Y Lộ Phong Hoa



Nghe nói như thế, Thẩm Quân nhìn thảo dược ở xa xa kia, trầm giọng nói một câu: "Chắc có lẽ là vì những năm qua ta đã nhìn thấy quá nhiều cái chết rồi nên trái tim hóa đá, khuôn mặt cũng hóa đá theo nên không cười nổi!"

Ngẫm lại gió sương khói lửa, da ngựa bọc thây, quả thật thời kỳ vũ khí lạnh này rất tàn khốc, nhìn khuôn mặt mang nhiều tang thương của Thẩm Quân, Vô Ưu bỗng thấy thương cảm không thôi! Nàng rất muốn phân ưu cho người đàn ông này, hóa giải mọi sầu khổ trong lòng hắn.

Thẩm Quân quay ra nhìn thấy Vô Ưu đang nhìn mình chằm chằm với đôi mắt trong veo như suối, khóe môi hắn khẽ động, nói: "Vấn đề này nghiêm túc quá rồi, chúng ta đổi đề tài đi?"

"Được!" Vô Ưu gật đầu, sau đó nàng chỉ bốn phía xung quanh, nói: "Chàng thấy thôn trang của ta thế nào?"

"Không tệ! Nghe nói là nàng dùng tiền tự kiếm được để mua hả?" Thẩm Quân cũng đã từng nghe nói về thôn trang hồi môn này.

"Đúng vậy." Nghe hắn nói thế, Vô Ưu kiêu ngạo hất cằm lên.

Thấy nàng như vậy, Thẩm Quân ngắm nhìn thôn trang trước mắt, nói: "Chỗ này rất hợp để dưỡng lão!"

"Mắt nhìn tốt đấy! Ta định sau này già rồi sẽ dưỡng lão ở đây, chờ ta bảy tám chục tuổi ta sẽ đặt một cái ghế xích đu ở đây, ngày ngày phơi nắng rồi ăn rau dưa mình tự trồng, gà vịt mình tự nuôi!" Vô Ưu mơ mộng.

Thẩm Quân chắp tay sau lưng nói một câu: "Đợi đến lúc bảy tám chục tuổi ngày ngày câu cá ở đây cũng rất tốt, còn có thể được ăn củ sen, ngày nào đó ta sẽ chuyển mười tám loại vũ khí của ta qua đây, sáng sớm luyện công ở chỗ này cũng không tệ!" Nói xong, hắn xoay người đi về hướng trước mặt.

Vô Ưu muốn nói gì đó nhưng chỉ chớp mắt hắn đã rời đi rồi. Nàng đứng đó nghiêng đầu nghĩ: Mấy lời hắn vừa nói là có ý gì? Dưỡng lão ở đây sao? Đây là thôn trang của mình cơ mà? Lại còn câu cá ở đây? Còn phải chờ đến lúc bảy tám chục tuổi? Hắn nói vậy là có ý gì?

Không đợi Vô Ưu suy nghĩ cẩn thận, các hạ nhân đã bày bữa trưa vào đình nghỉ mát. Không bao lâu sau, Thẩm Quân và Vô Ưu đã ngồi đối diện nhau trong đình nghỉ mát, mắt nhìn cảnh đẹp ăn cơm. Đương nhiên là Vô Ưu sẽ bảo hạ nhân lấy rượu ngon giấu bao lâu nay ra chiêu đãi khách quý là hắn, mà Thẩm Quân cũng không khách sáo, đưa tay tự rót uống mấy chén, nhưng cũng không quá mê rượu bởi vì hắn biết trách nhiệm của mình rất trọng đại, hắn còn phải trông nàng cưỡi ngựa đi về!

Sau một bữa cơm nước no nê, Vô Ưu dẫn Thẩm Quân về phòng nghỉ ngơi, nàng tìm một gian phòng bình thường nàng đến đây hay ở, đồ dùng bên trong rất đầy đủ, bình thường chỗ này cũng được quét dọn thường xuyên nên không nhiễm một hạt bụi nào, mở cửa sổ ra còn có thể nhìn thấy hồ sen trong thôn trang, đây là một gian phòng rất được!

Thẩm Quân liếc nhìn cả căn phòng rồi nhìn Vô Ưu, Vô Ưu cười nói: "Chàng nghỉ ngơi chút đi, ta không làm phiền chàng nữa!"

Sau đó Vô

//
""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui