Y Đạo Quan Đồ

Trần Hạo nhìn Ngô Minh một cái, gã biết chuyện Văn Quốc Quyền sắp tới Bình Hải, có điều Văn Quốc Quyền cho dù đến cũng không tới lượt Ngô Minh tiếp đãi, những lời này của Ngô Minh hiển nhiên là muốn tự dát vàng lên mặt mình, chắc là thị chính phủ thị ủy Lam Sơn phái Ngô Minh đến đây để dảm nhiệm nhiệm vụ tiền tiếu, chỉ cần phó thủ tướng Văn tới Bình Hải, ngay lập tức có thể nhận được tin tức. Xem ra Lam Sơn đối với chuyến thị sát lần này của phó thủ tướng Văn khá là coi trọng, làm tốt tất cả chuẩn bị.

Trần Hạo nói: "Lam Sơn phát triển rất nhanh, nghe nói phó thủ tướng Văn lần này tới Bình Hải, trọng điểm chính là thị sát khu khai phá kinh tế của Lam Sơn."

Ngô Minh gật đầu, lần này phạm vi thị sát của phó thủ tướng Văn không hề bao gồm Nam Tích, Nam Tích Lam Sơn nằm sát nhau, Nam Tích vẫn luôn là lão đại ca, nhưng theo sự phát triển của thời đại, hiện giờ Nam Tích trên địa vị kinh tế đã tụt sau Lam Sơn rồi.

Trần Hạo không muốn cùng tiếp tục nói chuyện với Ngô Minh nữa, gã đứng dậy nói: "Tôi phải cáo từ rồi, về trước tắm rửa một chút rồi chuẩn bị, bí thư Ngô, buổi tối nếu rảnh thì nhất định phải tới tham gia tiệc rượu của chúng tôi nhé."

Ngô Minh cười nói: "Được rồi, nếu như không có chuyện gì khác, tôi nhất định sẽ tới."

Trước khi tiệc rượu được tổ chức một giờ, Vương Chuẩn và Bộ Đức Long đã tới Nam Quốc Sơn Trang, Trương Dương tự mình tới bãi đỗ xe nghênh đón bọn họ, Trâu Đức Long vì phối hợp với nghi thức ký hợp đồng hôm nay còn đặc biệt mặc quần áo thể thao màu đỏ sẫm, trông đầy sức sống của tuổi trẻ.

Vương Chuẩn vẫn là bộ mặt gian thương đó, trên khuôn mặt mập mạp đầy vẻ tươi cười. Trương Dương vốn định bắt tay với y, nhưng thằng ôn này lại nhiệt tình ôm Trương Dương một cái: "Chủ nhiệm Trương, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Trương Dương cười nói: "Đúng vậy, về sau cơ hội gặp mặt sẽ rất nhiều."

Trâu Đức Long mỉm cười đi đến bắt tay với Trương Dương, Trương Dương nói: "Bộ tiên sinh, cám ơn sự ủng hộ của anh đối với sự nghiệp thể dục thể thao của Nam Tích chúng tôi."

Bộ Đức Long cười nói: "Đạo diễn Vương là ân sư của tôi, chuyện của ông ấy cũng là chuyện của tôi!"

Vương Chuẩn có chút hài lòng đối với những lời này của Bộ Đức Long, lúc này đã có không ít người nhìn thấy Bộ Đức Long, lập tức vây tới. Trương Dương để tránh tạo thành hỗn loạn, bảo Nhậm Văn Bân an bài cho Bộ Đức Long vào bên trong khách sạn nghỉ ngơi trước.

Vương Chuẩn nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi như vậy là đủ thành ý chứ?"

Trương Dương cười ha ha: "Tôi từ trước tới nay chưa bao giờ nhìn lầm một người bạn nào."

Vương Chuẩn nói: "Chuyện tôi đáp ứng anh đã thực hiện, chuyện anh đã đáp ứng tôi trăm ngàn lần cũng đừng có quên đó."

Trương Dương mỉm cười gật đầu, lúc này nhìn thấy một chiếc xe BMW lái vào bãi đỗ xe, Chu Vân Phàm dẫn bạn gái nhỏ Trác Đình của y bước xuống xe, hai người đều mặc áo da, Vương Chuẩn cũng quen Chu Vân Phàm, lúc trước đã từng bàn việc hợp tác, nhưng về sau lại bởi vì đủ loại nguyên nhân nên không thể thành công.

Chu Vân Phàm là Trương Dương mời đến, mục đích chính là để Chu Vân Phàm và Vương Chuẩn bàn chuyện hợp tác. Chu Vân Phàm nói với Trác Đình ở bên cạnh: "Vị này chính là đại đạo diễn Vương Chuẩn của Hongkong, cũng là bạn tốt của anh."

Vương Chuẩn thầm nghĩ trong lòng: "Tôi thành bạn tốt của anh lúc nào vậy?, y là một gian thương, nhưng y nhận định Chu Vân Phàm cũng là gian thương, lần trước hợp tác sở dĩ không thành công cũng chính là bởi vì bọn họ quá cảnh giác lẫn nhau, ai cũng muốn chiếm nhiều tiện nghi, không muốn chịu thiệt, cho nên chuyện hợp tác điện ảnh cuối cùng đã thất bại.

Vương Chuẩn chào Chu Vân Phàm một tiếng, Chu Vân Phàm vừa hút thuốc vừa nói: "Đạo diễn Vương, anh thấy điều kiện của bạn gái bạn gái thế nào? Tôi muốn quay một bộ phim cho cô ấy, hôm nay tới đây là để bàn chuyện này với anh."

Vương Chuẩn cười cười, ánh mắt lướt qua người Trác Đình một cái, trong lòng đã có bình phẩm, bộ dạng của Trác Đình cũng coi như không tồi, có điều đáng tiếc phần mặt không hề có dấu hiệu gì để người ta nhìn một cái là không quên, không thích hợp với màn ảnh, nhưng ngoài miệng thì vẫn nói: "Rất tốt, điều kiện là nhất lưu." Có điều trong lòng thì nghĩ: "Đi quay phim khiêu dâm thì được, trừ ngực to ra thì chẳng có gì đặc sắc cả." Ấn tượng của Vương Chuẩn đối với Chu Vân Phàm cũng không tốt. Nhìn thấy Trương Dương lại giới thiệu y cho mình, trong lòng không khỏi có chút mâu thuẫn, thằng ôn này Trương Dương hay là định lừa gì mình đây.

Khách quý lúc này lục tục kéo tới Nam Quốc Sơn Trang, Kiều Mộng Viện và Thì Duy tối hôm đó đi cùng một nhân vật chính khác, quán quân thể dục nhịp điệu thế giới Hứa Di cũng tới rồi.

]Trương Dương vốn cho rằng người tập thể thao dáng vóc đều thô, nhưng không ngờ Hứa Di cao một thước bảy hai, dáng người tuyệt vời, trông cũng rất xinh, cùng với hai vị mỹ nữ Kiều Mộng Viện và Thì Duy đứng cùng một chỗ lộ ra vẻ xuân lan thu cúc mỗi người đẹp một vẻ, không hề thua kém chút nào.

Hứa Di mặc một thân quần áo thể thao màu đó, buộc tóc đuôi ngựa, để rủ xuống tận thắt lưng, trên người khoác áo lông màu trắng, đeo một cái kính đen rất to, hơn nữa da dẻ trắng nõn, thoạt nhìn giống như một nữ học sinh yếu ớt.

Kiều Mộng Viện vừa xuống xe liền nhìn thấy Trương Dương đang nói chuyện với bọn Vương Chuẩn, vẫy vẫy tay với hắn, ý bảo hắn tới đây.

Trương Dương mặt mày hớn hở đi tới, trực tiếp vươn tay về phía Hứa Di: "Vị này chính là Hứa Di phải không?"

Thì Duy ở bên cạnh cười khì một tiếng.

Trương Dương đang nghĩ cô ta cười cái gì thì nhìn thấy Kiều Mộng Viện cũng tủm tỉm, ngẫm lại cẩn thận mới ý thức được cái tên Hứa Di này rất có chút chiếm tiện nghi của người khác.

Thì Duy đã bắt đầu chế nhạo hắn: "Chưa thấy ai như anh, vừa gặp mặt người ta đã gọi người ta là dì rồi, không sợ kêu người ta già à."

Trương đại quan nhân da mặt sớm đã tu luyện tới mức mưa gió không thấm, tâm thái của cấp chính ban nghiễm nhiên đã lại lên một tầng cao mới, hắn tủm tỉm cười nói: "Thì Duy à, cô lúc nào cũng không bỏ qua cơ hội để công kích tôi."

Hắn cười cười nói với Hứa Di: "Hứa tiểu thư, vốn định gọi tên cô để kéo gần khoảng cách giữa chúng ta, nhưng không ngờ vừa kéo một cái đã kéo luôn cả bối phận của tôi xuống."

Hứa Di dịu dàng cười nói: "Thì Duy thích nói đùa, anh đừng để bụng nhé."

Trương Dương nói: "Không sao, Hứa tiểu thư xinh đẹp như vậy, tôi nếu thật sự có một người dì như cô, trong lòng cũng rất thoải mái."

Thì Duy nói: "Anh nhìn ăn kìa ăn nói vô duyên, anh cho dù vô duyên thì cũng đừng có cứ nhìn thấy con gái xinh đẹp đã giở trò lưu manh." Cô ta ăn nói không suy nghĩ, câu này đối với Trương đại quan nhân mặt dày vô sỉ thì không gây được tổn thương gì, nhưng lại khiến cho Hứa Di đỏ mặt.

Kiều Mộng Viện mắng khẽ: "Thì Duy, đừng có ăn nói linh tinh."

Trương Dương rất lịch sự mời ba cô tới phòng nghỉ để chuẩn bị, Thì Duy đi cùng Hứa Di, Kiều Mộng Viện thì rớt lại phía sau, cười nói với Trương Dương: "Thì Duy cứ có cái tính vậy đấy, anh hiện tại là đã là cấp chính ban rồi, đừng có chấp nhặt với một tiểu nha đầu làm gì."

Trương Dương nói: "Cô thấy cảnh giới của tôi thấp như vậy à?"

Kiều Mộng Viện trừng mắt lườm hắn một cái, lời này rõ ràng đang nói Thì Duy là cảnh giới thấp, Kiều Mộng Viện đối với cô em họ này luôn rất bênh vực.

Tối hôm đó nhân vật trọng yếu tới tham gia tiệc rượu cũng không ít, chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Cừ Thánh Minh đích thân tới hiện trường, không chỉ có như vậy, bộ trưởng bộ tuyên truyền tỉnh, thường ủy tỉnh Trần Bình Triều cũng đặc biệt tới tham gia tiệc rượu, y chính là vì bị con trai Trần Thiệu Bân thuyết phục cho nên mới tới đây ủng hộ cho Trương Dương, thuận tiện gọi cả phó bộ trưởng bộ tuyên truyền, giám đốc đài truyền hình tỉnh Tiếu Nguyên Bình đi cùng luôn.

Sự xuất hiện của Trần Bình Triều và Tiếu Nguyên Bình có chút nằm ngoài dự đoán của Trần Hạo, khi biết tất cả bọn họ đều là vì nể mặt Trương Dương mà tới tham gia tiệc rượu lần này, Trần Hạo đối với Trương Dương cũng không khỏi lại coi trọng thêm vài phần.

Trần Bình Triều sắp về hưu rồi, sau lễ mừng năm mới sẽ tới ban hiệp thương chính trị dưỡng lao, Tiếu Nguyên Bình đã được chỉ định là người kế nhiệm của y, trở thành thường ủy tỉnh ủy cũng là chuyện sớm muộn. Trương Dương và Tiếu Nguyên Bình chưa từng có giao tiếp, mượn cơ hội này để in sâu một chút ấn tượng của Tiếu Nguyên Bình đối với hắn. Trần Bình Triều khi giới thiệu Trương Dương với Tiếu Nguyên Bình, nói: "Nguyên Bình, đây là người mà trước đây tôi đã đề cập với anh, là cán bộ cấp ban trẻ tuổi nhất tỉnh Bình Hải chúng ta, chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích Trương Dương."

Tiếu Nguyên Bình mỉm cười nhìn Trương Dương, đối với cậu thiếu niên này y cũng từng được nghe nói tới nhiều lần, bởi vì chưa từng có tiếp xúc thực tế với Trương Dương, cho nên Tiếu Nguyên Bình không thể nào bình phán được, có điều hắn trẻ tuổi như vậy đã có thể trở thành cán bộ cấp chính ban, chắc không phải chỉ là vì dựa vào quan hệ nhân tế, Tiếu Nguyên Bình nói: "Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"

Trương đại quan nhân sợ nhất là bị người khác hỏi hắn tuổi của hắn, hắn trên thực tế là hai mươi tư tuổi, nhưng hắn thông qua quan hệ sửa tuổi trên hộ khấu của mình lên hơn ba tuổi, đừng có khinh thường ba tuổi này, ba tuổi đủ để bịt miệng rất nhiều người, nhớ tới lúc trước Tần Thanh cũng là hai mươi bảy tuổi trở thành cán bộ cấp chính ban, hiện tại hắn cũng hai mươi bảy tuổi, cũng không tính là quá đột ngột, Trương Dương nói: "Hai mươi bảy, sang năm mới là hai mươi tám rồi."]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui