Nghe thấy lời này, Thẩm lão phu nhân gật đầu nói: "Bao năm nay con cũng ít có thời gian rảnh rỗi, đi ra ngoài giải sầu một chút cũng là chuyện tốt. Nhưng mà, sau này các con phải bận rộn hơn rồi, cũng đến lúc nên quan tâm đến chuyện trong nhà!"
Nghe vậy, Thẩm Quân và Vô Ưu liếc mắt nhìn nhau, biết Thẩm lão phu nhân nói vậy chắc chắn là có nguyên nhân gì đó. Thẩm Quân nói: "Mẫu thân, mẫu thân có chuyện gì xin cứ dặn dò con và Vô Ưu!"
Thẩm lão phu nhân gật đầu, nói: "Đại tẩu của con bị bệnh mấy ngày hôm nay vẫn chưa khỏi, các con cũng biết bao năm qua tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do đại tẩu các con quản lý cả, đại tẩu con vừa bị bệnh một cái là tất cả mọi chuyện trong phủ không có ai lo, mấy ngày hôm nay mọi chuyện trong phủ loạn hết cả lên!"
Mấy ngày nay Thẩm Quân và Vô Ưu cứ thảnh thơi cưỡi ngựa đi dạo, hoàn toàn không chú ý đến mọi chuyện trong phủ, Vô Ưu cũng biết Diêu thị bệnh, nàng qua thăm một lần, nói mấy câu khách sáo rồi thôi! Vô Ưu bèn nói: "Lão phu nhân, chuyện này là do Vô Ưu sơ sót!"
Thẩm lão phu nhân nhìn Vô Ưu một cái, nói: "Nghe nói lúc con ở nhà đã từng quản lý mọi chuyện trong nhà, từ ngày mai con bắt đầu quản lý chuyện trong phủ này đi!"
Nghe vậy, Vô Ưu ngạc nhiên vô cùng, liếc mắt nhìn Thẩm Quân rồi nói: "Lão phu nhân, chuyện trong nhà Vô Ưu không thể so với chuyện trong phủ này, nhà ngoại của con chỉ có hai mươi mấy người, bình thường cũng không có nhiều chuyện phải xử lý lắm nhưng chuyện hàng ngày cần xử lý trong phủ này không biết bao nhiêu, chỉ e con không xử lý được!"
Thấy Vô Ưu từ chối, Thẩm lão phu nhân nói tiếp: "Ta cũng không gạt các con nữa, ta đã biết tất cả mọi chuyện đại tẩu các con làm rồi, kể từ lúc đó, đại tẩu các con đã không còn quyền quản lý mọi chuyện trong phủ nữa, bây giờ nàng ta bị bệnh cũng chỉ là mượn cớ mà thôi, nhân lần này cũng có thể khiến đại tẩu các con thu tay lại, ta chỉ có hai người con dâu, giờ đại tẩu các con không được quản lý chuyện trong phủ nữa thì chỉ còn con mà thôi, nên con đừng từ chối, con là con dâu của ta, là thê tử của Quân nhi, con không trốn tránh được nhiệm vụ này! Hơn nữa cũng không phải ai sinh ra đã có bản lĩnh quản lý việc nhà, chẳng phải ai cũng cần học đó sao? Con cứ thử quản lý cái nhà này trước, nếu có ai không phục cứ tới nói cho ta biết, nhất định ta sẽ không tha cho bọn họ, có gì không quyết định chắc chắn được thì cứ hỏi Quân nhi, hoặc là đến hỏi ta cũng được, ta thấy con là một đứa thông minh, nhất định con sẽ không kém cỏi đâu!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu biết mình không từ chối tiếp được nữa, nàng đành gật đầu nói: "Vậy con dâu sẽ cố gắng hết sức!"
Thấy Vô Ưu đồng ý, Thẩm lão phu nhân hài lòng gật đầu nói: "Thật ra cái nhà này của chúng ta cũng không nhiều việc như trước đây, bây giờ Quân nhi đã không còn chức quan nữa, rất nhiều bằng hữu thân thích trên quan trường lúc này đều đang tránh phiền phức nên sẽ không lui tới thăm hỏi gì chúng ta nên rất nhiều chuyện trong nhà ngoài nhà đã không còn phức tạp như trước đây! Hôm nay ta gọi tiên sinh phòng thu chi qua đây, tiên sinh phòng thu chi nói nhà chúng ta không còn bao nhiêu bạc nữa, sau này lại không có bạc bổng lộc của Quân nhi, mà cái nhà này trên dưới cả thảy hơn một trăm người, có lẽ hoàn cảnh sau này sẽ khó khăn hơn nhiều!"
Nghe vậy, Thẩm Quân trầm mặc một chút rồi nói: "Mẫu thân không cần lo lắng, con trai sẽ nghĩ cách kiếm bạc!"
Nhưng Thẩm lão phu nhân lại nói: "Con thì có cách gì? Mượn người ta không phải cách hay, lại nói cũng không thể mượn mãi được. Theo ý ta, chúng ta thừa dịp lần này con bị cách chức cắt giảm chi tiêu trong phủ mới là đúng lẽ!"
"Mẫu thân nói phải!" Thẩm Quân gật đầu.
Vô Ưu rất tán thành cách nhìn của Thẩm lão phu nhân. Nghĩ thầm: Kiến thức và tầm nhìn của lão phu nhân không hề hạn hẹp, nếu là các lão thái thái khác đã khóc lóc nỉ non oán trời trách đất rồi, trong tình cảnh hiện tại mà bà ấy có thể nhìn rõ chuyện này quả không hổ là người từng trải. Bây giờ nàng đã được gả vào Thẩm gia, cùng chung vinh nhục với cái nhà này, hơn nữa nàng và Thẩm Quân cũng đã bắt đầu một câu chuyện tình cảm với nhau, về công hay về về tư nàng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, huống chi Thẩm lão phu nhân đã nói với nàng như vậy, vì thế, Vô Ưu bèn nói: "Lão phu nhân, có
//