Y Đạo Quan Đồ

Trương đại quan nhân cười nói: "Đêm trăng tối gió to, không ai thấy đâu."

Tần Thanh nói: "Nói ít thôi, mau lái xe đi, em đã đáp ứng cha sẽ về sớm."

Trương Dương nói: "Vậy còn anh?" Tần Thanh cười nói: "Anh đương nhiên là tới từ đâu thì tự về đó rồi, nếu thật sự không muốn đi thì tùy tiện tìm một nhà trọ nào đó mà ngủ, có điều gần đây em bận bịu chuyện của khu khai phá, ngày mai cũng không có thời gian ở cùng anh đâu."

Trương Dương nói: "Cái đó... thật sự phải về à?" Trong lời nói tràn ngập vẻ mất mát.

Tần Thanh gật đầu nói: "Thời gian còn sớm, anh tới nhà em ngồi một lát, cùng nói chuyện với cha em, ông ấy chán sống ở Lam Sơn rồi, đang định về Giang Thành."

Trương Dương cười nói: "Cũng tốt mà."

Chuyện Tần Truyền Lương muốn về Giang Thành đã ấp ủ từ lâu, Tần Thanh đối với cha vẫn không yên tâm, dù sao hiện tại Tần Bạch cũng đã tới công trường hiện trường sân bay mới Giang Thành, không thể mỗi ngày đều về nhà, cha sau khi về Giang Thành phải sống một mình. Bản thân ông ta chân tay đi lại không tiện, bên cạnh không có ai chiếu cố thì sao được.

Tần Truyền Lương thấy Trương Dương cùng về với Tần Thanh, cũng vô cùng cao hứng, ông ta vừa mới nói chuyện điện thoại với con trai, vui mừng hớ hở nói với Tần Thanh: "Tiểu Bạch vừa mới gọi điện thoại tới, gần đây công tác không tồi, tình tự cũng tốt lắm, cha thấy nó đã từ trong chuyện lần trước khôi phục lại rồi." Sau khi nói xong lại bổ sung một câu: "Thật sự là có chút nhớ nó."

Tần Thanh đương nhiên biết mục đích mà cha nói những lời này, liền bảo: "Cha, hay là con giành chút thời gian cùng cha về Giang Thành một chuyến, thăm Tiểu Bạch?"

Tần Truyền Lương lắc đầu: "Công tác của con bận rộn như vậy, lấy đâu ra thời gian rảnh."

Tần Thanh nói: "Cha, nếu tình tự của Tiểu Bạch đã ổn định, cha cứ an tâm ở lại Lam Sơn đi, con đáp ứng cha, đợi tết âm lịch sang năm sẽ đưa cha về, để cha ở lại Giang Thành một đoạn thời gian."

Tần Truyền Lương tha thiết nhìn Trương Dương, là muốn Trương Dương lên tiếng nói giúp ông ta.

Trương đại quan nhân ho khan một tiếng nói: "Hay là cứ để chú Tần về đi, chị để chú ấy ở đây, chú ấy luôn lo lắng không an tâm."

Tần Thanh trợn mắt lườm hắn, nói: "Cha tôi chân tay không tiện, quay về lấy ai ra chiếu cố?"

Tần Truyền Lương nói: "Cha có tay có chân, tự có thể chiếu cố cho mình."

Tần Thanh tận tình khuyên bảo: "Tiểu Bạch hiện tại đa số thời gian đều ở công trường sân bay mới Phong Trạch, cha cho dù trở về, cũng không thể mỗi ngày đều nhìn thấy nó.”

Tần Truyền Lương nói: "Tiểu Thahnh, cha nói thật nhé, phó thị trưởng Lý gần đây mời cha về làm cố vấn văn hóa, cha ở Lam Sơn cũng ở có một mình, con cả ngày đi sớm về muộn, con so với tiểu Bạch thì kiên cường hơn nhiều, cha tới đây rồi ngay cả một ngày được ngủ yên cũng không có, lúc nào cũng nhớ tiểu Bạch."

Tần Thanh thở dài nói: "Cha, cha thật đúng là bất công!"

Trương Dương bật cười ha ha: "Chú Tần nhớ nhà cũng là rất bình thường, hay là thế này đi, khi nào quay về bảo Tần Bạch thuê một người giúp việc, chiếu cố cho việc ăn uống của chú Tần."

Tần Thanh cũng nhìn ra ý nguyện trở về của cha rất kiên quyết, cũng không tiện tiếp tục ngăn cản ông ta, cuối cùng gật đầu nói: "Được rồi, có điều cha phải đáp ứng con, đừng có giống như trước đây, làm cố vấn thì chỉ cố vấn, đừng có coi mình như là tụi trẻ tuổi, ham mê công việc bỏ bê ăn uống."

Tần Truyền Lương nói: "Con yên tâm đi, gần đây sức khỏe của cha rất tốt, công phu dưỡng sinh mà Trương Dương dạy cho cha, cha mỗi ngày đều tập luyện, cảm thấy so với lúc còn trẻ thì còn khỏe hơn nhiều."

Trương Dương cười nói: "Sức khỏe của chú Tần không có vấn đề gì."

Tần Thanh nghe hắn nói như vậy, tất nhiên là tin, y thuật của Trương Dương cô ta biết rõ.

Trương Dương và Tần Truyền Lương lại hàn huyên vài câu rồi đứng dậy cáo từ. Tần Thanh tiễn hắn ra cửa, Trương Dương tha thiết nhìn cô ta. Tần Thanh biết trong lòng Trương Dương không nỡ đi, nói khẽ: "Chờ em xong những công việc hiện tại sẽ giành tới gian ở cùng với anh."

Trương Dương cười nói: "Hiểu rồi.”

Tần Thanh lại nhìn ra phía sau, có chút áy náy nói: "Em..."

Trương Dương biết Tần Truyền Lương ở nhà, Tần Thanh không tiện cùng ra ngoài với mình, hắn cười nói: "Hiểu rồi, ngày tháng của chúng ta còn dài mà."

Tần Thanh mặt đỏ lên, lời nào từ miệng thằng ôn này ra cũng có chút biến vị, cô ta ôn nhu nói: "Ngủ ngon nhé, ngày mai nếu không phải đi gấp thì em sẽ cố gắng giành thời gian ở với anh."

Trương Dương nói: "Buổi sáng ngày mai phải về rồi, phía Ủy ban thể dục thể thao cũng có nhiều việc, đã làm thì phải làm cho đến nơi đến chốn."

Tần Thanh hiểu Trương Dương, hắn tuy rằng nhìn có vẻ bất cần đời, nhưng đối với công tác rất nghiêm túc, bèn nói khẽ: "Công tác không cần quá liều mạng, nhất định phải chú ý sức khỏe."

Trương Dương cười nói: "Những lời này nên là anh nói với em mới đúng."

Tần Thanh gật đầu nói: "Em tự biết chiếu cố bản thân mà, anh thì chỉ có một mình." Nói tới đây, cô ta bỗng nhiên nhớ tới một việc: "Hải Tâm nếu thật sự có thể tới chỗ anh công tác thì tốt."

Trương Dương cười ha ha nói: "Nói đùa thôi mà, lão gia tử của người ta là bí thư thị ủy Lam Sơn, chẳng lẽ còn lo không có chỗ đến phát huy năng lực?"

Tần Thanh nói: "Về nghỉ ngơi sớm một chút đi, anh cũng mệt mỏi cả một ngày rồi."

Trương Dương vẫy vẫy tay, đi được một đoạn lại quay người lại, thấy Tần Thanh vẫn còn đang đứng ở cửa nhìn hắn. Tần Thanh không nỡ để Trương Dương cứ vậy mà đi, nhưng xã hội hiện thực lại không cho bọn họ được thoải mái yêu nhau. Nhìn thấy Trương Dương quay người đi, Tần Thanh quyến luyến vẫy vẫy tay, thuận tay đóng cửa lại. Trong lòng buồn bã mất mát, chức quan càng cao, cố kỵ càng nhiều, vốn cho rằng sau khi Trương Dương tới Nam Tích, khoảng cách của bọn họ được kéo gần lại không ít, có thể thường xuyên ở cùng một chỗ, nhưng công tác bận rộn đã tốn mất đại bộ phận tinh lực của cô ta, Trương Dương vừa tới Nam Tích, lại phải chú ý tới ánh mắt của những người xung quanh, ngay cả ở cùng với hắn thêm một chút cũng không được, Tần Thanh cảm giác được mình cũng sắp bị công việc bắt cóc rồi, vào những lúc như thế này, Tần Thanh mới hiểu được sự hạnh phúc khi được làm một cô gái bình thường.

Trở lại phòng khách, Tần Truyền Lương nấu cháo tổ yến nấm tuyết cho cô ta, Tần Thanh uống một chén, thân thiết nói: "Cha, đã khuya thế này rồi, mau đi nghỉ đi."

Tần Truyền Lương gật đầu nói: "Đi tắm đi, cha xả nước cho con rồi đấy, tắm rửa sớm một chút rồi nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai con còn phải dậy sớm đi làm."

Tần Thanh dịu dàng cười nói: "Cha, cha nếu về Giang Thành thì sau này ai sẽ nấu bữa ăn khuya cho con đây."

Tần Truyền Lương nói: "Vậy thì tìm một nhà tốt mà gả cho người ta đi."

Tần Thanh lắc đầu, cầm bát vào bếp rửa.

Tần Truyền Lương nghe thấy tiếng nước chảy trong bếp, kìm lòng không đậu thở dài một tiếng, xem ra con gái lớn rồi thì không theo mình nữa, chuyện tình cảm của chúng thôi thì cứ để chúng tự xử lý.

Tần Thanh tắm rửa xong liền quay về phòng của mình, có chút mệt mỏi day day cổ, nhớ tới bộ dạng lưu luyến không nỡ xa rời trước khi đi của Trương Dương, không khỏi thở dài một hơi, bỗng nhiên có người nhéo một cái lên mông cô ta, Tần Thanh giật nảy mình, đang định há miệng hét to thì một bàn tay to tướng bịt lấy miệng. Khí tức quen thuộc của Trương Dương bao trùm lấy cô ta, thân hình khôi ngô đè thân thể mềm mại của Tần Thanh lên tường, mắt của cô ta rất nhanh liền thích ứng với bóng tối, nhìn thấy một một tên đầu đeo tất chân.

Tần Thanh nhấc chân đá hắn một cái, hắn sớm đã có phòng bị, đầu gối giơ lên đè lên cặp đùi mềm mại của Tần Thanh, thấp giọng nói: "Thị trưởng Tần, xin lỗi tối nay tôi muốn cướp sắc...”

Tần Thanh cắn môi cắn môi cố nén để không bật cười, thằng ôn này thật sự là đáng giận đến cực điểm, cô ta hạ giọng nói: "Tôi nếu là thà chết cũng không nghe theo?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui