Y Đạo Quan Đồ

Phạm Tư Kì mở cửa phòng, thấy có công an đứng bên ngoài, người đi đầu chính là cục trưởng cục công an thành phố Nam Tích Trương Đức Phóng, cô ta có chút kinh ngạc hỏi: “Các anh có chuyện gì?”

Trương Đức Phóng mặt không cảm xúc nói: “Cô Phạm, chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến án bắt cóc, mời cô theo chúng tôi về cục công an hợp tác điều tra.”

Lâm Bối Bối đứng bên cạnh liền chạy lên nói: “Này, các người có nhầm lẫn gì không thế, nói gì vậy?”

Phạm Tư Kì bình tĩnh hơn Lâm Bối Bối nhiều, cô ta nhìn Trương Đức Phóng nói: “Cục trưởng Trương, tôi không hiểu anh có ý gì?”

Trương Đức Phóng cũng không có hứng nói vòng vo, liền vào thẳng chủ đề: “Cô Phạm, con gái phó thị trưởng Cung chiều nay khi tan học đã bị người ta bắt cóc, tôi nghĩ cô biết một số chuyện gì đó.”

Phạm Tư Kì kinh ngạc đến nỗi mắt trợn cả lên, cô ta nói: “Anh nói con gái phó thị trưởng Cung mất tích rồi? Anh lại nghĩ tôi có liên quan đến chuyện này?”

Trương Đức Phóng nói: “Cô Phạm, mong cô hợp tác với chúng tôi.”

Phạm Tư Kì nói: “Tôi không liên quan gì tới chuyện này.”

Trương Đức Phóng làm một động tác mời: “Cô Phạm, tôi nghĩ chỗ này không phải là nơi để giải thích.”

Phạm Tư Kì nhanh chóng chấp nhận sự thật, cô ta nói với Lâm Bối Bối: “Bối Bối, gọi điện cho La Ân, bảo anh ta lập tức đến đây.” La Ân là luật sư của cô ta.

Lâm Bối Bối hoang mang bối rối, không biết làm như thế nào mới tốt, gần như bị tình cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ ngẩn ra.

Phạm Tư Kì lớn tiếng nói: “Có nghe thấy gì không?”

Lâm Bối Bối lúc này mới như tỉnh cơn mơ, gật gật đầu.

Trong phòng nghị sự của thành ủy Nam Tích đang diễn ra một cuộc họp thường ủy khẩn cấp, bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên đập bàn phẫn nộ nói: “Thật là vô pháp vô thiên, giữa ban ngày ban mặt lại dám bắt cóc con gái của phó thị trưởng Cung, bắt được đám người này nhất định phải nghiêm trị.”

Thị trưởng Hạ Bá Đạt thở dài nói: “Việc này quả thật làm cho người ta đau lòng.” Y chỉ bày tỏ một chút cảm nhận chứ không nói bất cứ kiến giải nào. Đa số đám thường ủy hội đều đã quen với cách nói này của Hạ Bá Đạt, cũng biết y sẽ không đưa ra được ý kiến nào mang tính xây dựng.

Bí thư kỉ ủy Lý Bồi Nguyên nói: “Kẻ nào mà gan to thế, lại dám làm như vậy? Phó thị trưởng Cung có những kẻ thù nào?”

Bộ trưởng bộ trưởng tuyên truyền kỉ ủy Lương Tùng nói: “Con gái phó thị trưởng bị bắt cóc có phải có liên quan đến việc ở cảng Thâm thủy không? Có phải là vì phó thị trưởng Cung đã động chạm đến lợi ích của một số người nào đó cho nên bọn họ mới lợi dùng cách này để báo thù?”

Phó thị trưởng thường vị Lý Trường Vũ nói: “Bất luận là ai? Bất luận là vì nguyên nhân nào, hạ thủ với một đứa bé đều là vô sỉ cực độ, chúng ta phải có hành động quyết đoán, trong thời gian ngắn nhất tìm được Cung Nhã Hinh, chúng ta không thể để cho đồng chí của mình vừa chảy mồ hôi nước mắt cho sự nghiệp của Đảng, vừa phải lo lắng cho gia đình, chuyện như thế này tôi hi vọng là lần đầu tiên xảy ra ở Nam Tích cũng là lần cuối cùng.”

Từ Quang Nhiên gật gật đầu: “Đồng chí Trường Vũ nói rất đúng, tôi quyết định lập tức thành lập tổ chuyên án, sẽ do đồng chí Bá Đạt chỉ huy, tập trung tất cả lực lượng có thể tập hợp được, cho dù phải lật tung cả Nam Tích cũng phải tìm được con gái phó thị trưởng Cung.”

Về mặt xử lí chuyện này, tất cả thường ủy đều có một tư tưởng cùng chung mối thù, nếu như chuyện này đã có thể xảy ra với Cung Kì Vĩ thì nói không chừng chuyện tương tự cũng sẽ xảy ra với bọn họ, đối với những hành vi tội ác như thế này cần phải kiên quyết dập tắt không thể bỏ qua.

Hạ Bá Đạt trong lòng có chút buồn bực, Từ Quang Nhiên tại sao lại muốn giao chuyện này cho y? Đây rõ ràng là làm khó cho mình, cái án này đâu có dễ tra ra, tuy mọi người đều động viện nhưng nếu như đối phương thực sự có dã tâm báo thù Cung Kì Vĩ, vậy thì Cung Nhã Hinh rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, nếu như không thể thành công giải cứu Cung Kì Vĩ vậy thì liệu Từ Quang Nhiên có nhân cơ hội này đẩy hết trách nhiệm sang cho mình không? Con người Hạ Bá Đạt này quá cẩn thận, cho dù vào lúc này rồi mà việc đầu tiên y nghĩ tới vẫn là vấn đề trách nhiệm sẽ đổ cho ai.

Từ Quang Nhiên quyết định để cho Hạ Bá Đạt chỉ huy không phải là cố ý làm khó y, Lý Trường Vũ tuy là phó thị trưởng thường vụ nhưng Lý Trường vũ dù sao cũng vừa mới đến Nam Tích, không quen thuộc với tình hình các ban ngành ở Nam Tích, vụ án bắt cóc lần này lại là con gái của phó thị trưởng Cung Kì Vĩ, cũng chỉ có thể do mình và Hạ Bá Đạt đích thân chỉ huy tổ chuyên án mới có thể thể hiện được rõ sự coi trọng đối với vụ án này.

Hạ Bá Đạt bây giờ đành phải chấp nhận nhiệm vụ này, y thấp giọng nói: “Bí thư Từ yên tâm, các vị thường ủy yên tâm, tôi nhất định sẽ đích thân theo dõi vụ án này, cố gắng hết sức để cứu được con gái phó thị trưởng Cung.”

Trương Dương biết được chuyện con gái Cung Kì Vĩ bị bắt cóc vẫn là từ chỗ Lý Trường Vũ, hắn vốn muốn gọi điện thoại hỏi Cung Kì Vĩ một chút, nhưng nghĩ lại, tâm trạng Cung Kì Vĩ bây giờ nhất định là không tốt, mình tốt hơn là không nên quấy rầy ông ta, hắn liền chuẩn bị đến chỗ Trương Đức Phóng một chuyến, tìm hiểu chút tình hình của Cung Nhã Hinh, lợi dụng quan hệ ở quốc an của mình có lẽ sẽ giúp được gì đó.

Khi Trương Dương đang chuẩn bị rời phòng làm việc thì Cao Liêm Minh đến tìm hắn.

Trương Dương nói: “Có chuyện gì thì trở về hẵng nói, tôi có việc gấp phải làm.”

Cao Liêm Minh nói: “Cậu đi đâu?”

“Cục công an.”

Cao Liêm Minh nói: “Vừa hay tôi cũng đến đó.”

Trương Dương hơi ngẩn ra, gật đầu nói: “Ừ, thế thì cùng đi.”

Cao Liêm Minh lên chiếc xe của Trương Dương: “Phạm Tư Kì bị công an bắt đi rồi.”

Trương Dương nói: “Liên quan gì đến cậu?”

Cao Liêm Minh nói: “Luật sư của cô ta La Ân là bạn đồng môn của tôi, tôi vừa nhận được điện thoại của La Ân, anh ấy đang từ Singapo tới, nhanh nhất cũng phải ngày mai mới tới được Nam Tích, nên bảo tôi đi tìm hiểu tình hình trước.”

Trương Dương gật đầu, khởi động xe.

Cao Liêm Minh nói: “Cậu có nghĩ là Phạm Tư Kì có liên quan đến vụ án bắt cóc này không?”

Trương Dương hỏi lại: “Cô ta tại sao phải làm như thế?”

Cao Liêm Minh nói: “Công trình cảng Thâm Thủy, phó thị trưởng Cung đã đá cô ta từ công trình cảng Thâm Thủy ra, làm cho Tinh Nguyệt tổn thất nặng nề, vì thế mà cô ta mới sinh ra thù hận, cho nên muốn bắt cóc Cung Nhã Hinh để báo thù phó thị trưởng Cung.”

Trương Dương nói: “Nếu như chuyện này là do cô ta làm thì tại sao cô ta không đợi khi trở về Singapo rồi mới động thủ, bây giờ động thủ chẳng khác nào đợi người ta nghi ngờ cô ta, đi bắt cô ta? Đúng rồi, có một điểm tôi phải nhắc nhở cậu, cô ta vừa mới nộp một trăm vạn tiền đặt cọc tham gia đấu thầu.”

Cao Liêm Minh nói: “Có thể là vì để diễn kịch nên mới làm như thế, chỉ là để che mắt người xung quanh thôi.”

Trương Dương không khỏi cười lên: “Cậu rốt cuộc là muốn biện hộ cho cô ta hay là muốn tống cô ta vào tù vậy?”

Cao Liêm Minh đáp: “Nguyên tắc làm việc của tôi từ trước đến nay đều là suy nghĩ đến mặt xấu nhất, chỉ có nghĩ hết tất cả mọi hướng tôi mới có thể phát hiện ra đáp án.” Gã nói xong rồi cười cười: “Việc này điểm nghi vấn thật sự rất nhiều, có điều Phạm Tư Kì đích thực cũng đáng nghi, trước khi Cung Nhã Hinh mất tích cô ta đã từng đi gặp phó thị trưởng Cung, còn nói một câu rất đáng ngờ, nói là phó thị trưởng Cung nhất định sẽ hối hận.”

Trương Dương nói: “Bất luận chuyện này là do ai làm thì đều rất bỉ ổi, loại người này nếu rơi vào tay tôi thì tôi nhất định sẽ làm cho hắn sống không bằng chết.”

Trương Dương trước khi đến cục công an đã gọi điện cho Trương Đức Phóng, Trương Đức Phóng đến tận bây giờ vẫn đang mở hội nghị khẩn cấp ở cục công an, từ sau vụ phong ba ở Hải Thiên, Trương Đức Phóng rất ít liên hệ với Trương Dương, Trương Dương đã làm cho gã tổn thất một món tiền lớn, ngoài miệng thì Trương Đức Phóng không có nói gì, nhưng trong lòng vẫn canh cánh không thôi. Nhưng gã cũng biết rằng cùng với sự xuất hiện của phó thị trưởng thường vụ Lý Trường Vũ, địa vị của Trương Dương cũng càng lúc càng vững chắc hơn, đối mặt với một người nổi tiếng như vậy gã không dám đắc tội mà cũng không thể đắc tội nổi.

Trương Dương và Cao Liêm Minh cùng đến phòng làm việc của Trương Đức Phóng trước, tìm hiểu một số tình hình của Cung Nhã Hinh, Trương Đức Phương không bảo mật những thông tin này vì trên thực thế thông tin gã nắm được cũng chẳng có bao nhiêu, từ lúc kẻ bắt cóc liên lạc với Cung Kì Vĩ đến giờ cũng đã hai tiếng đồng hồ, đến bây giờ kẻ bắt cóc vẫn chưa liên lạc lại.

Trương Đức Phóng nói: “Đây có lẽ không phải là một vụ bắt cóc đơn thuần, kẻ bắt cóc hoàn toàn không đưa ra điều kiện, mục đích của hắn là báo thù, cho nên án này rất khó tra.”

Cao Liêm Minh nói: “Tôi muốn gặp Phạm Tư Kì một chút.”

Trương Đức Phóng nói: “Được, chúng tôi không làm khó cô ta, dù sao đến bây giờ vẫn chưa có chứng cứ xác thực để chứng tỏ cô ta có liên quan đến vụ bắt cóc này.”

Cao Liêm Minh nói: “Theo như luật pháp liên quan, các anh nhiều nhất chỉ có thể giữ được cô ấy 24 giờ.”

Trương Đức Phóng nói: “Cô ta giờ ở chỗ chúng tôi là tuyệt đối an toàn, nhưng Cung Nhã Hinh ở bên ngoài kia cho dù là một phút cũng vô cùng nguy hiểm, tôi lo rằng…” Trương Đức Phóng không nói hết câu, ý của gã rất rõ ràng, khả năng Cung Nhã Hinh giết chết là rất lớn.

Phạm Tư Kì ngồi yên lặng trong phòng cách li, vừa rồi công an đã tiến hành hỏi đáp, Phạm Tư Kì đã nói hết tất cả những gì mình biết và cả những chuyện xảy xa ở trong phòng làm việc của Cung Kì Vĩ.

Được sự cho phép của Trương Đức Phóng, Trương Dương cùng Cao Liêm Minh đến phòng cách li.

Phạm Tư Kì thấy bọn họ liền có chút kinh ngạc, cô ta không hiểu lúc này sao Trương Dương lại đến gặp mình, Phạm Tư Kì nói: “Tôi không có làm, tôi không tìm người báo thù phó thị trưởng Cung.”

Trương Dương chỉ sang Cao Liêm Minh đứng bên cạnh nói: “Đây là Cao Liêm Minh, là cố vấn pháp luật của chúng tôi.”

Cao Liêm Minh đưa tay ra bắt tay với Phạm Tư Kì: “Cô Phạm, tôi được La Ân ủy thác đến đây, tôi là đồng môn của anh ấy, vì anh ấy bây giờ không thể kịp thời đến đây cho nên ủy thác tôi đến tìm hiểu tình hình trước.”

Phạm Tư Kì nói: “Những gì cần nói tôi đều đã nói với cảnh sát rồi, tôi không làm. Vâng, tôi quả thật có nói sẽ làm cho ông ta hối hận, nhưng chỉ là nói thôi, tôi không có làm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui