Y kiến chung tình

Mặc dù Diệp Thu Hàm đã xin lỗi nhưng ngữ khí của Trình Sở Tiêu không hề có chút nhẹ nhàng, ngược lại còn thẳng thắn đuổi cô ra khỏi phòng phẫu thuật, những người có mặt ở đó lập tức thấp thỏm kiểm tra găng tay và quần áo vô trùng của mình, chỉ sợ bản thân bị trách mắng.

Diệp Thu Hàm lệ tràn trong hốc mắt, cúi đầu nhanh chóng ra khỏi phòng phẫu thuật, vừa ra đến bên ngoài nhịn không được khóc lên, dựa vào yêu cầu của Trình Sở Tiêu sau khi bác sỹ mặc xong quần áo phẫu thuật thì việc đeo găng tay là do y tá đeo giúp, nếu như truy cứu đến cùng thì do y tá kia không gánh nổi trách nhiệm, đâu đến nổi ở trước mặt nhiều người như vậy vừa giáo huấn vừa đuổi ra ngoài, bản thân mình chưa bao giờ xấu hổ như vậy!

Khóc một lát rồi tháo găng tay cởi quần áo phẫu thuật ném vào bên cạnh khu tiêu độc, sau đó nhanh chóng rời khỏi khu vực phẩu thuật vào thang máy về tầng bảy, nhưng không tiện về phòng làm việc lúc này nên cô bèn đến cầu thang để làm dịu ưu tư một lát, ai ngờ vừa ngồi xuống bậc cầu thang vừa vặn đụng phải Trương Diệu Thân đang đi xuống, Diệp Thu Hàm không để ý anh ta bèn đứng dậy đi ra ngoài.

“Thu Hàm, em sao vậy?” Trương Diệu Thân nhìn thấy bộ dạng cô như vậy liền lập tức đuổi theo.

“Không sao cả”

“Khóc đến mức như vậy rồi còn nói không sao à, rốt cuộc em sao vậy, có phải là bị ai bắt nạt không? Anh xuống đây cũng là muốn xin lỗi em, đừng giận anh nữa đều do anh hồ đồ!”

Diệp Thu Hàm dừng bước quay người phát cáu nhìn Trương Diệu Thân: “ Anh to tiếng với tôi cũng không quan trọng, anh dựa vào cái gì mà nhiều lần gây phiền toái đến bác sỹ Trình, bác sỹ Trình tốt như thế mà anh một chút cũng nhìn không ra sao? Hôm nay vốn dĩ anh ấy không được tính là bác sỹ mổ chính nhưng anh ấy nói với tôi cứ tính là lần thứ ba trong số lần anh bị phạt, từ hôm nay về sau anh có thể vào phòng phẫu thật, anh hãy nghĩ kỉ xem bản thân còn có lương tâm hay không!”

“Là anh không đúng, hôm đó là do anh quên mất chuyện trước kia, sau này anh chắc chắn sẽ không như vậy nữa, em tha thứ cho anh đi.”

“Em tha thứ cho anh hay không là chuyện nhỏ, tốt nhất anh nên điều chỉnh tốt tâm thái của anh đi, đừng để ảnh hương đến công việc và học tập, nếu không thì chỉ chính anh chịu thiệt mà thôi!”

Trương Diệu Thân liên tục đồng ý: “Anh biết rồi, anh hiểu rồi, anh sữa chửa. Bây giờ có thể nói cho anh biết tại sao em khóc rồi chứ?”

Nổi cáu xong thì tâm trạng của Diệp Thu Hàm ổn hơn nhiều, thấy Trương Diệu Thân hỏi cô liền kể cho anh nghe về việc Trình Sở Tiêu đuổi mình ra khỏi phòng phẫu thuật.

Trương Diệu Thân bật cười nói: “Tại sao một việc nhỏ mà Trình Sở Tiêu lại giận dữ với em như vậy? Em còn nói anh tính khí không tốt, anh thấy anh ta mới là ghê gớm, lỗi của y tá lại đi giáo huấn em , trước đây trong khoa không yêu cầu nghiêm ngặt như anh ta chẳng phải là không xảy ra việc gì đó sao? Em còn làm trợ lí cho anh ta, chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của anh ta mà. Không phải những việc này không thể giải thích chứ. Nhưng mà bây giờ chúng ta cũng tính là đáng thương như nhau, đều không được vào phòng phẫu thuật.”

“Bác sỹ Trình về mặt công việc là một người không coi trọng tình cảm cá nhân, cho dù nói y tá không đeo găng tay cho em đàng hoàng thì cũng là do em cũng qua loa đại ý không kiểm tra kĩ, chả trách bác sỹ Trình nổi giận, anh đừng có lại nói người ta không đúng, em chỉ hi vọng bác sỹ Trình trách phạt em ít một chút, em thật không muốn vắng học quá nhiều buổi trong phòng phẫu thuật!”

Diệp Thu Hàm cảm thấy lời của Trương Diệu Thân là an ủi mình nhưng nghe thế nào cũng không dễ chịu thậm chí có chút giống như đứng ngoài việc của mình mà châm ngòi ly gián, cô chỉ cho là bản thân suy diễn lung tung, đồng thời cũng ý thức đươc việc mình đem trách nhiệm đổ sang cho y tá là không đúng, bản thân thực là không có trách nhiệm, càng không trách Trình Sở Tiêu không có đạo lí.


“Tâm trạng của em bây giờ không tốt anh không dám chọc giận, chờ hai ngày nữa mời em ăn vịt nướng coi như đền tội.” Trương diệu Thân biết Diệp Thu Hàm không còn giận mình nữa, vậy là yên tâm trở về tầng tám.

Diệp Thu Hàm lấy lại tinh thần quay về phòng làm việc, không lâu sau Vu Quốc Tuấn và họ về rồi, ai cũng đến an ủi cô.

Diệp Thu Hàm tâm trạng sớm đã hết trách móc rồi: “Mọi người không cần phải như vậy, em đã nghĩ kĩ rồi, là do em không đúng.”

Vu Quốc Tuấn vỗ vai Diệp Thu Hàm: “Đây mới là nhân viên tốt này, tính cách đối đãi với công việc không đối đãi với người của bác sỹ Trình chúng ta đều biết rõ, tôi thực sự rất khâm phục anh ấy, dựa vào ca mổ hôm nay mà nói anh ấy tận tâm tận lực giúp bác sỹ Mã hoàn thành ca mổ, hơn nữa về kĩ thuật và phương pháp phẫu thuật thì không hề giữ lại mà toàn bộ đều đem ra giảng giải tỉ mỉ cho chúng ta.”

Diệp Thu Hàm nghe xong lời ngưỡng mộ này, càng thêm trách bản thân không kiểm tra kĩ bao tay phẫu thuật.

“Em cũng đừng để bụng quá, cơ hội sau này còn nhiều mà, sau ca mổ bác sỹ Trình đã nhắc nhở y tá trưởng tăng cường quản lí các y tá phụ trách đeo bao tay rồi, rõ ràng biết rằng việc hôm nay không hoàn toàn trách em được.”

“Em sớm đã không sao nữa rồi, đều là do bản thân làm không tốt.”

Ba người Vu Quốc Tuấn bọn họ nhìn Diệp Thu Hàm không giống như làm bộ bèn cười nói: “Vẫn là Diệp Thu Hàm hiểu lẽ, bác sỹ Trình cũng vì tốt cho chúng ta mới yêu cầu nghiêm ngặt như vậy, sau này mọi người nghiêm cẩn một chút.” Nói xong ai nấy trở về làm việc người đó.

Trình Sở Tiêu về phòng làm việc vốn dĩ định làm bản đánh giá về biểu hiện của Mã Minh Lượng, nhưng vừa viết được mấy chữ vào sổ liền dừng bút, nghĩ lại việc Diệp Thu Hàm chạy ra khỏi phòng phẫu thuật hồi nãy, sau đó thở dài nghĩ: Thái độ của mình có chút quá đáng, nói không chừng Diệp Thu Hàm trốn ở đâu đó khóc rồi, chờ tan ca đi cùng nhau rồi giải thích một chút cũng được. *Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành*

Kết quả vào một ngày, Trình Sở Tiêu cảm thấy tâm trạng phiền loạn, hiệu quả công việc cũng rất thấp, đến bản đánh giá ca phẫu thuật của Mã Minh Lượng cũng viết chưa xong cuối cùng chỉ có thể bỏ qua, nhìn đồng hồ thì sắp tan ca rồi, thế là dọn dẹp qua loa đồ vật trên bàn bỏ vào túi công văn rồi ngồi trên ghế đợi chờ.

Mười phút sau anh lại nhìn đồng hồ một lần nữa, nghĩ rằng xem ra Diệp Thu Hàm giận thật rồi, nếu không thường ngày dù cho hai người có thể về cùng nhau hay không cô cũng qua đây nói với anh một tiếng.

Trình Sở Tiêu quyết định không chờ nữa, cầm bao công văn rời khỏi phòng làm việc: thực sự không được thì tối nay mình đến thăm Diệp Thu Hàm một lát.

Vừa ra khỏi bệnh viện chuẩn bị bước xuống bậc thang, đột nhiên góc kia xuất hiện bóng dáng quen thuộc, anh lập tức dừng lại đi qua bên đó.

“Sao cô đứng đây?”


“Tôi chờ anh cùng về”

Trình Sở Tiêu nhìn Diệp Thu Hàm một cách kì lạ hỏi: “Vậy sao cô không đến phòng làm việc tìm tôi, nếu như tối nay tôi định ở lại trực bạn thì cô phải chờ đến khi nào”

Diệp Thu Hàm cúi đầu ấp úng: “Hôm nay tôi phạm lỗi, tôi...tôi ngại không dám đi tìm anh, nếu như nửa tiếng nữa anh vẫn không xuống thì tôi sẽ lên lầu hỏi, anh thực sự không đi thì tôi sẽ về nhà.”

“Tôi giáo huấn cô nghiêm khắc như vậy, cô không buồn sao?” Trình Sở Tiêu hỏi cô đồng thời sắc mặt tự nhiên có ý cười.

Diệp Thu Hàm ngẩng đầu khua khua tay: “Khi mới bị đuổi ra khỏi phòng phẫu thuật thực sự cảm thấy rất oan ức đã khóc một trận, sau đó ý thức lại chuyện xảy ra như vậy cũng là lỗi của tôi, xảy ra chuyện đổ lỗi cho người khác trốn tránh trách nhiệm cũng không có ích gì, may là ca mổ vẫn chưa bắt đầu nếu không thì do tôi bất cẩn mà khiến bệnh nhân lây nhiễm thì tệ rồi!”

Trình Sở Tiêu mắt hơi chớp chớp cũng không nói gì mà chỉ nhìn cô, người đi ra vào tòa nhà thỉnh thoảng liếc nhìn hai người vài cái.

Diệp Thu Hàm chỉ trừng mắt chờ thái độ của Trình Sở Tiêu, chính mình hối lỗi như vậy rồi chắc không bị trách phạt quá nặng chứ? *Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành*

“Thái độ của tôi khi đó cũng cứng nhắc quá, rất xin lỗi đã làm cô khóc.”

“Không sao, không sao, nước mặt của tôi một chút cũng không đáng giá, xem phim họa hình cũng có thể khóc mà, anh không cần để bụng đâu, anh không trách tôi là tốt rồi!”

“Vậy tối nay tôi có thể đến nhà cô ăn cơm không?”

Diệp Thu Hàm mừng rỡ nói: “Đương nhiên có thể rồi, cầu còn không được mà, vậy chúng ta nhanh về thôi, mẹ tôi hôm nay làm món ruột già xào, nếu anh không để ý việc ăn thứ này thì có lộc ăn rồi!”

“Thứ tôi không ăn được rất ít.” Trình Sở Tiêu vừa nói vừa cùng cô đi về phía trạm xe lửa.

Dư Phàm đối với việc Trình Sở Tiêu đến đây cũng rất ngạc nhiên, nhiệt tình mời Trình Sở Tiêu vào nhà vừa lấy hoa quả vừa lấy nước trái cây.*Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành*


“Sở Tiêu à, cháu nên thường xuyên qua đây, một mình ở nhà cũng chán. Hôm nay bác làm món ruột già sở trường của bác cháu đừng sợ nhé, ruột già này bác đã rửa sạch sẽ trong ngoài rồi một chút mùi cũng không có nữa, Cháu ăn chút đồ lót dạ trước đi, cơm một lát nữa là có rồi.”

“Vất vả cho bác rồi, cháu qua đây cũng chỉ để chào hỏi trước”

“Chào hỏi gì chứ, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh, Tiểu Hàm, con nhanh đi lấy gối tựa qua cho Sở Tiêu đi, mệt nhọc cả ngày rồi nhanh để cậy ấy nghỉ ngơi một chút.” Dư Phàm nói xong cười haha đi vào phòng bếp, chuẩn bị làm thêm mấy món.

“Nhìn mẹ tôi vui chưa kìa, anh ăn chút hoa quả đi.”

Trình Sở Tiêu để quả táo Diệp Thu Hàm đưa cho sang một bên: “Mặc dù cô đã nhận thức được sai lầm của mình, nhưng trách phạt vẫn phải trách phạt.”

“Vậy thì có thể phạt đừng quá nặng không?” Diệp Thu Hàm ôm hi vọng.

Trình Sở Tiêu lắc đầu: “Mười lần phẫu thuật, trả giá không quá nặng để đạt đươc tác dụng kinh hoàng.”

Quả nhiên vẫn là mất đi mười lần quan sát phẫu thật thậm chí là cơ hội làm trợ lý hai hay ba, Diệp Thu Hàm chán nản gục đâu xuống, cô còn cho rằng Trình Sở Tiêu chủ động đến nhà mình ăn cơm là muốn phạt nhẹ hơn hoặc là không phạt mình nữa cơ, xem ra cô hồ đồ rồi.

Trình Sở Tiêu bật cưới nhìn bộ dạng mất hứng của cô, từ trong túi công văn của mình đưa ra một vật để trên bàn.

“Đây là gì?” Diệp Thu Hàm buồn bã ỉu xìu hỏi.

“Hình ảnh tài liệu ca phẫu thuật hôm nay, tôi bảo chủ nhiệm Lý chuyển ra cho tôi mượn, cô rảnh rỗi thì có thể xem .”

Diệp Thu Hàm nhất thời ngây ngốc nhìn Trình Sở Tiêu, nữa ngày mới đỏ mắt nói: “Để anh hao tâm rồi.” đồng thời vừa nghĩ để người thẳng tính như Trình Sở Tiêu đi tìm chủ nhiệm nhờ vả thật là làm khó anh rồi.

“Cô là người của tôi, để cô chịu thiệt là do tôi không tốt, cô không thể quan sát mười ca phẫu thuật tôi đều sẽ đưa hình ảnh tư liệu đến cho cô, có chỗ nào không hiểu có thể hỏi tôi. Nhưng mà Thu Hàm, cô nên biết rằng làm một bác sỹ cô phải có trách nhiệm gánh vác, không thể toàn giao cho y tá hoặc người khác.”

“Tôi hiểu rồi, hiểu toàn bộ rồi, tôi đã rút ra được bài học, anh thật tốt với tôi!” Diệp Thu Hàm vừa cảm động vừa hưng phấn, không thể chờ đợi được muốn xem CD phẫu thuật ngay.

“Thu Hàm, qua đây bưng đồ ăn.” Dư Phàm ở trong bếp gọi một tiếng.


Diệp Thu Hàm gấp ga gấp gáp, chạy xuống nhà bếp bưng toàn bộ thức ăn lên bàn trà phòng khách: “Bác sỹ Trình, anh không để ý thì chúng ta vừa ăn vừa xem đi, tôi thực sự muốn xem lắm rồi.”

“Tôi không quan trọng, cô vui là được.”

Diệp Thu Hàm để bát đũa trước mặt Trình sở Tiêu rồi đi mở đĩa CD, chờ ca mổ bắt đầu rồi mới ngon lành vừa ăn vừa xem.

Dư Phàm từ nhà bếp đi ra nhìn bàn ăn không có gì, con gái và Trình Sở Tiêu đâu bèn đi ra phòng khách tìm, thì thấy hai người đang ngồi trên sofa xem tivi liền tức giận liếc Diệp Thu Hàm một cái: “Sao con lại không hiểu chuyện vậy chứ, tivi xem lúc khác không được sao mà lại xem lúc này, Sở Tiêu ngồi đó có thể ăn ngon miệng không? Sở Tiêu, bác đem đồ ăn sang bàn ăn đây đừng để ý con nha đầu này, đây là ta đặc biệt làm món cá chua ngọt còn có đậu phụ cá đác, trong nồi còn có canh đó, lát nữa múc cho cháu một bát.”

“Dạ, không cần đâu bác, Thu Hàm thích xem thì để cho cô ấy xem, bác cũng qua đây ăn đi, còn bác trai đâu ạ?”

“Ông ấy hôm nay có tiệc không về nhà ăn cơm, vậy cháu không để ý thì ngồi đây ăn đi, các con xem gì vậy sao không bật loa to lên chút?”

Dư Phàm nói rồi ngồi lên sofa, vừa cầm bát cơm định ăn, kết quả đưa mắt lên nhìn trên màn hình lồng ngực bị mở máu chảy đầm đìa, mặt bà ấy lập tưc trắng bệch ra chút nữa là nôn ọe, che miệng cúi đầu lại nhìn thấy đĩa ruột già mình làm, lúc này không thể ngồi yên nữa mà ném bát cơm chạy ra phía xa thở dốc.

“Mẹ, mẹ sao vậy?” Diệp Thu Hàm thấy kì lạ bèn hỏi.

Dư Phàm hít vài hơn thật sâu mới cảm thấy đỡ hơn một chút: “Mẹ làm sao ư, Sở Tiêu qua đây ăn cơm con không tiếp đãi cẩn thận lại còn vừa ăn cơm vừa xem thứ này, bữa cơm này ai còn nuốt nổi chứ!”

Diệp Thu Hàm chớp chớp mắt nói: “Có gì mà nuốt không nổi chứ, đây là tài tiệu hình ảnh đáng quý lắm đó, con là bác sỹ ngoại khoa có gì là chưa nhìn qua, cái này có là gì đâu!”

Trình Sở Tiêu cũng phụ họa theo: “Đúng vậy bác à, cháu không có chút nào không thoái mái, bác đừng trách Thu Hàm nữa.”

Các người không cảm thấy không thoái mái, mình thì còn cần mạng đó. Dư Phàm nhìn hai người ngồi trên sofa chuyên tâm xem tivi thật không thể hiểu nổi sao có người lại xem được những thứ này cơ chứ, hơn nữa còn xem khi ăn cơm!

Dư Phàm biết mình tránh không được, vậy thì bảo con gái tránh đi: “ Thu Hàm, con có thể đem Sở Tiêu vào phòng con xem không, mẹ thật không thể chịu nổi cảnh này.”

“Vâng, con biết rồi”

Diệp Thu Hàm tắt máy lấy đĩa CD ra hỏi Trình Sở Tiêu: “ Anh có ngại đến phòng tôi xem không?”

Trình Sở Tiêu mặt lội rõ ý vị sâu xa cười nhẹ nói: “Cầu còn không được!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận