhượng bộ, ngày mai bọn họ không biết sẽ còn đưa ra yêu cầu quá đáng như thế nào nữa, những nhà đầu tư này quyết không thể nuông chiều được."

Hà Anh Bồi cười nói: "Bọn họ có tài hơn nữa thì vẫn là đang ở trên đất Nam Tích, tôi thấy bí thư Từ muốn trước tiên tặng lì xì, sau đó mới đòi lại mặt mũi."

Lý Bồi Nguyên nói: "Mặt mũi đã đánh mất rồi, còn có thể đòi lại được ư? Chuyện này se tạo thành ảnh hưởng rất ác liệt, anh cứ đợi mà xem, không bao lâu nữa đám đầu tư này sẽ chen nhau tới ra điều kiện."

Hai người vừa nói vừa đi vào văn phòng của Lý Bồi Nguyên. Lý Bồi Nguyên đóng cửa phòng lại, y không nhịn được bèn nói: "Thật không biết Hạ Bá Đạt này nghĩ gì? Lúc ban đầu y tỏ ý phản đối, nhưng khi giơ tay biểu quyết thì không ngờ lại bỏ phiếu tán thành, làm cái gì vậy, y đang làm gì vậy?"

Hà Anh Bồi nói: "Làm cái gì thì chỉ có bản thân y biết, công trình cảng Nước Sâu xảy ra vấn đề, người làm thị trưởng như y cũng không thoát khỏi trách nhiệm, tỉnh lý trách tội xuống, bọn họ đều xui xẻo, tôi thấy chính là vì điểm này cho nên y mới bỏ phiếu tán thành."

Lý Bồi Nguyên thở dài nói: "Một khối đất tốt như vậy lại tặng cho người ta một cách hồ đồ, bọn họ đặt lợi ích của quốc gia ở đâu rồi?"

Mặt Hà Anh Bồi nóng lên, vừa rồi y cũng bỏ phiếu tán thành.

Lý Bồi Nguyên nói: "Trần Hạo so với Thường Lăng Không thì kém hơn nhiều!"

Hạ Bá Đạt cũng không phải hạng ngốc nghếch, y cũng có suy nghĩ của mình, y cho rằng Tinh Nguyệt lợi dụng chuyện đầu tư để chèn ép thị lý là cực kỳ vô lễ, chính bởi vậy, Hạ Bá Đạt càng phải bỏ phiếu tán thành, y cho rằng nhượng bộ lần này là một sai lầm cực lớn của Từ Quang Nhiên trên chính trị, một khi đã như vậy, y không ngại tiễn Từ Quang Nhiên một đoạn đường.

Hạ Bá Đạt trở lại văn phòng không lâu thì phó thị trưởng Cung Kì Vĩ đến, y cười nói với Hạ Bá Đạt: "Thị trưởng Hạ, muộn vậy rồi mà vẫn chưa về à?"

Hạ Bá Đạt nói: "Cuộc họp thường ủy kéo dài tới tận bây giờ, đang nghỉ ngơi chút rồi chuẩn bị về, anh sao vẫn chưa đi?"

Cung Kì Vĩ cười nói: "Tôi về lấy chút đồ, đi ngang qua văn phòng của anh nhìn thấy đèn còn sáng cho nên vào hỏi thăm."

Hạ Bá Đạt không tin cái cớ này của y, liền hỏi khẽ: "Có việc gì à?"

Cung Kì Vĩ gật gật đầu nói: "Thị trưởng Hạ, cuộc họp thường ủy hôm nay, kết quả thảo luận cuối cùng thế nào? Khu đất đó của sân thể dục tính xử lý ra sao?"

Hạ Bá Đạt nói: "Bí thư Từ quyết định giao khu đất đó cho tập đoàn Tinh Nguyệt khai thác, các thường ủy đã thông qua rồi."

Trên mặt Cung Kì Vĩ có chút thất vọng: "Giá nhượng lại..."

Hạ Bá Đạt thở dài nói: "Khấu trừ từ thu hoạch lợi ích về sau của Tinh Nguyệt ở cảng Nước Sâu, định giá năm trăm ngàn."

"Năm trăm ngàn?" Cung Kì Vĩ trợn trừng mắt lên, y cho rằng chuyện này thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Hạ Bá Đạt nói: "Tài chính nếu như không tới kịp, cảng Nước Sâu sẽ đối diện với cảnh đình công, đến lúc đó, tỉnh lý khẳng định sẽ truy cứu. Thị lý cũng không có cách nào khác."

Cung Kì Vĩ nói: "Nhưng này cái giá này cũng quá thấp rồi."

Hạ Bá Đạt nói: "Chuyện đặc biệt thì đành phải làm theo cách đặc biệt thôi."

Cung Kì Vĩ muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.

Hạ Bá Đạt: "Anh còn có việc à?"

Cung Kì Vĩ nói: "Trên khu đất Này có sân thể dục của Ủy ban thể dục thể thao, nhượng lại đất phải trưng cầu ý kiến của phía Ủy ban thể dục thể thao."

Hạ Bá Đạt nói: "Đất là của quốc gia, Ủy ban thể dục thể thao không quản được chuyện này, anh nói một tiếng với Trương Dương đi, phải phối hợp công tác với thị lý, đừng chế tạo cản trở trong chuyện này."

Hạ Bá Đạt cũng hiểu khá rõ về Trương Dương, biết thằng ôn này sẽ không để yên, nhưng y chỉ mong sao có người đi chọc Trương Dương, lần này có náo nhiệt để xem rồi.

Cung Kì Vĩ nói: "Hôm nay phó thị trưởng Trần tìm tôi nói chuyện, cho rằng Trương Dương và Tinh Nguyệt đi lại quá thân cận, có một số việc có thể có liên quan tới cậu ta."

Hạ Bá Đạt nhíu mày: "Anh ta hoài nghi Trương Dương có liên quan tới việc nhượng đất lần này ư?"

Cung Kì Vĩ chẳng ừ là có cũng chẳng bảo là không, y tiếp tục nói: "Tôi vừa rồi đi tìm Trương Dương, cậu rất căm tức, nhìn bộ dạng của cậu thì có vẻ như hắn không có liên quan gì tới chuyện này."

Hạ Bá Đạt nói: "Cậu ta là lính của anh, nếu làm ra chuyện gì thì tất cả đều là trách nhiệm của anh đó."

Cung Kì Vĩ thở dài trong lòng, những lời này của Hạ Bá Đạt thật sự khiến y lạnh lòng, khu đất sân thể dục cứ vậy tặng không cho tập đoàn Tinh Nguyệt, thật không biết đám thường ủy này nghĩ cái gì.

Trương Dương ngày hôm sau nhận được tin tức, thị lý quyết định đêm khu đất ở bên trong sân thể dục của Ủy ban thể dục thể thao nhượng lại cho tập đoàn Tinh Nguyệt, ngoài ra ở sườn đông trung tâm thể dục mới cắt ra một khu đất để xây dựng trụ sở Ủy ban thể dục thể thao, làm khu vực làm việc của Ủy ban thể dục thể thao sau này.

Tin tức này vừa được truyền đến, toàn bộ Ủy ban thể dục thể thao đều ầm ĩ, thành viên đảng tổ đều tới văn phòng của Trương Dương hỏi xem chuyện này có thật hay không, Trương Dương chỉ bảo hiện tại vẫn chưa nhận được thông tri chính thức của thị lý để lấp liếm cho qua.

Người khẩn trương nhất phải kể tới Từ Hoành Yến của sở chiêu đãi, hắn thật vất vả lắm mới thông qua quan hệ của Trương Dương, chuẩn bị tiếp tục nhận thầu sở chiêu đãi, ở đây làm thêm vài năm nữa, không ngờ nhanh như vậy đã có thay đổi rồi.

Từ Hoành Yến lo sợ bất an tới văn phòng của Trương Dương, thật ra hắn đã đứng một lúc ở cửa rồi, nhưng lúc này người tới văn phòng của Trương Dương nối liền không dứt, hắn chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, cho đến khi tất cả mọi người rời đi, hắn mới đi vào.

Trương Dương nhìn thấy vẻ mặt ủ ê của Từ Hoành Yến, không khỏi bật cười: "Việc gì thế? Gặp chuyện gì xui xẻo à?"

Từ Hoành Yến nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi nghe nói thị lý cấp khu đất này cho tập đoàn Tinh Nguyệt, chuyện này rốt cuộc là thật hay giả?"

Trương Dương nói: "Tôi cũng vừa nghe được tin tức, chưa kịp chứng thực."

Từ Hoành Yến nói: "Khu đất này nếu thật sự nhượng lại, Ủy ban thể dục thể thao của chúng ta phải di dời ư?"

Trương Dương cười nói: "Anh từ khi nào cũng thành nhân viên công tác của Ủy ban thể dục thể thao chúng tôi thế?"

Từ Hoành Yến nói: "Làm lâu như vậy rồi, sớm đã coi mình là một phần tử của Ủy ban thể dục thể thao."

Trương Dương nói: "Anh lo cái gì? Khu đất này phải khai thác khẳng định là chuyện sớm hay muộn thôi, cho dù Ủy ban thể dục thể thao chúng ta không còn ở chỗ này, vẫn sẽ đổi địa điểm công tác mới, anh tiếp tục đi theo mở sở chiêu đãi là được."

Từ Hoành Yến nói: "Nơi này là phong thuỷ bảo địa, bỏ đi thì tiếc lắm."

Trương Dương nói: "Không phải là vấn đề anh có nỡ bỏ hay không, lãnh đạo thượng cấp đã quyết định, chúng ta phải phục tùng."

Từ Hoành Yến thở dài bỏ đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui