Y Không Muốn Làm Sư Tôn Pháo Hôi


Trên dưới thung lũng đồng loạt tĩnh mịch, ai cũng không ngờ người khí tiết chính trực chỉ hơi xốc nổi như Mai Tử Kỳ lại thực sự làm ra loại chuyện này.
Sau khi sự việc xảy ra còn muốn trốn tránh.
Còn không bằng Giang Hoài Ngọc, ít nhất người ta nhận lỗi, dám làm dám chịu.
Tay cầm kiếm của Mai Tử Kỳ phát run, sắc mặt trắng bệch.
Hắn nghe được thanh âm huyết dịch sôi trào trong mạch máu, nghe được tiếng nổ không biết từ đâu xuyên vào tai, chỉ duy nhất không nghe được thanh âm chung quanh.
Tựa như thủy triều ùa lên, che lấp hai tai hắn.
Ánh mắt Việt Trầm Thủy sắc bén, chứng cứ rõ rành rành, không thể nghi ngờ được.

Trường tiên trừng phạt Giang Hoài Ngọc trên trừng phạt đài biến mất, lập tức xuất hiện trong tay Việt Trầm Thủy, phía trên còn dính chút vết máu.
Vết máu khô trên roi càng khiến gai ngược nổi bật hơn, hệt như chiếc lưỡi rắn độc khi tấn công con mồi.
"Mai đạo hữu, từ trước đến nay Huyền Ngụy Tông luôn công bình chấp pháp, phạm vào tội của bản tông, dựa theo tông quy, ắt phải trừng phạt, kể cả ngươi có phải là người của bản tông hay không."
Việt Trầm Thủy vận chuyển linh lực bao quanh roi, giọng nói không mang chút cảm xúc, "Vậy nên, ngươi tự mình đến trừng phạt đài hay để bản tông chủ đích thân mời ngươi?"
Nghe vậy, rốt cuộc Mai Tử Kỳ đã hồi thần, ánh mắt như lưỡi dao, căm hận quét qua Giang Hoài Ngọc.
Hắn thu hồi kiếm, nhấc chân bước tới trừng phạt đài, "Không cần, tự ta đi..."
Lời vừa ra khỏi miệng, ống tay áo đã bị kéo lại, Mai Tử Kỳ quay đầu, chỉ thấy những ngón tay mảnh khảnh của Lâm Trạm đang níu tay áo hắn.
Lâm Trạm nhìn về Giang Hoài Ngọc, ánh mắt trong veo, giọng nói vẫn luôn mang theo xa cách lúc này lại có chút yếu nhược, "Chuyện này do ta mà ra, mọi sai lầm đều nên do ta chịu trách nhiệm."
"Lâm tôn giả, dù sao cũng không thể."
"Đúng vậy đúng vậy, thân thể ngài chưa hết bệnh, hãy cứ tu dưỡng thật tốt đã."
Lâm Trạm vừa nói một câu, mọi người đã nhao nhao khuyên can, ai chẳng biết Lâm tôn giả lòng dạ thiện lương, coi an nguy thiên hạ là trách nhiệm của mình, bây giờ hắn đang bị thương, lại ốm yếu, sao có thể chịu được roi trừng phạt?
Chỉ e mười roi đánh xuống, trầy da sứt thịt, mạng cũng bị mất phân nửa.
"Có gì không thể?" Lâm Trạm nhíu mày, sống lưng thẳng tắp như một bụi tuyết mai, ánh mắt tỏ rõ nhìn thẳng vào Giang Hoài Ngọc, "Giang tôn giả cũng cho là không thể sao?"
Giang Hoài Ngọc đang đứng yên lành, nồi từ trên trời rơi xuống, y hơi lúng túng với câu hỏi của Lâm Trạm.
Nhìn về phía đối phương, do dự một chút, dáng vẻ Lâm Trạm vốn ốm yếu, da non thịt mềm đúng thật khó có thể chịu roi trừng phạt như lột hết một lớp da kia.
"Bản tôn..." Giang Hoài Ngọc liếc nhìn Mai Tử Kỳ, giọng hết sức chân thành, "Vẫn cảm thấy Mai đạo hữu chịu trách nhiệm hợp lý hơn.

Lâm tôn giả, chuyện này không liên quan tới ngươi, phiền cách xa chút, tránh bị ngộ thương."
Lâm Trạm sớm đã nhận ra tầm mắt y dừng lại trên người hắn chốc lát mới nói ra lời như vậy.
Trong lòng dâng lên cảm giác buồn nôn, Lâm Trạm cụp mắt, thầm cười nhạt, "Không cần nhiều lời, ta nên đi chịu phạt, vốn do ta mà ra, sao có thể liên lụy người khác? Mai đạo hữu cũng chỉ là nhất thời sốt ruột mới mắc phải sai lầm.

Suy cho cùng, lỗi vẫn là ở ta."
"Vậy nên, hình phạt này, không phải ta thì không được."
Mai Tử Kỳ lập tức hoảng hốt, "Lâm tôn giả, đây không phải là..."
"Đừng nói nữa, nếu không ta sẽ không quan tâm ngươi nữa." Lâm Trạm buông tay áo hắn ra, tiếp tục đi về phía Việt Trầm Thủy, "Tông chủ, cần phạt thế nào cứ phạt theo luật, không cần hạ thủ lưu tình."
Mai Tử Kỳ siết hai nắm tay, ngơ ngẩn nhìn Lâm Trạm, hắn cúi đầu xuống, hàm răng cắn chặt, nước mắt nóng hổi tí tách rơi trên đất.
Bỗng nhiên, trước mắt xuất hiện một khăn tay trắng như tuyết.
Mai Tử Kỳ giương mắt nhìn, là Giang Hoài Ngọc.
Giang Hoài Ngọc thấy bộ dạng thảm thương của Lâm Trạm, vừa kính nể nghĩ rằng thật không hổ là thụ chính, chân thiện mỹ tốt bụng, một bên thở dài, nhặt khăn tay lên phủi phủi, đưa cho Mai Tử Kỳ.
"Hình như là trời mưa, Mai đạo hữu, lau không?"
Mai Tử Kỳ cũng không ngẩng đầu lên, giơ tay đẩy ra, trong giọng nói tích đầy lửa giận, "Ngươi khinh thường ai? Đừng có mèo khóc chuột giả từ bi ở đây."
Khăn tay bị hất xuống đất lần nữa, còn dính mấy giọt nước vừa thấm vào.
Ánh mắt lướt qua khăn tay trên đất, Giang Hoài Ngọc chậc lưỡi, lười để ý đến Mai Tử Kỳ nữa, y bước qua bên mấy bước, cách xa đối phương.
Từ đầu đến cuối, Giang Hoài Ngọc đều không muốn hại thụ chính, chỉ là y muốn Mai Tử Kỳ bị trừng phạt, thế nhưng thụ chính cứ phải nhảy ra nhận thay.
Vừa rồi Giang Hoài Ngọc đã nói không cần Lâm Trạm chịu trách nhiệm, nhưng hắn không nghe, y cũng không biết phải nói gì mới ngăn được đối phương, suy tính một hồi thấy cách nào cũng không ổn, chỉ đành mặc kệ.
Ngón tay Việt Trầm Thủy hơi run, trong ánh mắt đầy sự không đành lòng, nắm chặt roi trên tay, Việt Trầm Thủy lạnh lùng nói: "Tất nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình."
Lâm Trạm nhoẻn miệng cười, "Vậy thì tốt rồi." Cười xong, hắn quay đầu nhìn Giang Hoài Ngọc, ánh mặt trời chìm vào trong đôi mắt, ánh lên gợn sóng dập dờn.
Giang Hoài Ngọc nhận ra cái nhìn của Lâm Trạm, y nhìn lại đối phương với lòng tốt lớn nhất có thể, "Nếu Lâm tôn giả cần thuốc chữa thương, ta có thể..."
Giang Hoài Ngọc đang muốn nói ta sẽ cho ngươi một ít, chợt nhớ ra tối qua y đã cho Tạ Miên toàn bộ gia sản, liếc mắt nhìn qua cái tên hắc liên hoa vừa gọi sư nương, đẩy y xuống hố lửa kia, khóe môi đang cong lên của Giang Hoài Ngọc dần buông.
Liên trong liên khí, hắc liên hoa.
Do dự một lúc, Giang Hoài Ngọc chột dạ nói tiếp, "...!Cho ngươi mượn một chút, coi như nể mặt giao tình, không tính..."
Giọng y càng lúc càng nhỏ, nhỏ đến khó nghe, "...!Không tính lời."
Lâm Trạm: "..."
Mọi người: "..."
Lâm Trạm nhếch môi một cái, ánh nước dập dờn trong mắt khi nãy như đóng băng khi nghe Giang Hoài Ngọc nói, "Không cần, đa tạ hảo ý."
Trên Trừng phạt đài, dưới cái nhìn của mọi người, Việt Trầm Thủy không chút lưu tình, hai mươi roi không hơn không kém, từng roi đánh vào lưng Lâm Trạm.
Máu nhuộm đỏ y phục phía sau, Lâm Trạm bị phạt xong cũng không đứng lên nổi, hắn ngẩng đầu nhìn Giang Hoài Ngọc, mím chặt môi, trong mắt không biết là mất mát hay thất vọng.
Sắc mặt Giang Hoài Ngọc đã tái nhợt, tinh thần y vốn không tốt, y cũng không có hứng thú xem mỹ nhân chịu phạt, thi thoảng lại quay qua xem linh hạc Ngụy Diên gọi đã tới chưa.
Có thể là do ngó nghiêng quá nhiều, Giang Hoài Ngọc cảm thấy mùi máu trong miệng càng lúc càng nồng, cảnh vật trước mắt đã bắt đầu xoay tròn.
Đưa tay sờ sau lưng, y mới phát hiện vết thương sau khi bị đánh càng đứng lâu càng nghiêm trọng.
Vừa chạm một cái, bàn tay đã đầy máu tươi.
Chắc là đau đến tê người, Giang Hoài Ngọc nhìn máu trên tay, cũng không cảm giác được cơn đau.
Giang Hoài Ngọc thẫn thờ nhìn chằm chằm vào máu trên tay, không chú ý tới ánh mắt Lâm Trạm nhìn y, thả tay xuống, y chỉ nghe bên tai vang lên tiếng nghiến răng nghiến lợi.
Vừa kết thúc trừng phạt, Mai Tử Kỳ đã vội vã lao lên, đẩy ra những người đang đến gần Lâm Trạm để đỡ hắn xuống, nhanh chóng dìu hắn về phía linh hạc.
Hốc mắt Mai Tử Kỳ ửng đỏ, từng câu "thực xin lỗi, là ta sai" nối tiếp nhau.
Lúc đi ngang qua Giang Hoài Ngọc, giọng nói đau thương dồn dập của Mai Tử Kỳ dừng lại, hắn hất cằm lên, để lại cho y một cái nhìn đầy cao ngạo.
"Giang Hoài Ngọc, ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi, ngươi cứ chờ đi."
Giang Hoài Ngọc: "???"
Y đang muốn nói gì đó nhưng Mai Tử Kỳ đã đỡ Lâm Trạm lên linh hạc, giục linh hạc rời khỏi Tư Quá Nhai.
Linh hạc lao vút lên trời cao, cánh đập còn mạnh hơn lúc đáp xuống, Giang Hoài Ngọc vốn đang choáng váng khó đứng vững, bị gió hất mạnh không khỏi ngã ra sau.
Nhưng thân còn chưa chạm đất, tiếng chuông thanh thúy đã vang lên, ngay sau đó cả người y ngã vào lồng ngực một người.
Cái ôm của thiếu niên tuy hơi lạnh nhưng lại có lực đến không ngờ, như thể ngã vào tuyết đọng trên đỉnh núi, còn có một mùi thơm lành lạnh quẩn quanh đầu mũi.
Máu thấm ướt xiêm áo càng làm màu đen trở nên nặng nề hơn, thiếu niên rủ mi, lo lắng hỏi: "Sư tôn, người sao rồi?"
Việt Trầm Thủy đã hồi thần từ việc phải tự tay trừng phạt người trong lòng, đột nhiên nhìn thấy Giang Hoài Ngọc sắp ngã, muốn đưa tay ra đỡ nhưng lại bị Tạ Miên nhanh hơn một bước.
Tay giơ giữa không trung, Việt Trầm Thủy thu tay coi như không có gì xảy ra, hắn nhìn Giang Hoài Ngọc bằng ánh mắt phức tạp, sau đó lấy ra một lọ thuốc đưa cho Tạ Miên, xoay người rời đi.
"Chăm sóc sư tôn ngươi cẩn thận."
Tạ Miên vâng dạ, Ngụy Diên ở bên cạnh cũng muốn đỡ Giang Hoài Ngọc nhưng vừa chạm vào y đã bị y hất ra.
Giang Hoài Ngọc vừa đau đớn vừa chóng mặt, mồ hôi lạnh vã ra đọng trên mi, tóc mai đã ướt đẫm, "Linh hạc đâu? Ngươi triệu nửa ngày rồi, nó đâu?!"
Ngụy Diên: "Đây...!Thuộc hạ cũng không biết..." Nhìn mặt đoán ý, thấy Giang Hoài Ngọc sắp nổi đóa, cả người đầy mỡ của gã run lên, nhanh chóng bắt pháp quyết, "Tôn giả đừng nóng, ta thử lại lần nữa, để ta thử lại! Tầm ba mươi con, ta gọi hết một lần xem sao."
"Phế vật vô dụng." Giang Hoài Ngọc nương vào Tạ Miên đứng lên, muốn tránh khỏi tay hắn nhưng bỗng nhiên dưới chân lơ lửng, y hoảng hốt vội vàng bắt lấy bất kỳ thứ gì có thể dựa vào bên cạnh.
"Sư tôn, người nắm chặt quá."
Thanh âm Tạ Miên vang lên trên đầu, Giang Hoài Ngọc định thần nhìn lại, hóa ra là y túm lấy cổ áo Tạ Miên, dưới chân lơ lửng cũng là do bỗng nhiên hắn ôm y lên.
"Tạ Miên, ngươi muốn làm gì?" Lúc này người ở Tư Quá Nhai đã tản đi gần hết nhưng vẫn còn vài người, bị bế quá gây chú ý, Giang Hoài Ngọc hạ thấp giọng, tức giận với hắn: "Muốn tạo phản? Mau để bản tôn xuống."
"Đệ tử không dám." Tạ Miên tuy ngoan ngoãn trả lời nhưng vòng tay ôm chặt hơn một chút, bước về lối ra thung lũng, "Linh hạc sư tôn triệu hẳn là không tới, lúc đệ tử tới Tư Quá Nhai thấy linh hạc người nuôi đều không ở Trường Lộc Thiên, có lẽ bình thường sư tôn ít triệu đến nên chúng lười biếng bay đi tắm nắng rồi chăng."
Ý nói, linh hạc sẽ không tới, sư tôn chọn đệ tử bế người ra khỏi thung lũng hoặc tự mình nhịn đau đi bộ đi.
Nếu như để Ngụy Diên tới giúp, căn bản không thể nào, tự gã đi còn vấp lên vấp xuống, mang theo một người nữa có khi cả hai cùng nhau té núi, té tới tan xương nát thịt.
Giang Hoài Ngọc trầm mặc nhìn Ngụy Diên vẫn đang nỗ lực triệu linh hạc, y thả tay đang giữ cổ áo Tạ Miên ra, "Nếu nửa đường làm bản tôn té, bản tôn lấy mạng ngươi."
Y cẩn thận không thừa, sợ Tạ Miên giữa đường ném y xuống, bèn móc tay vào đai lưng hắn.
Bên hông sột soạt một lúc, Tạ Miên nhíu mày lại nhưng không nói gì, mặc kệ tiếng động, hắn rủ mắt quan sát Giang Hoài Ngọc.
Sắc mặt y tái nhợt, chỉ có cánh môi phá lệ đỏ bừng vô cùng chói mắt.

Vì toàn thân khoác y phục đỏ, phần da thịt lộ ra trắng nõn nhẵn nhụi như gốm sứ.
Cổ áo hơi trượt ra, ánh nắng xuyên qua kẽ lá rơi trên cổ y, ánh mắt hắn đi theo cổ áo rộng mở, có thể thấy dấu bầm khuất sau vạt áo.
Vết bầm không quá nổi bật, chỉ hơi ửng đỏ, không chú ý căn bản không nhìn ra.
Là khi ở cấm địa, bị hắn hôn cắn mà ra.
Tạ Miên không dấu vết dời mắt, vững bước trên ánh mặt trời vụn vặt, chậm rãi đi từng bước trên cầu.
Cầu tàu nằm sát vách đá trong thung lũng với những cây cổ thụ cao chót vót, tiếp tục đi lên chính là lối ra thung lũng, xuyên qua đáy cốc đi về phía trước, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy Trường Lộc Thiên cao ngút trong làn mây.
Tạ Miên đi trên bậc thang, bóng lưng đổ dài phía sau, ngay lúc Giang Hoài Ngọc thả lỏng cảnh giác, buông đai lưng Tạ Miên ra, mơ màng ngủ mất, y chợt nghe hắn nhẹ nhàng lên tiếng.
"Sư tôn yên tâm, đệ tử sẽ không để người té.

Con đường này, đệ tử từng đi qua hơn mười lần với đầy vết thương chồng chất.

Chuyện này cũng phải tạ ơn sư tôn dạy bảo, nếu không có sư tôn, đệ tử cũng sẽ không có ngày hôm nay."
Giang Hoài Ngọc mê man hiểu rằng lời này của Tạ Miên là đang trả lời câu nói làm y té thì y sẽ lấy mạng hắn, đầu óc lúc này không tỉnh táo lắm, cứ thế ừ một tiếng.
"Không cần khách khí, việc nên làm thôi."
Nụ cười Tạ Miên càng sâu hơn, dịu dàng thì thầm: "Sư tôn, người hao tâm tốn sức như vậy, đệ tử cũng không biết phải báo đáp thế nào, chi bằng đệ tử đưa sư tôn đi chết có được không?"
Giang Hoài Ngọc: "?!"
Ngữ khí nhẹ nhàng như rắn độc leo lên sống lưng, khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Giang Hoài Ngọc lập tức tỉnh táo đến không thể tỉnh hơn, y siết chặt đai lưng Tạ Miên, nhìn chòng chọc vào hắn, bộc lộ dáng vẻ hung hãn nhất.
"Tạ Miên, ngươi cứ thử xem."
"Nửa đường sư tôn và đệ tử bởi vì Lâm tôn giả mà xảy ra tranh cãi, đệ tử khuyên sư tôn không nên si mê Lâm tôn giả nữa nhưng sư tôn không nghe, nhất định không bỏ cuộc, còn nói hôm nay không dây dưa chẳng qua là lấy lùi làm tiến, để thu hút sự chú ý của Lâm tôn giả."
Tạ Miên dừng lại tại chỗ, nụ cười càng mềm mại hơn, "Đệ tử khuyên nhủ không được, chỉ có thể im lặng chịu đựng.

Nhưng không như mong muốn, sư tôn đòi đánh đệ tử, đệ tử vội vàng tránh né, không đứng vững, cả hai cùng rơi từ trên cầu xuống."
"Sư tôn bị roi tiên phạt, sau khi ngã xuống thung lũng đã chết tại chỗ.

Mà đệ tử còn trẻ, lại khắc khổ tu luyện, hoặc do ông trời rủ lòng thương xót, chỉ bị gãy hai chân."
Hắn vừa nói vừa xoay người, chậm rãi buông tay...
Bên trong cốc chỉ có âm thanh gió xào xạc qua tán lá, những tiếng động khác đã sớm chết lặng, như cành khô lá héo úa mục nát trong góc sâu thung lũng.
.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui