Y Hậu Khuynh Thiên

"Đế Thương, ngươi..." Nàng nâng khuôn mặt tái nhợt lên, kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng dáng khí phách của nam nhân, một câu hoàn chỉnh cũng không thể nói ra.

Dưới gió nhẹ, mái tóc bạc của nam nhân nhẹ bay, mắt phượng của hắn hơi nhíu lại, đôi mắt đầy khí phách như đang sáng lên.

"Từ nay về sau, Cầm Âm Cốc không còn tồn tại nữa!"

Chỉ một câu đã quyết định sống chết của Cầm Âm Cốc!

Mộ Khinh Ca phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt trắng bệch tràn đầy khiếp sợ: "Vì cái gì?"

Đế Thương nhếch môi, tươi cười đầy âm lãnh.

"Ngươi thiếu chút nữa đã khiến thê tử của bổn vương đem nhi tử trốn chạy, ngươi còn dám hỏi bổn vương sao?"

Thân mình Mộ Khinh Ca run lên, nàng chật vật bò dậy từ trên mặt đất: "Ngươi vậy mà tin tưởng hài nhi nàng sinh chính là nhi tử của ngươi? Chẳng lẽ ngươi đã lấy máu nhận thân sao?"

"Bổn vương còn không nhận ra nhi tử của chính mình? Còn cần lấy máu nhận thân? Là ngươi nghĩ bổn vương quá ngu xuẩn, hay chính ngươi quá ngu xuẩn đây?"

Đế Thương cười lạnh liên tục, mắt phượng tràn đầy sát ý.

Giờ khắc này, tâm Mộ Khinh Ca như bị xé rách, máu tươi chảy ròng ròng, đau thương không dứt.

"Ngươi chẳng lẽ không biết nàng là một độc phụ? Phượng Lâu vốn là một nơi phong lưu, nàng vậy mà muốn đem ta phế đi rồi bán đến Phượng Lâu, nữ nhân ác độc như vậy, sao có tư cách trở thành thê tử của ngươi?"

"Nàng dù độc ác cũng có bổn vương sủng, huống hồ..." Đế Thương cười lạnh một tiếng, "Bổn vương cảm thấy biện pháp của tiểu Nhan Nhi không tồi, không bằng bây giờ phế ngươi đi, đưa đến Phượng Lâu tiếp khách."

Thân thể mềm mại của Mộ Khinh Ca run lên: "Ngươi nói cái gì?"

Hắn muốn đưa nàng đến Phượng Lâu tiếp khách? Nam nhân này, sao có thể tàn nhẫn như vậy?

Phụt!

Một đạo bạch quang hung hăng đâm vào ngực Mộ Khinh Ca, đan điền ở ngực nàng cũng bị bạch quang phá đi.

Khoảnh khắc đan điền rách nát, nàng kích động phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt như đã chết.

"Ta chưa từng nghĩ đến, nam nhân ta tìm lâu như vậy lại tuyệt tình thế này."

Đáng tiếc, nàng tìm lầm người, cũng yêu sai rồi người...

Nam nhân như vậy, sao đáng giá để nàng giao phó chân tình?

Nhưng tưởng tượng đến cách hắn che chở Bạch Nhan, ghen ghét lại như móng vuốt hung hăng gãi trái tim nàng, khó chịu không thôi.

"Đem nàng đưa đến Phượng Lâu."

Đế Thương thu tay lại, lãnh đạm đưa ra mệnh lệnh.

Một người thị vệ từ chỗ tối đi ra, cung kính nắm tay: "Tuân lệnh, vương gia."

Dứt lời, hắn cầm cánh tay Mộ Khinh Ca, hung hăng lôi về phía cửa.

Đế Thương không thèm liếc mắt nhìn Mộ Khinh Ca một lần, phất tay áo xoay người, đi đến chỗ Bạch Nhan.

Nhìn sắc mặt khó coi của Đế Thương, Bạch Nhan lui về phía sau hai bước, cười mỉa hai tiếng: "Còn có chuyện gì?"

Đế Thương âm trầm: "Ngươi thật sự muốn mang nhi tử của bổn vương đi?"

"Ta... chỉ đùa chút thôi."

"Bổn vương không thích vui đùa kiểu này!" Đế Thương không coi ai ra gì đem thân mình Bạch Nhan đè trên cây, hung hăng cắn môi nàng một ngụm, "Nếu có lần sau trực tiếp lên giường xử lý!"

Sắc mặt Bạch Nhan đen lại: "Trước mặt mọi người ngươi có thể chú ý chút được không?"

"Ngươi cũng biết sợ? Xem ngươi lần sau còn dám uy hiếp bổn vương không!"

Mắt phượng của Đế Thương nheo lại, đè trên thân thể Bạch Nhan, hung tợn nói.

"Khụ khụ," Lam lão gia tử xấu hổ ho khan hai tiếng, vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Lam Tiểu Vận, "Còn thất thần làm gì? Nãi nãi của ngươi chịu kinh hách không nhẹ,mau đỡ bà đi nghỉ ngơi, ta cũng phải đi tìm lão bằng hữu uống trà."

Lão phu nhân xác thật chịu kinh hách không nhẹ, lại là kinh hách liên tiếp.

Đầu tiên là một câu xong đời kia của Bạch Tiểu Thần, làm bà tưởng rằng Bạch Nhan thua dưới tay Mộ Khinh Ca, sợ tới mức thiếu chút nữa đã ngất xỉu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui