Y Hậu Khuynh Thiên

"Ta đoán rằng, Bạch Nhan chắc chắn chúng ta không thể gặp được Thương Vương, lúc này mới không sợ uy hiếp! Nhưng nàng đã quên, muốn phơi bày thân phận của nàng, không nhất thiết phải tới gặp Thương Vương," Bạch Chấn Tường lạnh lùng cười một tiếng, "Lúc đó chúng ta chỉ cần phát tán chuyện này ra là đủ, tự nhiên sẽ có người nói trước mặt Thương Vương."

Khuôn mặt Vu Dung khiếp sợ, nhưng trong lòng thì vui mừng, nàng tỏ vẻ xoắn xuýt hỏi: "Như vậy có phải hơi quá đáng không?"

"Quá đáng? Nha đầu thối kia không đối xử quá đáng với chúng ta hay sao? Ta chẳng những muốn phơi bày ra chuyện này, ta còn muốn nói cho thế nhân, nha đầu thối này bức bách phụ thân nàng trả lại đồ cưới như thế nào!"

Vẻ hung ác khẽ hiện trên gương mặt Bạch Chấn Tường rồi biến mất.

Ngươi đã bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa! Không khiến ngươi thân bại danh liệt, ta tuyệt đối không buông tha!

"Đúng rồi, " Ánh mắt Vu Dung hơi lóe, "Tướng công, lần này vì an nguy của Bạch gia, đám đại ca của ta đã dốc hết toàn bộ gia sản, ngay cả nhà cũng bán rồi, vì thế, ta dự định để bọn họ chuyển tới Bạch gia, được không?"

Bạch Chấn Tường khẽ thở dài một hơi: "Quả đúng là hoạn nạn gặp chân tình! Vẫn là Vu gia các ngươi có tình có nghĩa, không giống Lam gia và tiện chủng Bạch Nhan, một bên thấy chết không cứu, một bên ngỗ nghịch bất hiếu."

Trong lòng Bạch Chấn Tường, thời khắc nguy nan mà Vu gia tình nguyện ra tay cứu giúp, đáng cho hắn cảm tạ ân tình.

Nhưng...

Hắn nghiễm nhiên đã quên, năm đó Lam gia cũng không thua kém gì khi dốc gần hết gia sản để hắn có được địa vị như ngày hôm nay.

Nhưng vì Lam gia dốc hết gia sản là để mua đan dược cho Lam Nguyệt, cho nên, hắn chẳng những không cảm tạ ân tình, mà càng thầm hận Lam gia.

Tốt xấu gì hắn cũng là con rể Lam gia, vậy mà Lam gia đề phòng hắn như đề phòng trộm, chẳng phải chỉ là mấy viên đan dược thôi sao, thế mà để Lam gia nhớ chuyện này cả đời?

Cùng là thân gia, tại sao Lam gia không học tập Vu gia một chút, giúp đỡ không cầu hồi báo?

Vu Dung khẽ cười: "Tướng công, lần này, ngươi hẳn đã nhận ra được, ai mới thực sự vì Bạch gia... Nhân tiện ta có một tin vui muốn nói cho ngươi, ta mang thai rồi."

Ngữ khí của nàng bình ổn, nhưng lại khiến lòng Bạch Chấn Tường dao động, hắn vội ngẩng đầu, vui mừng nhìn Vu Dung.

"Ngươi nói thật, ngươi có tin vui?"

Vu Dung ngượng ngùng nhẹ gật đầu: "Tướng công, chúng ta sắp có nhi tử."

"Ha ha ha!"

Bạch Chấn Tường mừng rỡ cười to, gạt đi vẻ u ám, liên tục nói mấy chữ "tốt".

"Dung Nhi, ngươi chính là đại công thần của Bạch gia chúng ta! Bạch Tiêu có cái dạng Bạch Nhan làm tỷ tỷ, khẳng định cũng không có điểm gì tốt, lúc đó, nếu ngươi sinh hạ một nhi tử, ta lập tức giao Bạch gia cho hắn!"

"Tướng công, vậy khi đám đại ca của ta tới, an bài họ ở Đông viện hay Tây viện đây?" Vu Dung ngẩng đầu, chờ mong nhìn Bạch Chấn Tường.

Bạch Chấn Tường bây giờ đang kích động, đâu lo lắng nhiều như vậy, nói thẳng: "Vu Dung giúp ta nhiều như thế, nhất định phải là Đông viện rồi!"

"Vậy Bạch Tiêu..."

"Cho hắn tới ở Tây viện!" Vừa nghĩ đến cái tên này, Bạch Chấn Tường hừ một tiếng, "Cái loại giống hắn là đồ bỏ, chỉ xứng ở nơi như Tây viện thôi, nếu không phải trước đây chỉ có một nhi tử là hắn, không có chuyện ta để hắn làm càn như vậy!"

Càng quan trọng hơn, lần này Bạch Chấn Tường cần giúp đỡ, muốn để Bạch Tiêu lấy ra một ít tiền, kể cả khi hắn không có, hắn cũng có thể tới Lam gia.

Nhưng hắn ở đâu?

Lại còn nói Bạch gia trả lại đồ cưới Lam Nguyệt, không có tư cách để hắn bỏ tiền ra!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui