"Tuyết Y! Ta nghĩ ngươi...!thực xứng có được hạnh phúc cho riêng mình."
Vân Tuyết Y hơi ngẩn người ra.
Sau đó, nàng lại cười cười, nghiêng đầu quyết định hỏi lại.
"Công chúa, người nói như thế, ý là sao?"
Ái Lạc hơi cúi thấp xuống, xong lại mỉm cười.
"Giá như Thất vương gia cũng thích ngươi..."
"Công chúa..."
Nàng ngắt lời Ái Lạc, một mực lắc đầu.
"Tình yêu, chỉ là vật tùy thân chẳng có chút hữu dụng gì.
Trái tim của ta và ngài ấy đều không thể bị cưỡng cầu.
Công chúa! Ta đã buông bỏ rồi, người còn đang suy nghĩ cái gì vậy chứ?"
"Ngươi nói thật không? Ta trước kia nghe đồn ngươi rất ái mộ vương gia..."
"Ta nói thật đấy."
Vân Tuyết Y biểu lộ một biểu cảm khó hiểu, khiến cho Ái Lạc thấy băn khoăn.
"Vậy thôi, ta...!không gượng ép nữa.
Thuốc đâu? Ngươi để đây lát ta tự bôi là được rồi."
"Vậy...!ta để ở đây...!Công chúa, ta ra ngoài trước nhé!"
"Ừm."
Vân Tuyết Y thở nhẹ một tiếng, tránh không để cho nàng ta không phát hiện, rồi quay người rời khỏi phòng trong.
Đôi mắt vô hồn cứ lơ đễnh nhìn trong không trung, nàng cứ thế bước đi trong vô thức cho đến khi lướt qua một người, mới sững người dừng lại.
"Ngài là...?!"
Nàng dừng bước trước mặt nam nhân vừa gần gũi vừa xa lạ này, trên môi bắt đầu hiện hữu nét cười vui vẻ.
"Tề công tử! Đã lâu không gặp.
Ngài lại...!bị bệnh gì sao?"
Hắn lắc đầu.
"Vân tiểu thư, lâu rồi không gặp."
Nàng lại mỉm cười.
Điều này thật khiến hắn không vui.
Mặc dù thân phận Tề Luân vẫn là hắn, nhưng bản chất lại là một người hoàn toàn khác.
Chỉ khi nàng đứng trước mặt Tề Luân, mới có những biểu cảm như thế này.
Còn khi ở bên cạnh hắn, không còn gì hơn hết ngoài sự thờ ơ, hờ hững, né tránh làm vỏ bọc vững chắc.
"Ta không bị bệnh.
Chỉ là thấy ngươi khá am hiểu, nên muốn đến hỏi xem...!không biết nên làm những gì để nữ nhân họ cảm thấy thích?"
Chẳng hiểu sao trong lòng nàng lúc này lại cảm thấy có chút hụt hẫng.
"Ngài...!đang theo đuổi người trong lòng ư?"
"Phải." - Giọng hắn bình thản, cứ thế đáp lời nàng.
"Vậy sao..."
Vân Tuyết Y nuốt nước bọt.
Dù gì họ cũng mới quen nhau chưa lâu, lại không thân thiết lắm.
Thôi vậy! Cứ giúp hắn, xem như là giúp đỡ nhau những lúc cần thiết đi.
"Nếu cô nương của ngài là một người dịu dàng thích lãng mạn, hãy chuẩn bị cho nàng ấy một buổi tối ngoạn thưởng trên thuyền hoa." - Nàng nghiêm túc suy nghĩ - "Còn nếu nàng ấy là một người mạnh mẽ và thực tế, hãy đưa nàng ấy đi chu du đến những nơi mà nàng ấy chưa biết."
"Dịu dàng, mạnh mẽ à...?"
Hắn tỏ vẻ đăm chiêu.
Biết nói nàng như thế nào thì đúng nhỉ? Trước kia nàng vô cùng dịu dàng, ngoan ngoãn lại có nhiều lúc hồ náo, tuy là chỉ với mình hắn.
Bây giờ, vẫn là nàng, mà lại như người khác, với khí chất lạnh lùng, con người thực mạnh mẽ, cũng chỉ là đối với hắn mà thôi.
Vậy thì...
"Ta hiểu rồi! Cảm ơn."
Hắn gật đầu, song lại đưa ra cho nàng một nửa chiếc ngọc bội.
"Cho ngươi...!ừm...!coi như là quà ta cảm ơn ngươi."
Vân Tuyết Y đưa tay nhận lấy thứ hắn vừa đưa cho nàng.
Tuy chỉ là nửa miếng ngọc, nhưng hoa văn lại được chế tác rất tinh xảo, chất liệu không hề tầm thường.
Nhìn qua cũng biết, miếng ngọc bội này rất có giá trị.
Nàng ngước lên lén nhìn hắn.
Rốt cuộc hắn có hiểu ý nghĩa của việc tặng ngọc bội hay không thế?
"Chắc hẳn công tử gia cảnh cũng không tệ nhỉ, lại có thể ra tay hào phóng như vậy."
"Cũng tạm."
Hắn trò chuyện thêm đôi ba câu với nàng, rồi cũng nhanh chóng nói lời tạm biệt.
"Hôm nay ta còn có việc, đợi hôm khác lại đến."
"Ngài..."
Vân Tuyết Y thẫn thờ giây lát, rồi lại đưa tay nắm lấy đầu ống tay áo của hắn.
"Vậy...!nếu rảnh ngài có thể đến bất cứ lúc nào."
Hắn cau mày, vội vàng thu tay về, cố tình giữ khoảng cách với nàng.
Nàng đây là đang có chút tình cảm với cái tên "Tề Luân" rồi?!
Hắn biết đây chính là mình, nhưng chung quy Tề Luân và Tử Xuyên, lại là hai con người khác nhau.
Vân Tuyết Y nhận thấy hành động hơi kì lạ của mình, nàng liền quay đầu đi tránh ánh mắt của hắn.
Nàng không biết tại sao mình lại cư xử như vậy.
Dù gì, hai người đến cả mối quan hệ bằng hữu cũng có đâu được tính.
"Ta đi đây."
Nàng gật đầu, lần cuối cũng không dám ngoảnh lại nhìn bóng hình hắn rời đi.
"Vân Tuyết Y! Ngươi hiện tại lại là người có bệnh rồi sao?"
...
'Choang!!'
"Vân Tuyết Y còn sống? Đã quay trở về rồi?!?"
Hoàng quý phi dường như đứng ngồi không yên.
Bà ta đã nghĩ Vân Tuyết Y sẽ biến mất khỏi tầm mắt bà ta, hay đúng hơn là muốn mượn tay trời diệt người.
Nhưng có lẽ vận số này không may đến thế.
"Ả lại có thể tốt số đến vậy? Không thể nào!"
A Ngọc, nhất phẩm nha hoàn của bà ta, cũng một lòng hùa theo chủ tử, tỏ ra phẫn nộ thay.
"Nô tì chắc chắn đã thấy ả đưa Ái Lạc công chúa ra ngoài, không thể nhầm được! Hay là, để nô tì đem chuyện này nói với Thất vương gia? Ngài ấy vốn không để bọn họ vào mắt, chắc chắn sẽ làm chủ cho chúng ta!"
Một con chim bồ câu bay tới, đậu bên thanh cửa sổ ngay chỗ Hoàng quý phi đang ngồi.
Bà ta liếc nhìn rồi đưa tay rút mảnh giấy được kẹp cẩn thận ở phần chân nó, một ngón tay lướt trên mặt giấy kéo lên một tiếng "sạt", một tay giữ cố định ở góc giấy phía dưới.
"Hiên đại nhân gửi tin cho nương nương sao?"
Bà ta cau có mặt mày, ngả người xuống phía phụ sàng, hít thở một hơi dài rồi đưa tấm giấy cho A Ngọc cầm.
"Đem đốt đi! "Người đó" nói không được giết Vân Tuyết Y nữa, ả bây giờ đang là quân cờ quan trọng.
Việc hôm nay ngươi thấy cũng không cần báo cho Thất vương gia."
"Quan trọng?" - A Ngọc vừa thả mảnh giấy vào ngọn nến vừa lẩm bẩm - "Rốt cuộc lại có gì quan trọng khiến Hiên đại nhân phải giữ lại ả ta chứ?"
Nói đoạn, nàng ta rút một con dao găm ra, chỉ trong vài lần chớp mắt, chim bồ câu đang đậu ở bên cửa sổ liền ngã xuống đất, nằm bất động, máu đỏ nhuốm quanh vùng lông tơ màu trắng muốt.
Xưa nay luôn là thế, bất kì chứng cứ nào có thể bán đứng chúng, đều buộc phải tiêu hủy hết thảy.
"Đi! Chúng ta đi gặp hắn.".