Y Hậu Khuynh Thiên

Edit: Tiêu Tiêu

Gương mặt Bạch Nhan hơi xấu hổ, theo bản năng muốn che đi môi đã đỏ.

Đúng lúc này, Bạch Tiểu Thần tinh mắt nhìn thấy bờ môi bị rách da của Bạch Nhan, hắn lập tức nổi giận: "Đại phôi đản kia lại căn người rồi?"

"Không có việc gì."

Gương mặt Bạch Nhan càng lúc càng xấu hổ.

Nàng phải giải thích như thế nào với Tiểu Thần Nhi?

Trong mắt Bạch Tiểu Thần đầy đau lòng: "Mẫu thân có đau hay không? Thần Nhi hô hô cho người, hô hô liền hết đau."

Thân thể nho nhỏ của Bạch Tiểu Thần trước mặt Bạch Nhan nhón mũi chân, khẽ thổi một luồng hơi nóng, tay nhỏ còn không ngừng vuốt ve bờ môi bị thương của Bạch Nhan.

"Thần Nhi."

Bạch Nhan vươn tay ôm Bạch Tiểu Thần vào trong ngực, rũ mắt khẽ hỏi: "Ngươi có muốn đi gặp ngoại tổ phụ không?"

Con mắt Bạch Tiểu Thần bỗng dưng sáng ngời: "Mẫu thân định để Thần Nhi gặp bọn họ sao?"

"Ngươi đã bị Đế Thương phát hiện, trốn tránh thêm cũng không có ý nghĩa, huống gì..." Bạch Nhan dừng một chút: "Dựa theo tính cách của Đế Thương cũng sẽ không để người khi dễ ngươi."

Tiểu Mễ một bên nhịn không được nhìn Bạch Nhan.

Khi dễ tiểu tổ tông này? Hắn khi dễ người khác còn không kém nhiều sao? Khi nào thì người khác khi dễ hắn?

"Mẫu thân, ta yêu người."

Ba.

Môi nhỏ mềm mại của Bạch Tiểu Thần dán lên khuôn mặt Bạch Nhan, hắn cười ngây ngô đáng yêu: "Mẫu thân, ngoại tổ phụ sẽ giống như cữu cữu thích Tiểu Thần Nhi, đúng không?"

"Ừm."

Bạch Nhan khẽ gật đầu, một tay xoa xoa đầu Bạch Tiểu Thần: "Nhưng mà nhất thời không vội cho ngươi đi gặp ngoại tổ phụ, ta phải suy nghĩ thật kỹ làm sao giới thiệu."

"Được, " Bạch Tiểu Thần cao hứng cười, "Thần Nhi muốn báo với cữu cữu tin tức tốt này! Về sau Thần Nhi sẽ không cần phải trốn tránh."

Nhìn bộ dáng tiểu gia hỏa kia hưng phấn, trong lòng Bạch Nhan nổi một trận chua xót, có lẽ... ngay từ đầu nàng đã sai.

Ban đầu nàng không để ý đến mong muốn của Bạch Tiểu Thần, mà cứ để hắn tránh phía sau lưng.

"Để Tiểu Mễ đi với ngươi."

Bạch Nhan cười cười, có Tiểu Mễ ở chung, chí ít trong Lưu Hỏa quốc không ai có thể làm Bạch Tiểu Thần bị thương...

Huống gì, nàng đã để Hoa La an bài mấy người đi đến Bạch gia bảo vệ Bạch Tiêu.

...

Phủ Thái tử.

Sau khi Bạch Nhược từ hoàng cung trở về luôn có cảm giác toàn thân ngứa ngáy, nàng phải thỉnh thoảng gãi phía sau lưng.

Loại cảm giác này giống như có hàng vạn con kiến trên thân thể bò tới bò lui, cố tình đập mãi mà không chết.

Ầm!

Cửa phòng bị một chân đạp ra, Bạch Nhược kinh ngạc ngẩng đầu, lập tức trông thấy Thái tử Nam Cung Dực mặt mày xanh lét từ ngoài cổng đi vào.

"Điện hạ?"

Bạch Nhược mau chóng đứng dậy, mấy lần nàng nghĩ muốn gãi thân thể đang ngứa, nhưng vì cố kỵ Nam Cung Dực, cố nén nhịn xuống.

"Bạch Nhược!" Sắc mặt Nam Cung Dực khó coi: "Có phải ngươi để mẫu hậu truyền ý chỉ cho Đế Thương?"

Bạch Nhược sững sờ, hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

"Ngươi còn dám hỏi bản thái tử xảy ra chuyện gì? Ngươi có biết đức hạnh của Bạch Chỉ? Thế mà để cho nàng ta làm phi của Đế Thương? Còn để Bạch Nhan làm thiếp? Cũng một phần vì ý chỉ này, làm phụ hoàng giận dữ, phế đi ngôi vị hoàng hậu của mẫu hậu, đồng thời đưa nàng vào lãnh cung, không cho phép bất cứ kẻ nào gặp mặt!"

Nam Cung Dực nắm thật chặt nắm đấm, trên trán nổi lên gân xanh, giọng nói mang theo phẫn nộ.

Thời điểm Bạch Nhược nghe thấy không cho bất luận kẻ nào gặp hoàng hậu, lòng của nàng chợt hạ xuống.

"Điện hạ, làm sao ta có thể mê hoặc hoàng hậu đi làm chuyện này?" Nàng ta khẽ cắn môi, ủy khuất nói: "Lúc đó ta và mẫu hậu ở trong cung gặp Bạch Nhan, Bạch Nhan tuyên bố vị trí Thái tử phi vốn là của nàng, là ta cướp đi thứ thuộc về nàng, nàng nhất định sẽ tới đoạt lại! Vì thế mẫu hậu mới giận dữ, lại thêm Thương Vương rất có hảo cảm với Bạch Nhan, lúc này mới giúp người thành toàn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui