Y Đạo Quan Đồ

Từ Quang Lợi nhìn thấy Trương Dương liền cảm thấy không ổn, trong mắt y, thằng ôn Trương Dương này tới Nam Tích là để đối nghịch với y, Trương Dương xuất hiện ở đây, có nghĩa là tám chính phần mười có phiền toái gì đó.

Từ Quang Thắng biết quan hệ của Trương Dương và em trai không được tốt lắm, chủ động chào hỏi Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, đến thị sát công tác à."

Quan hệ của Trương Dương và Từ Quang Thắng cũng coi như không tồi, hắn cười nói: "Tôi cùng chủ nhiệm Cừ của Ủy ban thể dục thể thao tỉnh tới công trường, vừa hay gặp một chuyện." Hắn giới thiệu với Cừ Thánh Minh: "Vị này là là chủ nhiệm Từ của khoa bí niệu bệnh viện nhân dân số hai, còn vị kia là em trai của ông ta, cũng là thương nhân nhận xây công trình sân thể dục."

Cừ Thánh Minh gật đầu, sắc mặt không hề dễ coi, nói: "Trương, tôi thấy vấn đề an toàn của các cậu nhất định phải tăng cường." Nói xong y bước đi.

Từ Quang Lợi cười khổ nói: "Sao lại thế này?"

Trương Dương nói: "Đừng hỏi tôi, chuyện các ông tự mình làm thì tự mình biết."

Từ Quang Lợi không ngừng kêu khổ nói: "Chủ nhiệm Trương, tiến độ công trình đẩy nhanh, chúng tôi nếu không làm ngày làm đêm thì căn bản không thể hoàn thành công trình trong kỳ hạn đã ước định."

Trương Dương nói: "Không có bọ cánh cam đừng ôm đồ gốm sống, ông không phải là rất có năng lực ư? Lúc trước còn muốn nhân xây toàn bộ công trình trung tâm thể dục mới cơ mà, nếu thật sự giao tất cả công trình cho ông, ông có làm được không? Hiện tại biết thời gian cấp bách, vì sao không làm sớn? Ông nếu không có năng lực đó thì nên nói với tôi sớm vào, tôi hiện tại mời người khác tới vẫn kịp."

Từ Quang Lợi bị Trương Dương nói cho tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét, y hừ lạnh một tiếng rồi bước về phía văn phòng.

Lý Trường Phong cũng đi theo.

Từ Quang Thắng thở dài, tình huống vừa rồi y cũng nhìn thấy, Trương Dương ở trước mặt lãnh đạo thượng cấp bị mất mặt như vậy, tức giận cũng là bình thường.

Giữa Trương Dương và Từ Quang Thắng không có mâu thuẫn gì, hắn cười nói: "Hôm nào cùng nhau đi ăn cơm nhé, tôi phải tiếp lãnh đạo, đi trước đây."

Từ Quang Thắng gật đầu, y cũng đi tới văn phòng, còn chưa vào trong đã nghe thấy em trai lớn tiếng quát thằng cháu ngoại Lý Trường Phong: "Mày làm cái gì thế hả? Càng là bảo mày tăng cường quản lý, mày lại càng mang tới tai vạ cho tao, mày khiến tao rất thất vọng."

Lý Trường Phong cũng đầy một bụng ủy khuất: "Cậu, chuyện này thực sự là không liên quan gì tới cháu, cả nhà Từ lão trừu tới gây chuyện cũng không phải chỉ một lần, là cậu nói không cho lão tiền, cháu chỉ là theo lời cậu thôi."

"Thối lắm, tao nói với mày như vậy à?" Từ Quang Lợi có chút thẹn quá thành giận.

Từ Quang Thắng bước vào, khuyên nhủ: "Làm gì thế? Em không nói thì Trường Phong dám tự chủ trương sao? Anh thấy nó không có gan này đâu."

Lý Trường Phong ủy khuất gọi một tiếng cậu hai.

Từ Quang Lợi sau khi trút giận cũng bình tĩnh hơn một chút, y nói với Lý Trường Phong: "Cút đi, đừng đứng ở đây làm chướng mắt tao."

Lý Trường Phong buồn bực bước ra ngoài.

Từ Quang Thắng ngồi xuống bên cạnh em trai, vỗ tay y tỏ ý bảo bình tĩnh lại: "Quang Lợi, Trường Phong cũng lớn rồi, không còn là trẻ con nữa, em không thể nói mắng là mắng, cũng phải cho nó chút mặt mũi chứ, người ta ai cũng có lòng tự tôn mà."

Từ Quang Lợi dư nộ chưa hết, nói: "Suốt ngày gây chuyện cho em, đúng là một thằng phế vật, mắng nó là còn nhẹ đấy, em còn muốn đánh nó nữa kìa."

Từ Quang Thắng nói: "Em đó, không phải cả ngày cảm thấy mình là một nho thương ư? Anh thấy em vẫn giống như là tên giết lợn trước kia."

Từ Quang Lợi nói: "Trương Dương vì sao cứ gây khó dễ cho em?"

Từ Quang Thắng nói: "Hắn là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, em nhận xây trung tâm thể dục mới, trên công tác có va chạm là điều không thể tránh được, con người của Trương Dương anh cũng hiểu chút ít, hắn không phải là người lấy việc công báo thù riêng."

"Em thấy hắn chính là lấy việc công báo thù riêng, từ khi tới Nam Tích không ngừng tìm sơ hở của em, em đắc tội với hắn à? lát nữa em sẽ tới chỗ anh cả hỏi, anh ấy sao có thể để một nhân vật như vậy xưng cuồng ở Nam Tích? Bí thư thị ủy mà không quản được chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao ư?"

Từ Quang Thắng nói: "Trăm ngàn lần đừng như vậy, anh thấy tâm tình gần đây của anh cả không tốt, em đừng có khiến anh ấy thêm tức."

Từ Quang Lợi nói: "Các anh cứ trơ mắt nhìn em bị hắn khi phụ như vậy ư?"

Từ Quang Thắng nói: "Lão Tam à, nói thật, anh vẫn luôn không tán thành em tiếp nhận trung tâm thể dục mới, Trương Dương có câu nói không sai, không có bọ cánh cam thì đừng ôm đồ gốm sống, công ty Thế Kỷ Mới của em có bao nhiêu cân lượng, trong long em biết rõ nhất, anh cả là bí thư thị ủy Nam Tích không sai, có tầng quan hệ này của anh ấy, việc buôn bán của em khẳng định sẽ được chiếu cố không ít, nhưng em cũng nên hiểu đạo lý có chừng có mực, lần này nhận xây công trình trung tâm thể dục mới, lòng tham có chút quá lớn, cứ như vậy, khiến cho anh cả khá bị động, em thử nghĩ xem, nếu như trung tâm thể dục mới bị làm hỏng trong tay em, trách nhiệm ai gánh? Người khác sẽ nói gì?"

Từ Quang Lợi trầm mặc, thật ra hiện tại y đã bắt đầu hối hận rồi, lúc trước khi nhận công trình trung tâm thể dục mới, y cũng không ngờ chuyện lại biến thành phức tạp như vậy, trong quá trình nhận xây công trình lại sẽ xuất hiện nhiều phiền toái như vậy, nhưng bình tĩnh cân nhắc một chút, nếu lúc trước Trương Dương không cho tập đoàn Phong Dụ tham gia vào công trình trung tâm thể dục mới, chỉ dựa vào y thì khẳng định không thể hoàn thành công trình xây dựng trong kỳ hạn, đây cũng là nguyên nhân chân chính mà Từ Quang Nhiên ngầm đồng ý để Trương Dương tham gia vào chuyện này.

Từ Quang Thắng nói: "Lão Tam, việc buôn bán phải nhìn xa rộng, không thể chỉ nhìn vào cái lợi trước mắt, em có thể nắm công trình lớn như vậy, là vì sức ảnh hưởng của anh cả, em là một thương nhân, theo đuổi lợi ích kinh tế không có gì là đáng trách, nhưng em theo đuổi lợi ích kinh tế cũng đồng thời đừng làm tổn hại lợi ích chính trị của anh cả.”

Từ Quang Lợi nói: "Em hiểu."



Trên đường từ công trường trung tâm thể dục mới trở về, sắc mặt của Cừ Thánh Minh rất khó coi, Trương Dương cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, vừa rồi mình còn lời thề son sắt nói trên an toàn tuyệt không có vấn đề, nhưng không ngờ lại xảy ra một chuyện như vậy.

Cừ Thánh Minh nói khẽ: "Trương Dương, tiến độ công trình cần nhanh, nhưng vấn đề an toàn cũng không thể buông lỏng."

Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Cừ, tôi biết rồi, tôi lập tức định ra phương án, khai triển một cuộc đại kiểm tra an toàn toàn diện."

Cừ Thánh Minh nói: "Hiện tại trên xã hội lưu hành một loại tập tục không tốt, thính làm công trình mặt mũi, không điều tra dân tình, không cân nhắc tình huống thực tế, đầu óc của lãnh đạo quá nóng, nói làm công trình gì liền làm công trình đó, cái mà bọn họ cân nhắc không phải là liệu có mang lại ích lợi gì cho người dân hay không, cái mà bọn họ nghĩ đến là lợi ích chính trị của mình, làm công trình mặt mũi, mình có chính tích rồi liền có vốn để lên chức. Tôi đã đi qua không ít thành thị, cũng thấy được rất nhiều công trình mặt mũi, mấy trăm triệu, mấy tỷ đầu tư ở đó, khi xây dựng thì rất hừng hực khí thế, sau khi xây xong liền để không ở đó, lãnh đạo bởi vì công trình mặt mũi mà có thể lên chức, mà kiến trúc rác rưởi do bọn họ xây ra ai sẽ sử dụng? Người dân à? Đây cũng là một loại tham ô đáng xấu hổ, lãng phí đáng xấu hổ." Cừ Thánh Minh nói xong liền trở nên kích động.

Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Cừ, trung tâm thể dục mới không phải là công trình mặt mũi gì cả, chúng tôi đã làm tốt quy hoạch, sau vận hội tỉnh, công năng của các sân thể dục đã có kế hoạch tường tận."

Cừ Thánh Minh nói: "Cái mà tôi quản là thể dục thể thao, cũng không nói được đạo lý cao thâm gì cả, nhưng tôi hy vọng từ bản thân mà làm, có thể làm tốt mỗi một chuyện. Chi mỗi một xu đều phải vì người dân, làm quan một ngày thì phải thật thà làm việc một ngày cho người dân, trăm ngàn lần đừng nói thì nhiều mà làm thì ít."

Theo sự gia tăng tiếp xúc với Cừ Thánh Minh, Trương Dương phát hiện nhân phẩm của y cương chính, tuy rằng tính tình hơi nóng nảy, nhưng bên trong quan trường hiện giờ rất ít nhìn thấy người góc cạnh phân minh như vậy.



Tối hôm đó phía thành phố Nam Tích do phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo ra mặt tiệc chiêu đãi chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Cừ Thánh Minh, trong thời gian bữa tiệc Cừ Thánh Minh không hề nhắc tới chuyện xây dựng của trung tâm thể dục mới, chỉ trao đổi một số ý kiến về chuyện tổ chức vận hội tỉnh với Trần Hạo. Trương Dương đa số thời gian đều sắm vai người lắng nghe, hắn đối với tổ chức vận hội tỉnh sớm đã có tư tưởng toàn diện. Những gì mà Trần Hạo và Cừ Thánh Minh nói ở trước mặt Trương Dương chỉ là tào lao, bọn họ nói chẳng quyết định được gì, chỉ có hắn mới có thể nắm giữ quyền kinh doanh vận hội tỉnh.

Bởi vì tối hôm đó rất nhiều lãnh đạo có mặt ở đây, biểu hiện của Trương đại quan nhân tương đối trầm thấp, loại yến hội quan phương này bình thường cũng sẽ không kéo dài quá lâu, sau khi tiệc tối chấm dứt, Trương Dương còn phải tới khách sạn Hải Thiên, Trần Hạo kéo Cừ Thánh Minh đi uống trà, xem ra nói chuyện rất vui vẻ, có chút ý vị chưa tận.

Trương Dương nói với bọn họ một tiếng rồi lái xe tới Hải Thiên, yến hội phía bên đó đã kết thúc, ở cửa nhà ăn gặp mấy người bọn Tang Kim Đường, Tang Kim Đường nhìn thấy Trương Dương, không nhịn được liền oán trách: "Chủ nhiệm Trương anh sao giờ mới tới, tất cả đã xong rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui