Ý Loạn Tình Mê

Lộ Dao nghe thấy cậu cô đến, cô cũng không màng mang dép vào, để chân trần chạy về phía thư phòng, gọi to: “Cậu à.”

Trong thư phòng, Cố Diễm đang cùng ông Lộ thảo luận về một dự án thu mua, Cố Diễm ngẩng đầu lên, nụ cười nở trên cười: “Dao Dao về rồi.”

Lộ Dao chạy đến, bám vào vai Cố Diễm, “Cậu à, con nhớ cậu lắm đó, cậu đến rồi mà sao không gọi cho con chứ.” Chủ yếu là điều bất ngờ này đến quá đột ngột, khiến cô hơi chậm tiêu một chút.

Mấy ngày nay bà Lộ vẫn luôn muốn từ chức để đến Bắc Kinh sống, cô đã nghĩ xem phải chơi xấu cậu cô thế nào, đây là anh đang chủ động đưa đến cửa.

*Mình xưng Cố Diễm là "anh" vì anh đây vẫn đang còn trẻ, nhắc trước để các cậu khỏi phải thắc mắc nhé:3

Cũng đừng trách cô phải đào hố nhảy cho anh.

Cố Diễm mỉm cười, cưng chiều xoa đầu cô: “Cho con bất ngờ, cậu có mang theo quà cho con, trong phòng con đấy.”

“Yêu cậu chết mất.” Lộ Dao hôn chụt lên má Cố Diễm, nhưng trong lòng cô vẫn còn một tính toán nữa, cô đảo mắt vài vòng, ôm lấy cánh tay Cố Diễm và bắt đầu làm nũng: “Cậu à, con có chuyện thầm kín muốn nói với cậu, đến phòng con được không?”

Ông Lộ hơi ghen tị, “Có chuyện thầm kín nào mà ba không thể nghe thế?”

Lộ Dao pha trò: "Có liên quan đến đua xe, có nói ba cũng không hiểu.” Cô lắc lư cánh tay Cố Diễm: “Cậu, đi thôi.”

Cố Diễm vô cùng đắc ý mà nhìn ông Lộ, “Từ nhỏ tới giờ những chuyện thầm kín con bé đều nói với em.” Sau đó nhìn về phía Lộ Dao: “Lại có ý định quỷ quái gì nữa đây!” Rồi đứng dậy đi theo cô vào phòng.

“Hai người lại muốn làm gì nữa thế?” Đúng lúc bà Lộ vừa bước ra khỏi thư phòng, đưa cho Cố Diễm cà phê đã được pha.

Cố Diễm nhận lấy cà phê, “Đi mở quà cùng con bé.”

Lộ Dao bước đến trước mặt anh, giả vờ dáng vẻ sốt ruột muốn nhìn thấy quà thật nhanh, thúc giục Cố Diễm: “Cậu à, nhanh lên đi.”

Cô đi vào phòng trước, Cố Diễm vào theo sau, cô quay đầu lại cố ý dặn dò Cố Diễm một câu: “Cậu, khóa trái cửa lại.”

Cố Diễm thuận tay khóa cửa lại, cười bất lực: “Con lén lút như thế, lại muốn làm chuyện xấu gì đây?”

Lộ Dao ngồi xuống ghế sô pha cạnh cửa sổ, ngoắc ngoắc ngón tay về phía Cố Diễm, giọng rất nhẹ: “Cậu à, cậu lại đây, ngồi bên này.” Cô chỉ sang một cái ghế khác bên cạnh cô.

Cố Diễm nhìn hộp quà trên tủ đầu giường của cô: “Không mở quà à?”

Bây giờ nào còn thời gian để mà mở quà, cô nói: “Không cần gấp, con có việc đại sự muốn nói với cậu.”

Cố Diễm ngồi xuống, “Nói đi, lại muốn cậu cùng con làm chuyện xấu gì nữa?” Từ nhỏ đến giờ, chỉ cần cô làm chuyện xấu, thì nhất định sẽ tìm đến anh.

Lộ Dao nhìn anh bằng đôi mắt đáng thương: “Cậu à, cậu có biết chuyện mẹ con muốn từ chức giám đốc điều hành để đến quản lí công việc ở chi nhánh công ty Bắc Kinh không?”

Cố Diễm nhấp một ngụm cà phê, gật đầu: “Thư từ chức đã đến chỗ cậu rồi, vẫn chưa ký tên.”

Lộ Dao chắp hai tay trước ngực: “Cậu à, cậu hãy giúp con, ngàn vạn lần không được đồng ý thư từ chức của mẹ con, nếu bà ấy ở lại Bắc Kinh, con cảm thấy hạnh phúc đời này của con không còn nữa.”

Cố Diễm: “Nghiêm trọng vậy à?”

Lộ Dao ra vẻ nghiêm túc: “Đúng vậy, cậu còn không hiểu chị gái của cậu sao? Cậu à, con cũng 25 tuổi rồi, không thể cứ làm một nụ hoa tránh trong nhà kính, con cần phải trải qua mưa gió, mới có thể nở rộ rực rỡ được.”

Cố Diễm nhìn cô, khóe môi cong lên, “Nhỡ đâu bên ngoài là mưa rền gió dữ, bứng mất rễ của nụ hoa con đây, thì làm sao con nở rộ?”

Lộ Dao: “...”

Cô tức giận giậm chân xuống sàn, “Cậu à!!”

Cố Diễm cười: “Nói thật với cậu đi, cậu có thể xem xét.”

Thật à?

Nói với anh bây giờ cô đã cùng Hoắc Viễn Chu ở bên nhau? Muốn anh che chở sao?

Trong lúc cô đang suy nghĩ xem phải biểu đạt khéo léo như thế nào mới có thể khiến Cố Diễm chấp nhận, thì một tiếng “Dao Dao” đã vang lên từ phòng giữ quần áo.

Lộ Dao trừng to hai mắt, mẹ kiếp, chỉ lo chuyện công việc của bà Lộ, thế nhưng cô lại quên béng đi chuyện Hoắc Viễn Chu muốn xuống dưới đưa cô lên lầu trên.

Cô thật sự rất muốn hét to một câu, đừng ra, nhưng đã quá muộn.

Hoắc Viễn Chu đẩy cửa phòng giữ quần áo ra, Cố Diễm quay đầu lại nhìn, ánh mắt cả hai chạm nhau giữa không trung.

Ngay lập tức đất đèn hỏa hoa.

Lộ Dao híp hai mắt lại, cô muốn chết quá đi mất, xong đời, xong đời, lần này hoàn toàn xong đời rồi.

Cố Diễm bị Hoắc Viễn Chu gây sốc, tay anh run lên, cốc cà phê bị nghiêng, cà phê đổ ra khắp người, cà phê vừa được pha xong nên vẫn còn nóng, anh rít vào một hơi, “Dao Dao, cho cậu cái khăn.”

Lộ Dao luống cuống tay chân, hệt như một con ruồi không đầu, di chuyển loạn xạ khắp nơi, không biết phải làm gì.

Cố Diễm đặt cốc cà phê lên thảm, đứng dậy và giũ cà phê trên quần áo xuống.

Hoắc Viễn Chu ngây ra vài giây mới bình tĩnh lại, lúc nhìn thấy Cố Diễm, anh cảm thấy nhứ mình nhìn thấy quỷ sai, suýt nữa trái tim đã ngừng đập.

Sau khi Lộ Dao bình tĩnh lại, cô vội vàng chạy vào phong tắm xả ướt khăn cho Cố Diễm: “Cậu, cậu lau trước đã.”

Cố Diễm không nhận, môi anh căng chặt, dừng lại mới nói: “Không cần.” Giọng vô cùng lạnh lẽo.

Lộ Dao vâng vâng dạ dạ: “Nhưng trên áo của cậu đều là cà phê.”

Ngực Cố Diễm phập phồng, lớn già đầu thế rồi, nhưng đây là lần đầu tiên anh bị hớ như vậy, anh giật lấy khăng trong tay Lộ Dao, lau mạnh lên quần áo đều đã sũng nước.

Anh ném khăn qua cho Lộ Dao, “Lộ Dao, con khiến cậu bất ngờ lắm đấy!”

Hoắc Viễn Chu đã khôi phục lại như thường lệ, anh bước đến, cầm lấy cái khăn trong lồng ngực Lộ Dao và ném lên bàn, kéo cô ra phía sau, nhàn nhạt nhìn Cố Diễm: “Cứ trút giận lên tôi.”

Cố Diễm khịt mũi, không nói gì, anh cởi nút trên tay áo xuống, xắn tay áo lên đến khuỷu tay, để lộ cánh tay mạnh mẽ và rắn chắc.

Lộ Dao trông tư thế này của Cố Diễm, là muốn đánh nhau sao?

Cô vòng qua Hoắc Viễn Chu, tiến lên vài bước và ôm lấy Cố Diễm: “Cậu à, cậu muốn đánh thì đánh con đi.”

“...” Cố Diễm rút cánh tay ra, “Còn ôm nữa! Cậu tức sắp chết rồi đây!”

Lộ Dao chớp chớp mắt, hóa ra là bị chọc tức à, còn tưởng là anh muốn đánh Hoắc Viễn Chu, cô nhìn về phía Hoắc Viễn Chu, dùng khẩu hình nói với anh, “Em xin lỗi.”

Cuối cùng Cố Diễm cũng bình tĩnh lại, hai tay chống hông, nhìn Lộ Dao rồi lại nhìn Hoắc Viễn Chu, giận sôi máu, anh cố gắng nén lại, giọng trầm thấp, “Hoắc Viễn Chu, anh nói tôi nghe đi, anh muốn làm gì đây hả?”

Khóe môi Hoắc Viễn Chu khẽ giật: “Biết rồi còn hỏi?”

Cố Diễm nhìn anh: "Anh cho rằng chị tôi sẽ đồng ý sao?”

Hoắc Viễn Chu nói: “Mười năm trước tôi đã biết chị ấy sẽ không đồng ý.”

Cố Diễm tức giận đến mức bật cười, “Đúng là một kẻ si tình.” Dừng lại một chút, anh nói tiếp: “Nhưng gia đình chúng tôi cũng sẽ không vì sự kiên trì của anh mà gả Dao Dao cho anh đâu nghe chưa, hai người hơn kém nhau bao nhiêu tuổi, anh thật sự không biết à?”

Hoắc Viễn Chu hỏi vặn lại: “Thế thì sao? Anh với người phụ nữ của anh chắc tuổi tác cũng hơn kém xa lắm nhỉ? Cô ta lớn hơn Dao Dao có hai tuổi, lại từng kết hôn hai lần và còn đã sinh ba đứa con, không phải anh cũng không màng chống lại gia đình, để kết hôn với cô ta sao?”

Nụ cười của Cố Diễm dần tắt, “Ý anh là gì?” Anh rất bênh vực người của mình, mặc kệ là ai, cũng không được nói nửa chữ không tốt về người phụ nữ của anh, kể cả Hoắc Viễn Chu cũng không được.

Hoắc Viễn Chu nói: “Không có ý gì khác, chỉ là muốn nói với anh rằng, tôi với anh là cùng một loại người, một khi quyết định thì sẽ không thay đổi.”

Lộ Dao thở phào, cuối cùng cũng nghe được lời hứa của Hoắc Viễn Chu, mặc dù lời hứa này không phải đang nói với cô, nhưng chí ít cô có thể không phải lo lắng và sợ hãi, sợ anh lại bỏ rơi cô một lần nữa.

Ngay cả khi phía trước có núi đao biển lửa, cô cũng sẽ cùng anh vượt qua.

Lộ Dao đến gần Cố Diễm hai bước, ôm chặt lấy cánh tay Cố Diễm, “Cậu à, cậu thương con nhất, hạnh phúc của con nằm trong tay cậu. Bây giờ cậu và Hoắc Viễn Chu cũng coi như là anh em cùng cảnh ngộ, là người lớn thì đừng phá đám nhau, điều quan trọng là nên khuyến khích nhau mới phải.”

Cố Diễm nhíu mày, giọng điệu không tốt: “Ai là anh em cùng cảnh ngộ với anh ta chứ?!”

Hoắc Viễn Chu cười lạnh một tiếng: "Anh có van xin tôi thì tôi cũng không thèm!”

Lộ Dao phản ứng lại ngay lập tức, nếu Hoắc Viễn Chu cùng cô ở bên nhau, vậy không phải cũng phải gọi Cố Diễm là cậu sao? Cô hướng tầm mắt về phía Hoắc Viễn Chu, quả nhiên, sắc mặt của anh vừa đen vừa nặng nề.

Cơn giận trong lòng Cố Diễm không có nơi nào để phóng thích, anh sờ vào túi, nhưng thuốc đã để ở thư phòng, Hoắc Viễn Chu bèn ném cho anh hộp thuốc và bật lửa.

“Đừng hy vọng một điếu thuốc là có thể mua chuộc được tôi!” Cố Diễm được tiện nghi còn khoe mẽ, ngậm điếu thuốc vào miệng, vừa định châm lửa, lại hỏi Lộ Dao: “Có thể hút điếu thuốc không? Không được cậu sẽ ra ngoài hút.”

“Được chứ được chứ.” Lộ Dao thầm nghĩ, bây giờ anh đang phóng hỏa, em cũng phải tưới thêm dầu cho anh, cô chỉ cửa sổ: “Con mở ra thông gió là được, cậu cứ việc hút.”

Mối quan hệ riêng tư giữa Hoắc Viễn Chu và Cố Diễm cũng rất tốt, tuy mấy năm nay không liên lạc, nhưng đã hợp tác trong rất nhiều lĩnh vực.

Anh hỏi Cố Diễm: "Anh muốn thay áo không? Tôi có một cái còn mới ở trên lầu.” Dáng người của anh và Cố Diễm gần như ngang nhau, quần áo của anh Cố Diễm có thể mặc được.

Cố Diễm im lặng, chiều nay còn phải đi gặp khách hàng, anh không thể mặc một cái áo dính đầy cà phê đi được, giọng điệu của anh vẫn không thân thiện như mọi khi, “Lấy cho tôi một cái màu đen! Cùng thương hiệu với cái trên người tôi!”

Hoắc Viễn Chu lạnh lùng quét mắt nhìn anh, rồi mới xoay người đi vào phòng giữ quần áo.

Lộ Dao thấy bọn họ không còn tranh đấu nữa, cuối cùng trái tim cũng được thả lỏng. Cô cười khúc khích lấy lòng Cố Diễm: “Cậu à, dáng vẻ hút thuốc của cậu trông thật là đẹp trai.”

Trông Cố Diễm như không thể nói nên lời, “Dao Dao, con có niệm một trăm lần câu ‘ Cố Diễm đẹp trai nhất ’ ở trong lòng mỗi ngày thì cũng vô dụng, cậu sẽ không đứng về phía Hoắc Viễn Chu đâu, nếu là chị của cậu có lẽ là giận đến mức phải gọi 120 luôn rồi.”

Lộ Dao nói: “Cậu à, con không cần cậu một hai phải đứng cùng một vị trí với con, chỉ cần cậu che chở cho con, nói vài câu lời hay ý đẹp về Hoắc Viễn Chu trước mặt mẹ con là được.”

Cố Diễm hừ một tiếng, không nghe Lộ Dao nói.

Lúc này Hoắc Viễn Chu đã từ trên lầu xuống, “Áo ở trong phòng.”

Cố Diễm ném nửa điếu thuốc còn lại vào tách cà phê lúc nãy, rồi đi vào phòng giữ quần áo.

Lộ Dao ôm chầm lấy Hoắc Viễn Chu, nói nhỏ: “Lúc nãy làm em sợ muốn chết, em xin lỗi, cậu em đến đây, mà em cũng quên mất.”

Hoắc Viễn Chu cúi đầu xuống hôn lên tóc cô, “Không sao, sớm muộn gì cũng phải gặp, em không cần phải lo lắng, Cố Diễm sẽ không nói với ba mẹ em đâu.”

Lộ Dao ‘ vâng ’ một tiếng, rời khỏi vòng tay của anh, “Chiều nay em sẽ lại tìm anh, vừa lúc anh sẽ chỉ em làm sơ yếu lý lịch bằng tiếng Anh như thế nào.”

Hoắc Viễn Chu gật đầu, nói: “Được rồi.”

“Dao Dao, Cố Diễm, đến ăn trái cây đi.” Ông Lộ bưng đĩa trái cây, đẩy cửa bước vào.

Lộ Dao ‘ a ’ một tiếng, da đầu tê dại, trước mắt tối sầm, đầu óc trống rỗng.

Khi ông Lộ thấy người trong phòng là Hoắc Viễn Chu, mà lại không thấy Cố Diễm, ông bỗng run rẩy, đĩa trái cây trong tay trượt xuống, ‘ choang ’ một tiếng, đĩa trái cây rơi xuống đất, trái cây rơi vãi trên sàn nhà.

Bà Lộ trong phòng khách nghe thấy tiếng động, cũng đi về phía này, “Ông Lộ, ông có thể làm nên việc gì được không hả! Đĩa trái cây to như vậy mà ông cũng làm rơi xuống được!”

Tác giả có lời muốn nói: Sao tôi nói truyện này không ngược mà mọi người lại không tin?... Tôi thật sự đã cống hiến tất cả những cốt truyện nhẹ nhàng và hài hước nhất mà tôi có thể nghĩ ra cho cuốn tiểu thuyết này...

Edit: Lạc Lạc


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui