Y Khuynh Thiên Hạ

Đại lục Thánh Hồng ——

Bên trong tiểu viện của một toà đại trạch hùng vĩ hẻo lánh, một vài người đàn ông và phụ nữ quần áo ngăn nắp, đứng đối diện và đang dùng tay đấm chân đá một nữ tử quần áo cũ nát nằm trên mặt đất, vừa đánh, trong miệng vừa hùng hùng hổ hổ.

"Hừ, sửu bát quái, người lớn lên xấu xí còn chưa nói. Hai mắt kia chỉ là đồ trang sức a! Cư nhiên dám đụng vào Khuynh Tuyết, ngươi không muốn sống nữa sao?"

"Lớn lên xấu như vậy, không cần phải ra ngoài mà mất mặt xấu hổ. Mộ Dung Khuynh Nhan, nếu như ta là ngươi, thì sẽ tránh ở bên trong tiểu viện của mình, miễn ra bên ngoài dọa người."

"......"

Đứng ở cách đó không xa, là một nữ tử thanh lệ thoát tục, đứng nhìn từ xa xa, một bộ dáng không liên quan đến mình.

Nếu như không nói, chỉ sợ ai cũng không thể tin được, nữ tử lúc này ngã vào nơi đó, bị đánh đến mình đầy thương tích, cùng nữ tử thanh lệ thoát tục này, cư nhiên là hai tỷ muội.

Không sai, nữ tử bị đánh, gọi là Mộ Dung Khuynh Nhan. Nữ tử thờ ơ lạnh nhạt kia, gọi là Mộ Dung Khuynh Tuyết. Hai người là tỷ muội cùng cha khác mẹ.

"Đủ rồi."

Một lúc thật lâu sau đó, Mộ Dung Khuynh Tuyết cũng không biết có phải đã nhìn chán rồi hay không, cho nên nhàn nhạt mà mở miệng nói một câu.

Lời nàng nói vừa ra khỏi miệng, lập tức tất cả mọi người đều dừng lại. Ngay sau đó, tất cả mọi người tiến lên, bao vây quanh nàng, trong miệng còn không ngừng nói lời khen tặng.

Mộ Dung Khuynh Tuyết cũng không mở miệng nói thêm bất cứ điều gì, từ trong đám đông tách mọi người ra, rời khỏi tiểu viện cũ nát này. Cũng không thèm liếc mắt nhìn Mộ Dung Khuynh Nhan lúc này đang ngã nằm trên mặt đất một cái, tựa như không hề quen biết.

Ai cũng không để ý tới, lúc này Mộ Dung Khuynh Nhan ngã trên mặt đất, đã không còn hơi thở, cả người thoạt nhìn giống như một con búp bê vải hỏng nát.

Một đạo ánh sáng hiện lên, bộ ngực của Mộ Dung Khuynh Nhan vốn đã không còn hơi thở bỗng nhiên bắt đầu chậm rãi có phập phồng. Qua một lúc lâu, nàng chậm rãi mở mắt.

Đau ——

Đây là cảm giác duy nhất mà Dung Khuynh Nhan có được. Bất quá, cũng đúng là loại đau đớn xuyên tim, làm nàng nhịn không được giật mình một cái. Nàng còn có thể cảm giác được đau, điều này chứng tỏ, nàng còn sống.

Chỉ sợ ngay cả hai vợ chồng kia cùng Dung Kiệt cũng đều không thể tưởng tượng được, nàng cư nhiên gặp đại nạn mà không chết.

Bất quá, rất nhanh, Dung Khuynh Nhan liền phát hiện có điều không thích hợp. Nàng thử hoạt động tay chân mình một chút, phát hiện trên người mình thật sự có hiện tượng gãy xương, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm. Từ nơi cao như vậy ngã xuống, sao có thể lại như vậy chứ?

Là một bác sĩ, nàng hiểu rất rõ ràng hậu quả của việc từ chỗ cao rơi xuống sẽ có hình dạng ra sao.

Ngay sau đó, nàng phát hiện thêm một sự thật càng nghiêm trọng hơn, đó chính là giờ phút này nàng đang nằm ở một nơi rất xa lạ. Hơn nữa, khi nàng hoạt động tay chân mình một chút, phát hiện tay chân của mình dường như đã được thu nhỏ lại không ít.

Ngay khi Dung Khuynh Nhan muốn bò dậy, muốn tìm hiểu rõ ràng tình cảnh hiện tại của mình, đột nhiên đầu nàng truyền đến một trận đau đớn kịch liệt.

Rồi sau đó, trong đầu nàng không ngừng hiện lên một loạt các hình ảnh. Một số ký ức không thuộc về nàng không ngừng chui vào trong đầu nàng, làm nàng cảm thấy đau nhức.

Lúc này nàng cũng không làm gì được, chỉ có thể nhắm mắt lại, cố gắng tiêu hoá những thông tin trong đầu mình.

Dường như chỉ trong chốc lát, dường như đã trải qua thật lâu, Dung Khuynh Nhan rốt cuộc lại mở mắt lần nữa.

Khoảnh khắc khi nàng trợn mắt, hai tròng mắt giống như ngôi sao, sáng rọi mê người.

Nếu như lúc này có người ở đây, khẳng định sẽ thất thần không nhịn được. Nhìn hai tròng mắt mê người kia, làm người không tự chủ được quên đi khuôn mặt xấu xí của nàng.

- Hết chương 2 -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui