Y Đạo Quan Đồ

Đoàn Kim Long nghe Trương Đức Phóng thuật lại xong, lập tức kích động hét lên: "Dựa vào gì? Đoàn Kim Long tôi khổ cực kinh doanh lâu như vậy mới đưa Hải Thiên tới cục diện như hiện nay, tôi vì sao phải nhượng cho hắn? Hắn muốn bắt tôi đi ư, không có cửa đâu, tôi phải kiện hắn, kiện hắn dùng quyền chức ỷ thế hiếp người."

Trương Đức Phóng lườm Đoàn Kim Long liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: "Loại người như anh căn bản là không đáng được đồng tình, biết rõ Trương Dương không dễ chọc, anh tại sao lại xúi giục Thạch Thắng Lợi đi trêu ghẹo Quan Chỉ Tình?"

"Tôi không..." Đoàn Kim Long hữu khí vô lực biện bạch.

Trương Đức Phóng nói: "Anh có làm hay không thì trong lòng chúng ta đều hiểu, tôi cũng lấy làm lạ, lúc ấy Trương Dương vì sao muốn bắt anh xuất ra ba mươi vạn, thì ra hắn sớm đã biết anh ở sau lưng phá rối, anh cho rằng Thạch Thắng Lợi là nhân vật lợi hại, có thể chỉnh được Trương Dương, giúp anh trút giận ư, anh chắc là không biết, Thạch Thắng Lợi sau chuyện đã ngoan ngoãn chạy tới văn phòng của Trương Dương quỳ xuống trước mắt hắn."

Đoàn Kim Long cũng nghe nói về chuyện này, có điều y cho rằng đều là lời đồn đại, trình độ đáng tin rất thấp, lần này chính miệng Trương Đức Phóng nói ra, chứng tỏ chuyện này là thật, Đoàn Kim Long ở sâu trong lòng thầm rùng mình sợ hãi, thật ra từ lúc y phải móc ra ba mươi vạn đã hối hận rồi, chỉ vì nổi hứng nhất thời mà ba mươi vạn tiền mặt cứ vậy ra đi một cách hồ đồ, nhưng hiện tại mới phát hiện, mất tiền nhưng tai họa thì vẫn chưa hết. Trương Dương sớm đã biết rõ là có chuyện gì, ký khoản nợ này với y. Đoàn Kim Long nói: "Trương cục, chuyện đêm nay không trách tôi được, hắn căn bản chính là mượn cớ."

Trương Đức Phóng nói: "Ruồi bọ không bâu trứng nguyên vẹn, tật của bản thân anh thì anh tự mình biết."

Đoàn Kim Long nói: "Là đám ngôi sao hạng hai đó quá ác liệt, gọi phục vụ vì sao không trả tiền?"

Trương Đức Phóng tức giận nói: "Anh còn có mặt mũi mà nói câu đó nữa à, tôi sớm đã nhắc nhở anh rồi, phải thu liễm một chút, vậy mà anh vẫn coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai, có kiểu làm ăn như anh không? Một khách sạn cấp năm sao bị anh làm cho thành ổ điếm rồi."

Đoàn Kim Long không nói gì, ủ rũ thở dài.

Trương Đức Phóng nói: "Nếu đã biết đám ngôi sao Hongkong sống ở đây, vì sao không tránh họ rồi, vì sao còn để phiền phức xảy ra như vậy?"

Đoàn Kim Long nói: "Hiện tại sinh ý không dễ làm, tôi cũng bất đắc dĩ thôi, Trương cục, anh cũng hiểu rõ mà, tôi kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, các mặt đều cần phải chiếu cố."

Trương Đức Phóng nghe thấy những lời này của Đoàn Kim Long không khỏi có chút nổi giận, con mẹ nó, nói thế là sao? Anh đang uy hiếp tôi ư?"

Đoàn Kim Long nói: "Trương cục, lần này anh giúp tôi đi, Trương Dương hắn không chỉ là muốn trút giận, hắn muốn cả Hải Thiên, tôi khổ cực kinh doanh mới có được cục diện hôm nay, tôi nói sao cũng không thể dâng cho hắn được."

Trương Đức Phóng nói: "Trương Dương này không dễ nói chuyện đâu."

Đoàn Kim Long: "Hắn có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, huống chi hắn nói Hải Thiên cung cấp phục vụ mại dâm căn bản là không có chứng cớ."

Trương Đức Phóng nói: "Anh tốt nhất đừng để cho người ta nắm được chứng cớ."

Đoàn Kim Long nghe thấy những lời này của Trương Đức Phóng thì hiểu rằng còn có dư địa để bổ cứu, nói khẽ: "Ngài yên tâm, tôi đã bảo họ đuổi hết người đi rồi, đoạn thời gian gần đây sẽ không có sơ hở gì đâu."

Trương Đức Phóng lấy hộp thuốc lá ra, Đoàn Kim Long vội vàng đi đến châm thuốc cho y.

Trương Đức Phóng hít một hơi thuốc, phun ra một luồng khói, dựa vào sa lông, nửa đêm bị ép phải dậy, lúc này quả thực có chút mệt mỏi, Trương Đức Phóng nói: "Lão Đoạn, cô gái nhảy lầu kia anh có biết là ai không?"

Đoàn Kim Long lắc đầu, y chỉ biết là cô gái đó không phải là người trong khách sạn của mình.

Trương Đức Phóng nói: "Vừa rồi đã điều tra rõ thân phận của của cô ta, cô ta là cháu gái của bộ trưởng tuyên truyền Lương Tùng của thành phố chúng ta, tên là Lương Nguyệt Tinh, thần kinh có chút vấn đề, xem tivi nhiều rồi mê cái tên Khâu Tử Kiện đó, nghe nói Khâu Tử Kiện theo đội bóng đá ngôi sao tới đây, cho nên tìm tới chỗ hắn xin chữ ký, không ngờ lại bị hắn dùng lời ngon tiếng ngọt lừa lên giường."

Đoàn Kim Long trợn trừng hai mắt, y thật sự không biết chuyện này, lí nhí nói: "Anh là nói Khâu Tử Kiện đã dụ dỗ cháu gái của bộ trưởng Lương lên giường?"

Trương Đức Phóng cười nói: "Còn không phải vậy à."

Đoàn Kim Long nói: "Thế chẳng phải là càng phiền toái hơn ư, bộ trưởng Lương là thường ủy của thành phố chúng ta, y nếu biết chuyện này khẳng định sẽ truy cứu." Nghĩ tới đây y càng thấy bấ an.

Trương Đức Phóng nói: "Tôi nhớ lúc trước khi bị đau đầu, cắn hổ khẩu là có thể bớt đau, nhưng trên thực tế không hề giảm bớt mà chỉ càng đau hơn."

Đoàn Kim Long có chút hiểu ra, Trương Đức Phóng là đang dạy y di dời mục tiêu, y nói khẽ: "Nhưng chuyện này Trương Dương gặp xui thì tôi cũng không có lợi."

Trương Đức Phóng cười nói: "Người ngủ với Lương Nguyệt Linh cũng không phải là anh, Khâu Tử Kiện cũng không phải là anh mời đến, bộ trưởng Lương theo lý thuyết sẽ không trút lửa giận lên đầu anh đâu."

Đoàn Kim Long cân nhắc cẩn thận một chút, đề nghị của Trương Đức Phóng thật sự rất cao minh, Trương Dương anh nói Hải Thiên tôi có phục vụ mại dâm, nhưng anh lại không có chứng cứ, Lương Nguyệt Linh và Khâu Tử Kiện lên giường lại bị bắt quả tang, nhiều người như vậy đều nhìn thấy, chuyện này nếu làm ầm ĩ lên, người khó xử là Ủy ban thể dục thể thao, Hải Thiên chúng tôi nhiều nhất chỉ phải gánh vác trách nhiệm quản lý không tốt. Nghĩ đến đây y gật đầu: "Vậy phải làm sao?"

Trương Đức Phóng nói: "Còn muốn tôi dạy anh nữa chắc?"



Chung Hải Yến mỏi mệt nằm trong lòng Trương Đức Phóng, nũng nịu nói: "Em mệt chết đi được, sớm biết thế này thì đã không đi đón tiếp đám khách Hongkong này nữa, khiến cho sức cùng lực kiệt, phiền phức không ngừng."

Trương Đức Phóng mỉm cười ôm vai Chung Hải Yến, kéo cô ta vào trong lòng mình hơn một chút, nói khẽ: "Cô gái đó đâu rồi?"

Chung Hải Yến nói: "Đoàn Kim Long kiên trì đưa cô ấy đến đồn công an, anh nói xem hắn có phải là bị điên rồi không, biết rõ là cháu gái của bộ trưởng Lương rồi mà còn làm như vậy."

Trương Đức Phóng nói: "Xem ra y là muốn chơi lại Trương Dương."

Chung Hải Yến ôm cổ Trương Đức Phóng, nói khẽ: "Anh nói thật với em đi, tối nay rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Trương Đức Phóng nói: "Trương Dương bức Đoàn Kim Long giao Hải Thiên ra, anh vốn muốn giúp hai người bọn họ hòa giải, nhưng không được, xem ra mặt mũi của anh không đủ lớn."

Chung Hải Yến giật mình nói: "Trương Dương muốn Hải Thiên ư? Vị khẩu của hắn cũng lớn thật, Đoàn Kim Long vất vả kinh doanh lâu như vậy mới có quy mô hiện giờ, hắn khẳng định là sẽ không nguyện ý từ bỏ đâu."

Trương Đức Phóng nói: "Cho nên Đoàn Kim Long quyết định cá chết lưới rách, hắn muốn lấy chuyện của Lương Nguyệt Linh ra làm to lên."

Chung Hải Yến nói: "Hắn làm như vậy chỉ sợ là thật sự phải giao Hải Thiên ra.”

Trương Đức Phóng mỉm cười nói: "Giao ra đây chẳng phải là rất tốt ư?"

Mắt Chung Hải Yến chớp chớp, nhất thời hiểu rõ ý của Trương Đức Phóng, nói: "Vị khẩu của em cũng không lớn như vậy, sợ không nuốt được."

Trương Đức Phóng cười ha ha nói: "Ngay cả anh em còn nuốt được, còn có gì mà không nuốt được?"

"Tử quỷ, nói linh tinh gì đó, a a..."

...

Bộ trưởng tuyên truyền thị ủy Lương Tùng đêm nay không được ngủ ngon, nửa đêm chị dâu y gọi tới, nói cháu gái Lương Nguyệt Linh bị đồn công an bắt, nói là liên quan tới bán dâm, chị dâu vừa nói điện thoại vừa khóc, đại ca của Lương Tùng qua đời khi còn tráng niên, Lương Tùng luôn rất đau lòng vì đứa cháu gái này, đáng tiếc thần kinh của đứa cháu gái này lại không được bình thường, nhưng Lương Nguyệt Linh khi không lên cơn thì cũng giống tiểu thư khuê các, nhất là rất hiếu thuận với người chú Lương Tùng này, năm trước khi Lương Tùng bị bệnh, cháu gái y luôn túc trực ở đầu giường chiếu cố y, so với con gái ruột còn hiếu thuận hơn, Lương Tùng nói sao cũng không tin cháu gái mình lại đi bán dâm.

Những năm gần đây có sự chiếu cố của y nên chị dâu và cháu gái sống rất an định, đều có công tác ổn định, thu nhập cũng khá, cháu gái cho dù không đi làm, nhưng tiền lương vẫn không ít, đây đều là năng lực của Lương Tùng cho phép, sau khi nghe nói tới chuyện này, cảm giác đầu tiên của Lương Tùng là rất kinh hãi, sau đó là phẫn nộ. Y cầm điện thoại gọi cho Trương Đức Phóng, vì sao lại gọi cho Trương Đức Phóng, bởi vì Lương Tùng tuy rằng là bộ trưởng tuyên truyền thị ủy, nhưng người bên dưới chưa chắc đã nhận ra y, hắn muốn bảo Trương Đức Phóng thả người.

Trương Đức Phóng giả vờ thật sự kinh ngạc, lập tức đáp ứng cùng Lương Tùng tới đồn công an.

Khi Trương Đức Phóng tới đồn công an Hòa Binh, nhìn thấy xe của Lương Tùng đã đỗ ở đó, y đẩy xe cửa xe vội vàng chạy xuống: "Bộ trưởng Lương, có chuyện gì vậy?"

Lương Tùng tức giận nói: "Anh còn hỏi tôi nữa à, tôi còn chưa thèm hỏi anh đó? Trương Đức Phóng, tôi nói cho anh hay, tối nay cháu gái tôi nếu có ba dài hai ngắn gì, tôi sẽ tìm anh tính sổ.”

Trương Đức Phóng nhìn thấy Lương Tùng nổi giận đùng đùng như vậy, mừng thầm trong lòng, thầm nghĩ anh tìm tôi tính sổ ư? Chuyện này chẳng có liên quan gì tới tôi cả. Muốn tính sổ thì anh đi tìm tên ngôi sao Hongkong đó và Trương Dương ý. Nhưng ngoài miệng thì không dám để lộ ra vẻ đắc ý, dè dặt đi cùng Lương Tùng vào đồn công an.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui