Ngay thời điểm nha hoàn cảm thấy mình sắp không chịu nổi, Mộ Dung Khuynh Nhan lại thu hồi tầm mắt, lại lần nữa giơ chiếc đũa lên, bắt đầu ăn.
Nhìn hàng động của Mộ Dung Khuynh Nhan, nha hoàn rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Đại tiểu thư, chờ lát nữa ta sẽ đến thu thập!"
Nói xong, nàng ta xoay người, đang muốn rời đi.
"Chờ một chút." Mộ Dung Khuynh Nhan đột nhiên gọi nha hoàn kia lại.
"Đại tiểu thư còn có việc gì sao?" Trái tim nha hoàn đột nhiên ngừng đập, bất quá thời điểm quay đầu lại, vẫn mang theo tươi cười, "Nô tỳ còn có rất nhiều việc phải làm."
Mộ Dung Khuynh Nhan đứng dậy, trực tiếp đứng ở trước mặt nha hoàn, đôi mắt thẳng tắp nhìn về phía người đang đứng ở trước mắt mình, giọng nói cũng trở nên thấp xuống, hơn nữa mang theo một luồng hơi thở đầy cảm hứng, "Không cần sốt ruột như vậy, chúng ta có thể nói về công việc của ngươi một chút."
Nha hoàn cũng không biết đã xảy ra sự tình gì, thời điểm khi ánh mắt nàng nhìn về phía Mộ Dung Khuynh Nhan, bên tai liền truyền đến giọng nói thì thầm, đột nhiên nàng có cảm giác tâm trí trở nên trống rỗng. Đáy mắt thâm thúy kia, giống như có một cơn lốc xoáy đang không ngừng chuyển động, trực tiếp hút nàng vào trong đó.
Tại thời điểm này, chỉ trong nháy mắt, ánh mắt nha hoàn bắt đầu trở nên vô cảm, hơi thở cả người cũng trở nên yếu đi.
Nhìn người trước mắt thất thần, khóe miệng Mộ Dung Khuynh Nhan gợi lên một nụ cười tà tứ, trực tiếp mở miệng, "Ta hỏi ngươi, hôm nay bên trong đồ ăn của ta, có phải đã bỏ thêm vật liệu gì hay không?"
Sau khi nghe câu hỏi của Mộ Dung Khuynh Nhan, nha hoàn không hề dấu diếm bất cứ điều gì, trực tiếp trả lời, "Đúng vậy, trong đó đã được hạ dược, chỉ cần đại tiểu thư ăn vào, nhất định sẽ bị trúng độc."
Trả lời như vậy vốn dĩ đã nằm trong dự liệu của Mộ Dung Khuynh Nhan, đáy mắt nàng hiện lên một tia sát ý, "Vậy ai là người đã hạ dược vào trong đồ ăn?"
Nghe thấy vấn đề này, nha hoàn lại không lập tức trả lời, cả người giống như đang vật lộn, biểu tình trên mặt cũng trở nên thống khổ.
Mắt thấy nha hoàn sắp tỉnh lại, Mộ Dung Khuynh Nhan lập tức mở miệng châm ngòi lần nữa, "Ngươi nói xem, đến tột cùng ai là người hạ dược?"
Lần này, giọng nói của Mộ Dung Khuynh Nhan có vẻ càng trầm thấp thêm, khiến người nghe xong không nhịn được mà đắm chìm trong đó.
Rất nhanh, sự giãy dụa trên mặt nha hoàn biến mất, lần nữa trở nên vô thần, "Là Liễu phu nhân, bà ấy đã hạ độc ở bên trong đồ ăn. Bà ấy nói muốn khiến cho đại tiểu thư sau này nằm liệt ở trên giường bệnh, từ đó về sau không thể nào xuất hiện trước mặt người khác. Sau đó chính là làm cho đại tiểu thư biến mất."
Sau khi có được đáp án, khóe miệng Mộ Dung Khuynh Nhan gợi lên một nụ cười khát máu. Liễu phu nhân, thật sự là đủ tự kỷ, dám tự xưng mình là phu nhân. Bất quá chỉ là một thiếp thất mà thôi, thật sự cho rằng nương nhờ vào Mộ Dung Khuynh Tuyết, lập tức có thể trở thành phu nhân của gia tộc Mộ Dung sao? Thật đúng là kẻ điên nằm mộng.
Nàng thật sự muốn nhìn xem một chút, nếu như không có chỗ dựa là Mộ Dung Khuynh Tuyết, Liễu Mi này còn có gì có thể tự xưng là Liễu phu nhân.
Mộ Dung Khuynh Nhan búng tay một cái, nha hoàn lập tức tỉnh táo lại, đáy mắt nàng ta tràn đầy nghi hoặc.
Nha hoàn căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, nàng ta nhớ rõ ràng là đại tiểu thư vừa mới gọi nàng ta lại. Nhưng hiện tại, nàng ta đang nhìn thấy đại tiểu thư vẫn ăn cơm nơi đó, căn bản không hề liếc nhìn nàng ta một cái.
Chẳng lẽ là bởi vì gần đây nàng quá mệt mỏi, cho nên mới sinh ra ảo giác, cho rằng đại tiểu thư đã gọi nàng lại hay sao?
Nha hoàn lắc lắc đầu, đuổi hết những điều không thực tế trong đầu đi. Ngay sau đó xoay người rời đi, dù sao thì nàng đã làm những gì nàng phải làm.