Y Đạo Quan Đồ

Trương Dương nhắm chuẩn thời cơ nhắc nhở Thì Duy, nói: "Đừng đắc ý quên hình, cô như vậy gọi là sùng bái mù quáng, bị người ta lừa."

Thì Duy trừng mắt nhìn hắn một cái: "Không cần anh quản."

Kiều Bằng Cử ở bên cạnh không nhịn được bật cười, gã nói với Trương Dương: "Quách người ta còn chưa lo, anh lo cái gì? Hoàng đế không vội mà thái giám đã lo."

Lương Thành Long cười ha ha theo, Kiều Mộng Viện cũng không khỏi mỉm cười.

Trương đại quan nhân xấu hổ, mặt không khỏi đỏ bừng lên, Kiều Bằng Cử này nói chuyện cũng quá thiếu suy nghĩ rồi, Trương đại quan nhân đánh trống lảng nói: "Tôi đây chẳng phải là vì quan tâm đến bạn bè ư?"

Kiều Mộng Viện mỉm cười nói: "Không sao, Thì Duy cũng không phải là trẻ con nữa rồi, mộng tưởng và hiện thực nó ắt biết tự phân rõ, Quách, cậu cũng đừng để bụng nhé."

Quách Chí Giang cười cười, hắn thật ra cũng không thích bộ dạng Thì Duy theo đuổi ngôi sao, trong lòng không thoái mải, nhưng lại không dám nói ra, sợ bị Thì Duy coi thường.

Kiều Bằng Cử hiển nhiên có chút hứng thú đối với Tịch Nhược Lâm, rất nhanh liền đem sự chú ý tập trung lên người Tịch Nhược Lâm, mỉm cười nói: "Chị Tịch so với trên phim còn xinh đẹp hơn, tôi cũng là fan của chị, trước đây thường xem film truyền hình mà chị đóng."

Tịch Nhược Lâm cười nhạt, cô ta kiên ngạo quen rồi, nhưng cô ta đã biết Kiều Bằng Cử là ai, vị nam tử cao lớn khôi ngô này không chỉ là con cả của bí thư tỉnh ủy Bình Hải Kiều Chấn Lương mà còn là cháu nội của Kiều lão, nhân vật cấp nguyên lão trên chính đàn trong nước, kiêu ngạo cũng phải phân rõ đối tượng, đối với người không bằng mình tất nhiên có thể kiêu ngạo, nhưng đối với loại nhân vật như Kiều Bằng Cử, nếu lạm dụng kiêu ngạo thì chính là ngu xuẩn, là có mắt không tròng, Tịch Nhược Lâm rất tao nhã đáp lại: "Cám ơn sự chú ý của Kiều tiên sinh, thật ra trên phim cũng là chỉ là biểu hiện ra mặt tốt nhất của chúng tôi, chỉ là để cho mọi người xem, đời sống của chúng tôi kỳ thật cũng như các anh vậy, rất bình thường."

Kiều Bằng Cử mỉm cười nói: "Chị Tịch thật là khiêm tốt."

Tịch Nhược Lâm xấu hổ cười cười, lộ ra vẻ rất rụt rè.

Sau khi tiệc rượu bắt đầu, mọi người cùng nhau cạn vài chén, rất nhanh liền tụ thành từng vòng, nhiều người như vậy cùng ăn cơm, muốn để tất cả mọi người cùng đàm luận một đề tài hiển nhiên là không thể, Trương Dương sau khi uống hai chén với mỗi người liền cùng Kiều Bằng Cử, Lương Thành Long, Thường Hải Long chụm lại với nhau.

Kiều Bằng Cử nói: "Trương Dương, tôi và Hà tiên sinh đã gặp mặt rồi. Y đám ứng để tôi ra mặt cạnh tranh khu đất sân thể dục, còn phương diện đầu tư thì do y phụ trách."

Trương Dương trước đó đã Hà Trường An nhắc về chuyện này, hắn cười nói: "Chuyện này trước mắt vẫn chưa định luận, tôi đã nói chuyện với thị trưởng Trần, bảo gã đi xin quyền bán đấu giá khu đất đó từ thị lý, chắc là phải trải qua thảo luận trên cuộc họp thường ủy và không ít trình tự, cạnh tranh cụ thể vẫn chưa biết còn phải đợi đến khi nào."

Lương Thành Long thở dài một hơi nói: "Trung Quốc chúng ta làm việc gì cũng phiền phức, rõ ràng chuyện chỉ cần dùng đầu ngón chân nghĩ cũng xong mà lại phải trải qua nhiều trình tự như vậy, hiệu suất thấp như vậy còn nói gì tới cải cách mở cửa, phát triển toàn diện?"

Thường Hải Long nói: "Từ lúc lập nước đến nay đã vậy, làm mãi thành quen rồi."

Lương Thành Long nói: "Tôi mặc kệ khu đất nào khi nào thì bán đấu giá, dù sao thì nếu các vị mua được khu đất này thì cũng phải để công trình cho tôi bao làm."

Trương Dương cười nói: "Ái chà, anh lại dính lấy tôi rồi."

Lương Thành Long nói: "Tôi hiện tại đã phát hiện, cậu chính là quý nhân trong số mạng của tôi, sau này cậu đi tới đâu thì sinh ý của tôi sẽ làm tới đó, cậu làm quan lớn tới đâu thì sinh ý của tôi làm lớn tới đó."

Thường Hải Long nói: "Chuyện lắp đặt thiết bị thì giao cho tôi."

Kiều Bằng Cử cười ha ha nói: "Đám người các cậu thật dúng là, quan thương cấu kết, quan thương cấu kết một cách trần trụi."

Lương Thành Long nói một cách rất đĩnh đạc: "Cử hiền không ngại người thân, có câu không có bọ cánh cam thì đừng ôm đồ sứ sống, chúng tôi đối với thực lực của mình nếu không có lòng tin thì chúng tôi cũng không dám nói như vậy."

Kiều Mộng Viện một mực không lên tiếng lúc này cũng mở miệng: "Các anh nói như vậy là không đúng rồi, Trương Dương là quan viên chính phủ, làm bất kỳ chuyện gì trước tiên cũng phải nghĩ tới lợi ích quốc gia, còn phải cân nhắc đến cái nhìn của người dân, các anh là bạn bè thì không nên để anh ấy làm vậy, các anh nói nghe rất đĩnh đạc, nhưng trên thực tế thì lại là bức anh ấy mắc sai lầm, nếu thực sự là bạn bè, các anh không nên lợi dụng mối quan hệ này, nên đường đường chính chính đi cạnh tranh, dùng thực lực để nói chuyện, đừng để người khác nói ra nói vào."

Mấy người nhìn nhau, Lương Thành Long nói một câu: "Bằng Cửa, em gái nhà cậu sao lại cánh tay hướng ra ngoài thế?"

Kiều Bằng Cử mỉm cười hắc hắc: "Có chút đạo lý, có chút đạo lý."

Kiều Mộng Viện mặt hơi nóng lên, mình nhìn thấy đám người này dạy hư Trương Dương, cuối cùng cũng không nhịn được, đứng ra nói giúp Trương Dương, nhưng như vậy chẳng khác nào là để lộ sự quan tâm của mình đối với Trương Dương.

Thường Hải Long nói: "Con gái trước giờ đều là như vậy, trời sinh hướng ngoại."

Đám con cháu quan lớn này đều là hạng tinh minh, nhìn thấu nhưng không vạch trần.

Trương Dương cầm chén rượu lên, nói: "Tôi cảm thấy Mộng Viện nói đúng, nào nào nào, tôi kính các anh hai chén."

Sau khi yến hội tối hôm đó chấm dứt, Trương Dương an bài chỗ nghỉ cho mọi người, vốn định gọi, mấy người Kiều Bằng Cử, Lương Thành Long, Thường Hải Long tiếp tục đi uống thêm một chút, nhưng Kiều Bằng Cử lén lút chuồn ra ngoài đi cưa Tịch Nhược Lâm, Thường Hải Long và Tiết Yến cùng với Thường Hải Tâm đi dạo chợ đêm, chỉ còn lại có một mình Lương Thành Long.

Lương Thành Long căm giận nói: "Tất cả đều là hạng trọng sắc khinh bạn."

Trương đại quan nhân thật ra cũng muốn trọng sắc khinh bạn lắm, chỉ tiếc là Kiều Mộng Viện đã sớm trở về phòng nghỉ ngơi, ngay cả cơ hội nói chuyện phiếm cũng không có, Thường Hải Tâm đi theo anh hai của cô ta dạo phố, trước mặt nhiều người như vậy, cũng không tiện nói chuyện một mình với hắn.

Trương Dương nói: "Đi thôi, hai ta đi uống một chút."

Lương Thành Long hít hít mũi nói: "Ở đây có mùi thịt nướng vậy, thơm quá."

Trương Dương chỉ chỉ vào mặt sau Ủy ban thể dục thể thao: "Trong ngỏ nhỏ có hàng đồ nướng của người tây bắc, cũng không tồi, đi, tôi mời anh ăn thử."

Hai người đi ra cửa sau, lúc đi qua vườn hoa của Ủy ban thể dục thể thao, nhìn thấy Thì Duy và Quách Chí Giang cùng nhau cầm vợt tennis, tới sân thể dục tennis chơi, hai người cũng rất hứng trí.

Trương Dương và Lương Thành Long sau khi tới quán đồ nướng của người tây bắc, gọi một cân thịt xiên, một thùng bia, ngồi ở ven đường nướng thịt ăn. Lương Thành Long mở thịt xiên ra, nướng rất lão luyện.

Trương Dương nói: "Thuần thục món nay quá nhỉ."

Lương Thành Long nói: "Thanh Hồng thích ăn món này, chúng tôi trước đây thường ra bên ngoài ăn đồ nướng." Nhắc tới Lâm Thanh Hồng, Lương Thành Long không khỏi có chút sầu não, từng có một độ hắn bắt đầu buông lỏng, chuẩn bị ly hôn cho xong, không thể cứ vĩnh viễn chiến tranh lạnh như vậy được, nhưng theo thời gian hai người chia tay càng lâu, gã lại phát hiện tình cảm của mình đối với Lâm Thanh Hồng càng lúc càng sâu đậm, Lương Thành Long nói: "Tôi rất nhớ cô ấy."

Trương Dương cầm lấy một xâu thịt, cắn một miếng rồi cầm cốc bia ở trước mặt lên tu một hơi: "Nhớ cô ấy thì đi tìm cô ấy đi, là đàn ông đừng có ề à như mấy mụ già, có gì mà phải sợ?"

Lương Thành Long hỏi ngược lại: "Cậu cũng đừng chỉ biết nói tôi, cậu và Sở Yên Nhiên thế nào?"

Trương đại quan nhân nhất thời không biết nói gì, Lương Thành Long cầm chai bia lên chạm cốc với hắn rồi uống một ngụm: "Người anh em, cậu nói chúng ta có phải là rất bỉ ổi không? Khi người khác đối tốt với anh anh lại không biết quý trọng, hiện tại khiến người ta thương tâm rồi, không để ý đến chúng ta nữa thì chúng ta lại vội vàng theo đuổi người ta."

Trương Dương nói: "Anh con mẹ no có bệnh à, sao tối nay cứ nhắc tới những chuyện không vui."

Lương Thành Long cười nói: "Không nhắc tới nữa, không nhắc tới nữa, chúng ta nói chuyện khác, tôi nghe nói Hải Thiên tối hôm qua đã xảy ra chuyện."

Trương Dương có chút kinh ngạc nhìn Lương Thành Long: "Sao anh biết?"

Lương Thành Long nói: "Thiên hạ này vốn không có bức tường không lọt gió, Hải Thiên là nơi công cộng, khách ra vào nhiều như vậy, có gió thổi cỏ lay gì tin tức rất nhanh sẽ được truyền ra."

Trương Dương thở dài nói: "Chuyện này thiếu chút nữa tôi gặp họa." Hắn kể lại chuyện tối qua từ đầu chí cuối cho Lương Thành Long.

Lương Thành Long nghe xong cau mày nói: "Đoàn Kim Long lớn gan như vậy ư? Hắn mà cũng dám dẫn cháu gái của Lương Tùng đến đồn công an ư?"

Trương Dương nói: "Thằng ôn này dám ở sau lưng tôi giở không ít trò mèo, lần này tôi không thể tha cho hắn được, kiểu gì cũng phải khiến hắn phải biến khỏi Hải Thiên."

Lương Thành Long nói: "Hải Thiên nổi tiếng ở Nam Tích là có phục vụ mại dâm, trong khoảng thời gian dài như vậy mà Đoàn Kim Long hắn vẫn sống yên, là dựa vào cái gì?"

Trương Dương nói: "Ừ nhỉ, là dựa vào cái gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui