Y Đạo Quan Đồ

Trương Dương gật gật đầu nói: "Đối với em tốt là được rồi, anh đối với hắn cũng không có thành kiến gì."

Triệu Tĩnh nói: "Anh, mấy ngày trước mẹ gọi điện thoại cho em, mẹ nói nhớ anh lắm, từ khi anh tới Nam Tích chưa về nhà lần nào."

Trương Dương thở dài nói: "Anh không phải là vừa mới thượng nhiệm thôi sao? Chuyện bên đó vẫn chưa vào guồng, đang định đợi tất cả an bài xong thì anh sẽ đón mẹ tới ở một thời gian, đúng rồi, hay là thế này đi, tết âm lịch sang năm tất cả đều tới Nam Tích đón năm mới, cả nhà chúng ta đoàn tụ một phen."

Triệu Tĩnh vui sướng gật gật đầu nói: "Được, nhà chúng ta lâu rồi chưa đoàn tụ."

Trương Dương đưa qua cho chúng tôi, lại nói: "Buổi tối cùng nhau đi ăn cơm nhé, Viên Ba an bài một bàn ở Vọng Giang lâu rồi."

Triệu Tĩnh lắc lắc đầu nói: "Không đi được, em và Đinh Bân hẹn đi ăn đồ nướng rồi, bọn anh nhiều người như vậy, em tôi đi cũng không tiện."

Trương Dương gật gật đầu, khi đang chuẩn bị chia tay với Triệu Tĩnh thì nhìn thấy một chiếc xe BMW đi tới, từ cửa trường học, một nữ học sinh ăn mặt thời trang cười duyên chạy ra đón chiếc xe xe BMW đó, Triệu Tĩnh không khỏi nhìn nữ học sinh kia với anh mặt khinh thường, nữ sinh đó học cùng lớp với Triệu Tĩnh, tên là Trác Đình, là cô gái nổi danh trong trường học, gần đây vừa mới cặp với một tên nhà giàu.

Trương Dương cũng hiếu kỳ nhìn về phía đó, không ngờ nhìn thấy người quen. Chu Vân Phàm mặc áo khoác da từ trong cửa kính xe thò đầu ra, cười cười vẫy tay với Trác Đình, ý bảo cô ta lên xe.

Trác Đình cười khúc khích gọi: "Latz tiên sinh, anh tới muộn rồi!"

Chu Vân Phàm cười nói: "Anh công việc bận bịu mà, thật vất vả lắm mới dứt ra được đó, không phải là đã tới rồi ư?"

Trương Dương nghĩ thầm, cái lão già mất nết Chu Vân Phàm này, không ngờ chạy đến đại học phạm Đông Giang câu dẫn nữ sinh, hắn gọi một tiếng: "Latz!"

Chu Vân Phàm nghe thấy có người gọi y, thuận theo tiếng gọi nhìn tới, thấy Trương Dương đứng trước xe pickup, không khỏi nhướng mày, y và Trương Dương quen nhau, biết thằng ôn này khó chơi, nhưng đã gặp rồi thì kiểu gì cũng phải chào hỏi thôi, y mở cửa xe, cười ha ha bước về phía Trương Dương.

Trương Dương cầm đồ nói khẽ với Trương Dương: "Anh, em đi trước đây!"

Trương Dương gật gật đầu.

Chu Vân Phàm đi tới trước mặt Trương Dương, nhiệt tình vươn tay ra, nói: "Chủ nhiệm Trương, ngọn gió nào thổi cậu tới Đông Giang vậy?"

Trương Dương cười nói: "Không có gió nào cả, tôi đến Đông Giang là muốn mượn gió đông của ông đây."

Chu Vân Phàm cười ha ha, y có cổ phân ở công ty quảng cáo của Hồ Nhân Như, biết Hồ Nhân Như gần đây nhận thầu chuyện quảng cáo của vận hội tỉnh, Chu Vân Phàm cũng là thương nhân tài giỏi, y đối với nghiệp vụ này của Hồ Nhân Như cũng không coi trọng lắm, có điều y chỉ phụ trách đầu tư, cũng không tham dự vaof nghiệp vụ của công ty quảng cáo. Chu Vân Phàm vẫy vẫy tay với Trác Đình ở phía sau, Trác Đình ẻo lả đi tới.

Trương Dương không có hảo cảm lắm đối với cô gái này, một nữ sinh mà lại ăn mặc như gái làng chơi, hơn nữa ở cùng một chỗ với Chu Vân Phàm chắc cũng không phải là hạng tốt đẹp gì.

Chu Vân Phàm nói: "Bạn gái tôi đây!"

Khi Trác Đình nghe thấy y giới thiệu mình như vậy, mặt hơi đỏ lên, dù sao cũng vẫn là sinh viên mà.

Trương Dương cười nói: "Rất vui được gặp, tôi và Latz tiên sinh là lão bằng hữu, tôi tên là Trương Dương."

Trác Đình chớp chớp hai mắt kẻ lông mi rất đậm, nói: "Tôi đã nghe nói qua về anh, anh là anh trai của Triệu Tĩnh."

Trương Dương gật gật đầu nói: "Phải."

Chu Vân Phàm nói: "Nghe nói chủ nhiệm Trương gần đây đang làm vận hội tỉnh à!"

Trương Dương nói: "Đang chuẩn bị liên hệ với ông đây, xem ông có hứng thú đầu tư hay không?"

Chu Vân Phàm cười nói: "Tôi đối với điện ảnh thì có hứng thú lớn hơn một chút, gần đây cùng Hải Sắt phu nhân đầu tư một khu vực điện ảnh công nghệ cao ở núi Thanh Đài Xuân Dương, đâu còn tiền dư mà làm hạng mục khác."

Nghe thấy tên Hải Sắt phu nhân, Trương Dương không khỏi nhíu mày, không ngờ Chu Vân Phàm và bà ta lại làm việc cùng nhau.

Chu Vân Phàm nói: "Gần đây thịnh truyền Nam Tích các anh bán đấu giá quyền rước đuốc, nói rằng chỉ hai bó đã bán ra được năm trăm ba mươi vạn, không biết chuyện này có thật hay không?"

Trương Dương gật gật đầu nói: "Là thật, sao? ông cũng có hứng thú à?"

Chu Vân Phàm nói: "Quyền rước đuốc của Đông Giang nếu bán đấu ra thì tôi sẽ mua một bó." Y quay sang Trác Đình nói: "Mua được thì cho em chạy nhé?"

Trác Đình kích động đến nỗi hai mắt lóe sáng, con bé này tuy hư vinh nhưng xem ra vẫn chưa trải đời nhiều, vui sướng liên tục gật đầu. Trương Dương mắng thầm trong lòng, con mẹ nó, mày tưởng đuốc vận hội tỉnh là kem à, một cô bé trong sáng bị lão lưu manh Chu Vân Phàm này làm hư rồi.

Viên Ba mời Trương Dương ăn cơm không chỉ đơn giản là để đón gió tẩy trần cho hắn, từ sau khi Viên Ba tiếp nhận Vọng Giang lâu, sinh ý từ từ thịnh vượng, hắn ở Đông Giang cũng trước sau mở bốn chi nhánh, nhưng Đông Giang tuy rằng là tỉnh lị nhưng thị trường dù sao cũng là có hạn, cho nên Viên Ba mới có ý định khuếch trương phát triển ra ngoài, vốn nơi nghĩ đến đến sớm nhất chính là quê hương Giang Thành, nhưng sau nhiều lần khảo sát, phát hiện thị trường ẩm thực Giang Thành đã có quá nhiều nơi nổi tiếng, hơn nữa phía nhau hai quán ẩm thực lớn nhất của Giang Thành có Kiều Mộng Vi chống lưng, khẩu vị của người Giang Thành khá nặng, ăn cơm thiên về đồ cay, Viên Ba vì thế từ bỏ ý định khai thác thị trường Giang Thành, hắn đã hướng ánh mắt tới Nam Tích. Dù sao hệ thống thức ăn mà nhà hàng của y nhắm đến là phong vị Hoài Dương, phù hợp với khẩu vị của người Giang Nam hơn, mở rộng về phía nam sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Bởi vì mục đích là bàn chuyện, tối hôm đó Viên Ba cũng không mời những người khác, chỉ có hắn và Trương Dương hai người, Trương Dương thấy Viên Ba không mời người khác tới, trong lòng đã đoán được bảy tám phần, đoán rằng Viên Ba có việc muốn bàn riêng với mình, mỉm cười ngồi xuống nói: "Sao? Tối nay định tâm sự gì với tôi à?"

Viên Ba cười cười nói: "Lúc tước có mời họ rồi, nhưng Lương Thành Long ở Nam Tích, Đinh Triệu Dũng không thể phân thân, Trần Thiệu Bân ở Thượng Hải Thượng Hải cũng mời Loan cục, nhưng người ta không nể mặt, cho nên chỉ còn lại hai chúng ta thôi."

Trương Dương nói: "Hai người càng tốt, hai người uống rượu cho yên, nói những lời thật lòng gì cũng không cần phải cố kỵ." Trương đại quan nhân càng lúc càng không thích tiệc rượu đông người, nếu thật sự muốn uống rượu, tốt nhất là năm ba người bạn tri kỵ tụ tập một chỗ là tốt nhất.

Viên Ba lấy ra một bình Mao Đài, rót cho Trương Dương, rồi rót một chén đầy cho mình: "Hai ngày trước tôi tới thăm Phương Văn Nam, tình huống của gã tốt hơn rất nhiều rồi."

Trương Dương thở dài nói: "Nỗi đau mất con không dễ hết như vậy đâu."

Viên Ba nói: "Tôi và Phương Văn Nam là bạn học, trong số những bạn học, gã là người thông minh nhất và cũng là người có bá lực nhất, luận tới làm ăn, tôi không bằng gã." Hắn là nói thật, Phương Văn Nam là người phát tài sớm nhất trong số bạn học bọn tôi, trước khi vào tù, sự nghiệp cũng thành đạt nhất.

Trương Dương nói: "Đáng tiếc gã bởi vì chuyện của con trai mà lạc lối."

Viên Ba nói: "Thêm ba năm nữa là ra rồi, vốn là căn cơ của gã vẫn còn, nhưng em trai gã Phương Văn Đông lại lấy không ít tiền của công ty đi Hải Nam, lúc trước luôn miệng nói là phải đợi đại ca hắn ra tù, phải giúp Phương Văn Nam vượt qua cửa ải khó khăn, hiện tại người chạy trốn trước tiên lại là hắn, thằng ôn này thực sự không phải là hạng tốt lành gì."

Chuyện Phương Văn Nam sai làm người ám sát Điền Bân bại lộ, nguyên nhân căn bản chính là bị Phương Văn Đông bán đứng, có điều Phương Văn Nam đã tha thứ cho Phương Văn Đông, không ngờ Phương Văn Đông vẫn lựa chọn phản bội gã.

Trương Dương nói: "Phương Văn Nam thấy chuyện này như thế nào?"

Viên Ba nang chén lên chạm cốc với Trương Dương, uống cạn chén rượu này rồi mới nói: "Gã đối với việc này nhìn rất thoáng, cho rằng người nên đi thủy chung rồi cũng sẽ đi, sóng to gạt hết cát và nước mới thấy vàng, ai đối tốt với gã, ai không tốt với gã gã sớm đã nhìn rõ rồi."

Trương Dương nói: "Trải qua sóng gió lớn như vậy, Phương Văn Nam có thể chống chọi được cũng rất khó khăn, hi vọng gã có thể sớm ra tù một chút."

Viên Ba nói: "Gã nói sau khi ra tù sẽ bắt đầu lại từ đầu."

Trương Dương trở nên trầm mặc, khi Phương Văn Nam ra tu đã gần năm mươi rồi, muốn bắt đầu lại từ đầu, nói thì dễ nhưng làm thì khó.

Viên Ba cảm thán nói: "Nhìn thấy Phương Văn Nam như hiện tại, thật sự khiến người ta thổn thức."

Trương Dương nói: "Làm bất kỳ chuyện gì cũng đều có nguy hiểm."

Viên Ba nói: "Tôi tìm cậu còn có một chuyện."

Trương Dương cười nói: "Tôi có thể giúp anh được chuyện gì?"

Viên Ba nói: "Tôi muốn tiếp tục mở rộng sinh ý, trạm thứ nhất sơ bộ chọn Nam Tích, tôi muốn mở một chi nhánh ở Nam Tích."

Trương Dương nói: "Sinh ý càng làm càng lớn, chúc mừng anh."

Viên Ba nói: "Có gì mà chúc mừng chứ, làm sinh ý cũng không ngừng tiến bộ mà, tụt hậu thì bị ăn đánh, hiện tại ngành ẩm thực Đông Giang cạnh tranh vô cùng khốc liệt, tôi muốn tiếp tục phát triển lâu dài thì nhất định phải khai thác thị trường mới, bằng không sớm muộn gì cũng sẽ bị đào thải.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui