Y Đạo Quan Đồ

Cao Liêm Minh nhất thời nhìn thấy vẻ dị thường của tên kia, chỉ vào hắn nói: "Chính là mày, đứng ra cho tao!"

Sắc mặt của tên kia thay đổi, tỏ vẻ bình tĩnh nói: "Tôi không biết cậu đang nói cái gì cả!"

Sở dĩ Trương Dương làm như vậy bởi vì việc điều tra của bọn họ đã rơi vào bế tắc rồi, vì thế hắn nghĩ ra một phương pháp bất ngờ, có câu là có tật giật mình, nếu như kẻ đẩy ngã Liễu Ngọc Oánh thật sự có mặt tại đây, thì biểu hiện của hắn ta khẳng định sẽ có khác thường. Lúc Cao Liêm Minh còn đi học ở nước Mỹ thì ngành tâm lý học chính là một trong những ngành học chính của hắn, hắn nhận định gã đàn ông kia có chút không đúng, liền bước đến trước người gã ta.

Gã đàn ông kia cả giận nói: "Làm gì thế? Chúng tôi không phạm tội, cục công an bắt chúng tôi lâu như vậy, các người dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi? Mọi người nói xem có đúng không?" Hắn vừa nói như thế, tất cả chủ xe đều ồn ào theo, tất cả mọi người đều bị giữ ở đây hết nửa ngày, công an cũng không nói lý do cụ thể là gì, cả đám đều cho rằng thời gian quý giá của mình đang dần mất đi, trong lòng bị nghẹn một cục, cả đám ào lại vây lấy Cao Liêm Minh, nếu đổi lại là người khác thì bọn họ không dám vậy, chỉ là Cao Liêm Minh không có mặc đồ công an, cho nên thiếu đi vài phần lực uy hiếp.

Trương Dương và Loan Thắng Văn đi vào sau, Loan Thắng Văn cả giận nói: "Làm gì thế? Nơi này là cục công an, các người muốn gây chuyện à?"

Đám chủ xe cả giận nói: "Chúng tôi không phải muốn gây chuyện, công an các người gọi chúng tôi đến đây để xử lý chuyện bảng số xe, nhưng khi đến đây rồi thì các người hỏi đông hỏi tây, chúng tôi đều có công việc cả, đều phải làm ăn, thời gian rất quý giá, không thể lãng phí ở chổ này được, tổn thất của chúng tôi ai bồi thường?"

Có người còn hét lên: "Công an thì sao? Công an cũng không thể tùy tiện bắt người, chúng tôi không phạm pháp, vì sao lại giam chúng tôi ở chổ này"

Loan Thắng Văn nói: "Ồn ào cái gì? Ồn ào cái gì? Ai nói là bắt các người? Không phải là vì điều tra rõ tình huống sao? Xét cho cùng cũng là vì suy nghĩ cho lợi ích của đám chủ xe các người, xe của các người có vấn đề, bị phạt nhiều tiền các người nguyện ý trả sao? Xảy ra chuyện các người sẽ chịu trách nhiệm sao?"

Nghe thấy những lời này của Loan Thắng Văn, tất cả mọi người liền bình tĩnh lại, khí tràng của Loan Thắng Văn rất mạnh, vào thời khắc mấu chốt có thể đè ép trận tuyến lại, thấy tâm tình của đám chủ xe ổn định lại, Loan Thắng Văn nói: "Nếu tình huống đã điều tra xong, các người muốn ở chổ này, tôi cũng không giữ các người, sắp đến trưa rồi, tôi không trả nổi nhiều bữa trưa như vậy"

Đám chủ xe đều bật cười, cơm trong cục công an cũng không dễ nuốt, không ai muốn ở đây cả, bọn họ đang chuẩn bị rời đi, thì Cao Liêm Minh lại chỉ thẳng vào gã đàn ông khi nãy, nói: "Mày không thể đi!"

Gã đàn ông kia nổi nóng: "Tôi nói này, cậu có bị bệnh không? Dựa vào cái gì mà tôi không thể đi? Tôi chọc giận cậu gì sao?"

Cao Liêm Minh nói: "Mày thành thật một chút, tốt nhất là nên phối hợp với công tác của công an!"

Gã đàn ông kia nói: "Cậu là công an sao? Đồng phục cũng không mặc!"

Cao Liêm Minh trừng mắt nhìn gã: "Mày quản lý tao à? Tao là công an chìm!"

Đám chủ xe thấy Cao Liêm Minh chỉ nhằm vào gã đàn ông này, không ai muốn nhiều chuyện cả, huống chi cũng không có liên quan gì đến bọn họ cả, bọn họ lặng lẽ rời đi.

Trương Dương cũng không rõ vì sao Cao Liêm Minh lại muốn giữ gã đàn ông này lại.

Gã đàn ông kia có thái độ vô cùng kiêu ngạo, lớn tiếng nói: "Lãnh đạo của các người đâu? Tôi muốn kiện cậu ta! Thái độ gì thế?"

Cao Liêm Minh vẫn không buông tha: "Ngày hôm qua có phải mày đã đến bệnh viện nhân dân tỉnh hay không?"

Gã đàn ông này sửng sốt một chút, lúc này ngay cả Trương Dương cũng nhìn ra biểu tình của thằng nhãi này không được tự nhiên, chần chờ một chút, gã đàn ông kia lớn tiếng nói: "Không có!"

Loan Thắng Văn vốn tưởng rằng Cao Liêm Minh chỉ muốn phô trưởng thanh thế, nhưng mà biểu hiện của gã đàn ông kia cũng làm cho Loan Thắng Văn sinh nghi, ngày hôm nay sở dĩ gọi đám người này đến phân cục Bạch Sa, tất cả bọn họ đều có một điểm chung, chính là đã xuất hiện trong đoạn băng ghi hình của bãi giữ xe trong bệnh viện nhân dân tỉnh. Thế mà gã đàn ông này lại phủ nhận rằng mình không có đến bệnh viện nhân dân tỉnh, xem ra trong lòng gã ta quả thật có quỷ.

Trương Dương thấp giọng nói với Loan Thắng Văn: "Cục trưởng Loan, mượn dùng phòng làm việc của anh một chút"

Loan Thắng Văn nói:" Hỏi thì cứ hỏi, ngàn vạn lần đừng làm ra hành động quá khích nào" Ông ta nói xong cũng vẫy vẫy tay với hai người công an bên cạnh mình, đi ra ngoài. Ông ta biết hai tên nhóc này muốn điều tra xem rốt cục là ai đã đẩy ngã Liễu Ngọc Oánh, chút nhân tình này, ông có thể cho, nhưng mà cũng phải nhắc nhở bọn người Trương Dương này một chút, để tránh cho bọn họ nổi nóng lên làm bậy, đến lúc đó thì ngay cả ông cũng khó mà ăn nói.

Cao Liêm Minh nhìn tư liệu của gã đàn ông kia: "Hoàng Lập Đào, mày đã làm cái gì mày tự rõ ràng!"

Hoàng Lập Đào nói: "Tôi không rõ ý của cậu!" Tuy rằng gã rất mạnh miệng, nhưng trong mắt vẫn không khỏi toát lên chút sợ hãi.

Trương Dương quan sát Hoàng Lập Đào một chút, gã ta không có râu quai nón, trên trán cũng không có nốt ruồi đen giống như mô tả của Liễu Ngọc Oánh, nhưng mà chiều cao của thằng nhãi này thì rất phù hợp. Trương đại quan nhân không có nhiều thời gian nói nhảm với gã, đi đến trước mặt Hoàng Lập Đào, nói: "Mày tốt nhất là nên thành thật khai đi, không có chứng cứ tao sẽ không tìm mày"

Hoàng Lập Đào nói: "Tìm tôi làm gì? Tôi không phạm tội, tôi cũng không phạm pháp!"

Cao Liêm Minh nói: "Mày còn giả ngu à, biết ngoài cửa lớn của bệnh viện nhân dân tỉnh có máy quay không? Mày thừa dịp hỗn loạn làm chuyện xấu, cho rằng người khác không chú ý đến mày, nhưng mà mày quay đã thu lại toàn bộ hành động của mày!"

Hoàng Lập Đào nuốt nước miếng, gã thật sự sợ, vào thời đại này thì máy quay chưa được phổ biến, ý thức của gã trong phương diện này vẫn chưa đủ, dưới sự hù dọa của Cao Liêm Minh, gã thật sự cho rằng mình đã bị quay lại, Hoàng Lập Đào nói: "Tôi không có làm cái gì cả, tôi... tôi chỉ đến thăm bệnh..."

Trương Dương nói: " Không phải mày vừa nói là không có đến bệnh viện nhân dân tỉnh sao?"

Hoàng Lập Đào trắng mặt, thấp giọng nói: "Thái độ của các người ác liệt như vậy, tôi sợ... cho nên..."

Trương Dương phẫn nộ quát: "Hoàng Lập Đào, mày còn dám nói dối! Ngày hôm qua tại cửa lớn bệnh viện có phải mày đã đẩy ngã một phụ nữ có thai? Sau đó còn đạp một cái lên bụng của người ta? Phải không?"

Cao Liêm Minh vô cùng kinh ngạc nhìn Trương Dương, bây giờ hắn mới biết được vì sao Trương Dương lại muốn điều tra chuyện này rồi, mẹ kiếp, thằng chó này cũng đúng là khốn nạn thật, không chỉ đẩy ngã phu nhân tỉnh trưởng, mà còn đạp vào bụng của bà ta nữa, cái này căn bản là muốn tỉnh trưởng đại nhân tuyệt hậu đây mà, thật quá độc ác!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui