Y Đạo Quan Đồ

Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Hình Triêu Huy lái chiếc Toyota màu đen chạy tới bờ biên nơi Dạ Oanh và Trương Dương đang ở đó. Thần tình của hắn cũng rất uể oải, từ lúc liêc lạc gián đoạn, hắn đã hết sức thấp thỏm lo lắng chờ đợi, hắn đối với năng lực của Dạ Oanh đương nhiên tin tưởng, nhưng còn Trương Dương thì hắn thực sự là rất lo lắng. Hơn nữa nếu chuyện này để lộ ra ngoài, sẽ tạo thành ảnh hưởng cực kì không tốt, thấy hai người bình an thoát được, rút cuộc Hình Triêu Huy mới yên lòng.

Dạ Oanh đem tình huồng báo cáo sợ bộ lại cho Hình Triêu Huy nghe. Sau khi nghe xong, Hình Triêu Huy thở dài nói: “Ngay trước lúc các ngươi vừa bắt đầu hành động, ta mới nhận được tin báo hội Tam Hợp sẽ ra tay hạ thủ An gia, thật đáng tiếc vì không thể nào liên lạc kịp.”

Dạ Oanh nhíu nhíu mày: “Tại sao liên lạc của chúng ta lại gián đoạn?”

Hình Triêu Huy thấp giọng đáp: “Ta đang điều tra!”

Dạ Oanh nói: “Hội Tam Hợp có lẽ cũng như chúng ta là muốn những tài liệu này, chỉ có điều bọn chúng rat ay là hủy diệt tất cả. Ta nghĩ, có lẽ có người làm lộ kế hoạch cho bọn chúng?”

“Ngươi hoài nghi trong chúng ta có nội gián?”

Dạ Oanh thở dài: “Vấn đề này không quan hệ tới ta, nói nhiều cũng vô ích. Dù sao thì nhiệm vụ cũng hoàn thành rồi, ngươi có thể mang những thứ này đi báo cáo cho cấp trên đi, cái ghế trưởng ban số bốn của cục quốc an hẳn là sẽ thuộc về ngươi rồi!” Nàng giơ tay đưa cái usb cho Hình Triêu Huy.

Trương Dương lúc này mới hỏi Hình Triêu Huy: “Ngươi có thể xác định chuyện này chắc chắn là hội Tam Hợp làm không?”

Hình Triêu Huy lắc lắc đầu nói: “Chỉ là ta phỏng đoán thế thôi, tình hình cụ thể phải sau khi điều tra mới biết được.” Hắn vừa nói vừa cất cái usb Dạ Oanh đưa cho vào trong túi, hướng Trương Dương cười ha hả nói: “Bản lĩnh của ngươi cũng khá lắm! Có hứng thú vào làm trong cục quốc an chúng ta không?”


Trương Dương lắc đầu không chút do dự: “Ta còn muốn sống lâu hơn một chút!”

Hình Triêu Huy cùng Dạ Oanh đồng dạng lắc đầu cười khổ, hắn hỏi Dạ Oanh: “Biểu hiện của hắn thế nào?”

Dạ Oanh nhìn Trương Dương khóe miệng lộ ra chút tươi cười: “Rất khá, nếu được huấn luyện quy củ, hẳn là có thể nhanh chóng tự đảm đương được công tác!”

Hình Triêu Huy lại nói với Trương Dương: “Không cần phải lo lắng! Hơn nữa đãi ngộ của cục quốc an chúng ta rất cao đó!”

Trương Dương kiên quyết từ chối: “Thực sự là ta không có hứng thú, con người ta vốn thích phiêu diêu tự tại, phải gò bó trong quân kỉ ta không chịu được.”

Hình Triêu Huy nghe hắn nói như thế cũng không miễn cưỡng, cười cười vỗ vai Trương Dương: “Có gì cần thì tìm ta!”

Trương đại quan nhân không có bỏ qua dịp tốt như vậy đáp: “Chuyện ngươi đáp ứng ta…” Có thể thấy là tâm trí thằng nhãi này hoàn toàn để vào việc thăng quan tiến chức của bản thân.

Hình Triêu Huy mỉm cười: “Không thành vấn đề! Ta đã đáp ứng ngươi rồi, ta nhất định làm được!” Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Hai ngày tới đây ngươi tạm thời không được rời Hồng Kông, chờ sự việc yên lặng lại một chút, ta sẽ thông báo cho ngươi!”

Trương Dương gật đầu, hiện tại hắn cũng vẫn không an tâm lắm, hắn thực sự là không muốn tiếp tục dây dưa với đám người của cục quốc an, phất phất tay nói: “Ta về khách sạn nghỉ ngơi, có chuyện gì thì liệc lạc với ta!”


Hình Triêu Huy gật đầu, hắn và Dạ Oanh cũng không có đưa ra ý muốn đưa Trương Dương về khách sạn, vì họ cũng nhìn ra được Trương Dương đang nóng lòng muốn tách rời khỏi bọn họ.

Nhìn theo bóng lưng Trương Dương rời đi, Hình Triêu Huy thờ dài một hơi nói: “Thật sự là một thanh niên nhân ưu tú!”

Dạ Oanh không nhịn được nở nụ cười: “Nếu đã như thế sao không nghĩ biện pháp giữ hắn lưu lại?”

“Mỗi người có một chí hướng, hắn không thích cái cuộc sống phiêu lưu mạo hiểm này, miễn cưỡng lưu hắn lại cũng vô ích. Được rồi, rốt cuộc có phát hiện gì không?”

Trương Dương liền đi tới bệnh viện thăm An Ngữ Thần, An Ngữ Thần lúc này đã tình lại, nàng lẳng lặng nằm trên giường, cái gối bị nước mắt thâm ướt cả một góc lớn. Tai họa bất ngờ vừa rồi khiến cho An gia chết mười hai người, đối với bất kì ai mà nói thì đó cũng là một đả kích quá lớn. Càng làm cho An Ngữ khó có thể tiếp thu là tam thúc của nàng tối qua ở New York cũng bị ám sát, cùng một lúc mất đi mười ba người thân, gia gia thì nằm trong phòng cấp cứu chưa biết sinh tử thế nào.

Trương Dương cắm bó hoa tươi vào trong bình hoa, sau đó yên lặng ngồi bên cạnh giường của An Ngữ Thần, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng tái nhợt, thấy nàng khổ sở như vậy, trong lòng hắn cũng hết sức trầm trọng. Hắn nắm bàn tay của An Ngữ Thần, giọng ôn nhu: “Cố gắng nén bi thương, hết thảy đều phải kiên cường đứng dạy!”

An Ngữ Thần cắn cắn môi, nàng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói gì, nước mắt lại lăn xuống trên đôi má.

Trương Dương không đành lòng nhìn thế nữa, hắn thở dài một hơi nói: “Hai ngày tới ta vẫn ở Hồng Kồng, có chuyện gì cứ trực tiếp gọi cho ta!” Hắn đứng dạy chuẩn bị rời đi thì nghe thấy thanh âm khàn khàn của nàng: “Chuyện của An gia chúng ta, tự An gia sẽ giải quyết! Không làm phiền tới ngoại nhân!”


Trương Dương nguyên bản muốn đi thăm An Chí Viễn, nhưng phòng bệnh cảu lão đã bị cảnh sát quản lý nghiêm ngặt, với thân phận của hắn, căn bản không thể nào tiến vào bên trong được. Trương Dương đứng bên ngoài một hồi, đang chuẩn bị rời đi thì nghe được có tiếng bước chân vang lên phía hàng lang bên kia.

Năm tên mặc đồ đen đang hướng tới phòng bệnh của An Chí Viễn đi tới, dẫn đầu là một tên có thân hình cao lớn, tuổi chừng khoảng hơn bốn mươi thế nhưng tóc lại hoàn toàn là màu trắng. Bề ngoài của hắn so ra có phần hơi giống An Chí Viễn bất quá có lẽ do trẻ hơn nên thể hiện sự sắc bén hơn hắn. Bốn gã đi theo phía sau hắn cũng đuề cường tráng, mặc đồ tây đen, bọn họ cước bộ chỉnh tề, nhãn thần sắc bén, vừa nhìn đã có thể nhận ra là được huấn luyện rất tốt.

Ngồi chờ trước phòng bệnh, Tạ Bách Xuyên cùng Trầm Cường thấy nam tử kia tới thì cả hai đều hơi ngẩn người ra, nhưng nhanh chóng đứng dạy cả tiếng nói: “Đức Uyên!”

Người kia chính là nhi tử thứ tư của An Chí Viễn – An Đức Uyên, hơn hai mươi năm trước vì phản đối phụ thân rời khỏi giang hồ mà hắn giận giữ bỏ đi Đài Loan. Hơn hai mươi năm nay ở Đài Loan hắn lập ra một khoảng trời riêng, mang theo một vài huynh đệ của Tín Nghĩa đường ngay đó, nay tại Đài Loan đã thành một trong ba bang phái lớn nhất.

An Đức Uyên cũng không có chút biểu hiện thân thiết nào đối với hai vị cựu thần tử của cha mình, hắn lạnh lùng hỏi: “Chết bao nhiêu người?”

“Mười hai người, hơn nữa Đức Kiện hôm qua cũng bị ám sát ở New York. Tổng cộng là mười ba…” Trầm Cường vừa nói biểu tình hết sức bi ai.

An Đức Uyên vẫn tỏ ra lạnh lùng: “Cha ta thế nào rồi?”

“Vẫn chưa biết được!”

An Đức Uyên bước tới cửa phòng cấp cứu, hai gã cảnh sát liền đứng ra cản lại, trong mắt An Đức Uyên lóe ra một đạo hàn quang: “Cút!”

“Chúng ta đang chấp hành nhiệm vụ, nếu như ngươi cố tình gây rối. Đừng trách chúng ta bắt ngươi lại!”


An Đức Uyên bật cười to: “Cảnh sát hoàng gia Hồng Kông? Thật sự là uy phong quá nhỉ! Nằm bên trong là cha ta, kẻ làm con chả nhẽ không được vào thăm hắn?”

Tạ Bách Xuyên đối với An Đức Uyên thì ấn tượng vẫn như hai mươi năm trước, lão nghĩ hắn có lẽ vẫn cái thói cũ thô bạo và dễ xung động như thế. Lão vội tiến lên khuyên nhủ: “Đức Uyên đừng gây rối!”

An Đức Uyên lạnh lùng liếc mắt nhìn lão: “Ai cũng không thể cản ta thăm cha ta được!”

Phía sau vang lên một thanh âm uy nghiêm: “Ngươi nào hung hăng thế!” Đội trưởng phụ trách vụ trọng án An gia Lương Gia Kiệt mang theo hai gã cảnh sát nữa bước tới. Ánh mắt hắn dừng tại An Đức Uyên.

“Ta còn tưởng là ai, thì ra là tứ công tử của An gia. Ngươi đem người tới để làm loạn Hồng Kông lên hả?”

An Đức Uyên nhìn Lương Gia Kiệt, trong mắt không hề toát lên một chút nể nang nào mà trái lại lại hoàn toàn là khiêu khích cùng xem thường.

Lương Gia Kiệt khoát khoát tay, ý bảo hai gã cảnh sát chặn cừa tránh ra, hắn cả tiếng nói: “Phụ thân có chuyện, nhi tử tới thăm cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà như ta biết, hai cha con ngươi từ nhau hai mươi năm nay rồi cơ mà!”

An Đức Uyên cười lạnh: “Liên quan tới ngươi sao!”

Lương Gia Kiệt cũng không hề tỏ ra tức giận chút nào, hắn mỉm cười nói: “An Đức Uyên, tình hình của ngươi hiện nay ta rất rõ ràng, An gia từ trên xuống dưới, không sạch sẽ nhất chính là ngươi. Ở Đài Loan ta không quan tâm, nhưng đây là Hồng Kông, đừng trách ta không nói trước với ngươi, ngươi tốt nhất đừng có gây chuyện, bằng không ta lập tức trục xuất ngươi khỏi Hồng Kông ngay!”

“Cảm tạ!” An Đức Uyên vừa nói trong ánh mắt vừa hiện ra tràn ngập vẻ khiêu kích với Lương Gia Kiệt. Sau đó hắn xoay người nói với bốn kẻ theo sau: “Các ngươi chờ ta ngoài nay!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận