Chiếc xe chuyên dụng của nghệ sĩ kín mít không kẽ hở lặng lẽ chạy trên con phố dài trong đêm khuya tĩnh mịch.
Trong chiếc xe, Trương Khang Thịnh đang cầm điện thoại lải nhải liên hồi.
“Bọn họ không quen biết, chưa từng gặp, tất cả chỉ là chuyện không có thật… Không đâu không đâu, chúng tôi chỉ nhất thời thấy hứng thú vậy thôi, chứ đây là lần đầu tiên chúng tôi tham gia kiểu bán đấu giá này, cậu ấy làm gì quan tâm mấy quy tắc đấy trong giới… Đúng đúng, cậu ấy chỉ tốt bụng sợ cô gái kia sẽ xấu hổ, cũng không muốn trì hoãn thêm thời gian của mọi người… Đúng vậy, chỉ là cậu ấy tốt bụng quá thôi…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người nào đó “quá lương thiện” ngồi bên cạnh nhìn hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ xe, sau khi nghe thấy vậy anh lười biếng nâng mi mắt.
Hộp gỗ đàn hương anh cầm trong tay xoay được nửa vòng rồi dừng lại.
Ngón tay thon dài rõ khớp xương của anh đặt bên mép hộp, vô thức gõ nhẹ mấy cái. Mấy giây sau, ngón tay anh khẽ cử động, mở nắp cái hộp ra…
Vỏ sò pha lê màu nhạt được lót một lớp vải nhung đen bên dưới, phản chiếu ánh sáng màu xanh biển rực rỡ dưới ánh đèn trong xe.
Trần Bất Khác rũ mắt nhìn một lúc rồi lại chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ
Chỗ ngồi bên cạnh, cuối cùng thì cuộc gọi tràng giang đại hải của Trương Khang Thịnh cũng đến hồi kết thúc, miệng lưỡi anh ta khô khốc bỏ điện thoại xuống.
Người ngồi bên cạnh anh ta đưa một chai nước khoáng sang.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trương Khang Thịnh rất chi là cảm động: “Cảm…” Nhận lấy rồi anh ta mới nhận ra là Trần Bất Khác đưa, anh ta lập tức không cảm động nổi nữa.
“Anh hại tôi khổ quá, sếp Khác ạ.” Sau khi uống một ngụm nước lớn, Trương Khang Thịnh ai oán lắc điện thoại di động: “Anh nhìn thấy chưa, mấy chục cuộc điện thoại, tất cả đều từ công ty và đối tác khắp nơi gọi đến để xác nhận tin tức với tôi. Nếu mà không chống được thì sáng mai, không, trong đêm nay anh sẽ nhận trái đắng!”
“Ừ.”
Trần Bất Khác chẳng thèm để tâm lắm nói: “Chẳng phải anh vẫn đang đỡ được đấy sao.”
“Đấy là tại hiện giờ mối quan hệ lợi ích khiến bọn họ cần chúng ta, hơn nữa bây giờ đang trong thời kỳ nhạy cảm!” Trương Khang Thịnh tận tình khuyên nhủ anh: “Chuyện đàm phán chấm dứt hợp đồng với công ty quan trọng hơn bất cứ chuyện gì khác, chúng ta lúc này muốn giữ kín chuyện này còn không kịp ấy, làm gì có ai lại đi vội vàng khiêu khích sự chú ý của dư luận chứ?”
Trần Bất Khác: “Giải vây thôi mà, có tin gì hay ho đâu.”
“Tổng giám đốc Khác, tổ tông của tôi ơi, lúc trong phòng tiệc tôi đã nói quy tắc của buổi đấu giá vừa nãy với anh chưa? Vật dụng cá nhân không đơn giản chỉ là một cái lắc tay thôi đâu.” Trương Khang Thịnh to đầu.
Trần Bất Khác nghe vậy thì lại cười, nghịch chiếc hộp trong tay: “Ý của anh là, một cái lắc tay đã đủ mang nghĩa Khước Hạ bán mình cho tôi à?”
“Đương nhiên là không thể…” Trương Khang Thịnh ngừng lại, nghi ngờ quay đầu nhìn anh: “Sao anh lại biết tên của cô gái kia thế?”
“Anh nói.”
“Tôi có nói à?”
“Ừ.”
“À…”
Trương Khang Thịnh cũng không cố ý hỏi rõ ràng thêm, anh ta tiếp tục tận tình khuyên nhủ anh: “Kể cả có là giải vây thì anh cũng không cần phải làm lớn thế đâu. Trong giới có rất nhiều người nghĩ nát óc cũng muốn dính lấy anh, chúng ta trốn tránh còn không kịp, lần này anh thì hay rồi, tự đưa đến cửa cho người ta ké danh tiếng.”
“Cô ấy sẽ không làm thế.”
“Cũng may mà không có mấy địa vị trong giới giải trí nên không có ai biết cô ta… Hả?” Trương Khang Thịnh chậm mất nửa nhịp dừng lại.
“Cô ấy sẽ không ké fame đâu.” Trần Bất Khác thong thả ung dung lặp lại câu kia.
“? Sao anh chắc chắn được?”
Trần Bất Khác nâng cổ tay lên, ngắm nghía hộp gỗ đàn hương vuông vắn trước mặt. Hàng mi dài đen nhánh khép hờ, che lại tia sáng mờ trong mắt.
Không biết nhớ tới chuyện gì mà anh lại đột nhiên nở nụ cười, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Cô ấy trốn tôi còn không kịp, sẽ không chủ động đến đây đâu.”
·
Chẳng mấy khi mới có dịp được ngủ nướng, mới hơn tám giờ sáng điện thoại của Khước Hạ đã bị tấn công bởi những cuộc gọi liên hoàn không dứt của Vu Mộng Nhiễm.
Đã tắt máy mấy lần rồi mà đầu dây bên kia vẫn còn kiên trì không chịu dừng lại, Khước Hạ không thể không nhấn nút nhận cuộc gọi màu xanh.
Đôi mắt mơ màng nhấn mở loa, mái tóc dài rối bời mà mềm mại vùi vào cái gối.
Giống như Sadako bị cuộc đời vùi dập đến nỗi muốn đình công.
“Đậu má cậu lại quen biết Trần Bất Khác, loại tài nguyên khổng lồ như này mà cậu không chia sẻ với chị em à, cậu vô lương tâm đến vậy sao hả Hạ cá muối? Cậu khai thật cho tớ biết đi, có phải cậu nhân lúc tớ vào đoàn phim đến nơi khác đóng phim mà lén nuôi chó khác không thế hả!”
“Nếu không phải sáng nay tớ bàn kịch bản với đạo diễn, cô ấy không cẩn thận nhấn vào ghi âm của nhóm trò chuyện thì tớ đã không xứng được biết tin giật gân này rồi, tớ sốc đến nỗi phải bóp nhân trung mấy lần mới dám xác nhận đấy là tên của cậu đấy, cậu mau khai nhanh xem cậu cua được loại siêu sao đỉnh của chóp này như thế nào đi a a a!”
“Chỉ là bạn tình thôi cũng không sao đâu, chị em có thể tự nguyện dâng hiến, cậu biết Trần Bất Khác đã độc chiếm ngai vàng tình nhân trong mơ của tớ bao nhiêu năm rồi mà!”
“…”
Khước Hạ chết lặng.
Có khả năng cao kiếp trước của Vu Mộng Nhiễm là súng máy Gatling, loại mà bắn liên tục không dừng ấy, một mình cô ấy thôi cũng có thể liến thoắng cường độ cao trong vòng năm phút, Khước Hạ chỉ nghe thôi đã thấy não thiếu oxy thay cô ấy.
Cơn buồn ngủ nhanh chóng bị xui tan sạch sẽ.
Khước Hạ chấp nhận số phận rời giường, đi đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt như thể người bị mộng du. Chờ đến khi ngụm nước súc miệng cuối cùng bị cô mặt không biểu cảm nhổ đi, cô mới chậm đến điện thoại di động ở bên cạnh.
Khước Hạ: “Không quen biết, chưa từng ngủ, đừng nghĩ nhiều.”
Vu Mộng Nhiễm: “…”
Mỗi một giây yên lặng đều là âm thanh của giấc mơ tan vỡ.
Sau một lúc lâu yên lặng, Vu Mộng Nhiễm vẫn không cam lòng nói tiếp: “Thật sự chưa từng ngủ với nhau lần nào à?”
“Không có.”
“Vậy qua một thời gian nữa có lẽ sẽ có khả năng có thể nhân lúc anh ấy không đề phòng ngủ anh ấy một lần?”
“?”
Khước Hạ tức đến nỗi bật cười, giọng điệu cũng lạnh đi: “Chờ đến khi nào ngủ được, chắc chắn tớ sẽ thông báo cho toàn thế giới biết.”
Đương nhiên Vu Mộng Nhiễm biết đây chỉ là lời nói trong lúc tức giận của Khước Hạ, tiếc nuối than thở: “Hầy, vậy mà thật sự không có quan hệ gì à, vậy sao anh ấy lại chấp nhận rủi ro lớn như thế để mua khế ước bán thân của cậu làm gì?”
“Sao mà tớ biết được…”
Khước Hạ buồn ngủ đến nỗi đầu óc cô như bị đóng băng, mấy giây sau, cô gái trong gương mới chậm rãi nâng hàng lông mi dài lên: “Khế ước bán thân gì cơ?”
“À ha, quả nhiên là cậu không biết.” Vu Mộng Nhiễm cười vui sướng khi thấy người gặp hoạ: “Đã bảo cậu đọc quy tắc của cái giới này nhiều vào mà cậu không chịu nghe cơ, nếu tớ mà là cậu thì tớ đã đi ba quỳ chín lại cảm ơn Trần Bất Khác vì đại ơn đại đức lấy cái lắc tay kia, nếu không có anh ấy thì lần này cậu chết chắc rồi cậu có biết không”
“Vào trọng điểm luôn đi.” Khước Hạ nhịn cơn tức.
Vu Mộng Nhiễm cũng không quanh co lòng vòng cô nữa: “Trọng điểm chính là lấy vật dụng tư nhân của mình ra trong mấy buổi đấu giá như này sẽ tương đương với nghĩa đang đấu giá chính mình.”
Khước Hạ: “?”
Vu Mộng Niễm: “May mà người lấy được là Trần Bất Khác, nếu không thì cậu đã bị dán cho cái mác tình nhân bé bỏng của ông chủ giàu có nào đấy rồi.”
Khước Hạ: “…”
Khước Hạ mất gần mười mấy giây mới tiêu hoá được tin này, cô uể oải đảo mắt nhìn đi chỗ khác, cầm điện thoại ra khỏi toilet.
“Là Trần Bất Khác thì có gì khác à.”
“Nam vương Trần mà, người mà ai ai trong giới cũng muốn được lên giường nhất, thấy đám fan bạn gái của anh ấy đông đến mức nào không, cậu hiểu mà.” Vu Mộng Nhiễm động trúng chỗ đau của Khước Hạ, vừa cười vừa trêu: “Bây giờ anh ấy lấy được rồi, vậy cuối cùng hai người go bed cũng khó nói rõ được ai tán ai lắm, đương nhiên sẽ không có ai lan truyền thế cả.”
Khước Hạ chịu đựng Vu Mộng Nhiễm nói tiếng Anh trêu chọc cô, sự bực bội khi nãy cũng vơi đi phần nào.
Cô mở tủ lạnh ra tiện tay lấy một miếng bánh mì nguyên cám bỏ vào miệng, cô không trả lời mà cứ thể về phòng.
Vu Mộng Nhiễm: “Nhưng cậu cũng đừng vui mừng sớm quá làm gì, tuy không có mấy tin đồn bao nuôi gì đấy nhưng mấy cái khác thì không ít đâu.”
Lát bánh mì đang ngậm trong miệng cô chững lại: “… Ví dụ như?”
“Cái đấy thì nhiều lắm. Phiên bản đáng tin cậy nhất mà tớ nghe được là vẻ ngoài của cậu trông cực kỳ giống bạn gái mối tình đầu chết yểu thời niên thiếu của Trần Bất Khác, anh ấy thấy cậu nên nhớ lại tình xưa, vậy nên mới bỏ ra một khoản tiền lớn để giữ lại một thế thân để tưởng nhớ.”
“Cái này mà gọi là đáng tin cậy à?”
“Rất đáng tin mà, không thì cậu cứ nghĩ lại xem, hai người không quen biết gì nhau mà anh ấy lại đập năm trăm ngàn mua khế bán thân của cậu… À không phải, là mua một cái lắc tay giá hai mươi tệ của cậu, cậu nghe có hợp lí không? Anh ấy là Trần Bất Khác đấy, anh là người mà chỉ hất tóc thôi cũng có thể tạo ra cơn gió lốc trong cái giới này đấy, kể cả có là quyên góp tiền từ thiện thì cũng đâu cần phải liều mạng vậy đâu đúng không?”
“...”
Suýt chút nữa thì Khước Hạ đã tin.
Cô nhíu mày nhanh chóng nhớ lại mấy lần hai người gặp mặt nhau, nhất là lần cuối cùng.
... “Không phải muốn vái tôi một cái sao?”...
... “Vái đi, tôi chuẩn bị xong rồi.”...
Hình ảnh người kia khẽ nâng cằm với vẻ mặt khiêu khích dừng lại trong tâm trí cô.
Biểu cảm của Khước Hạ lập tức trở nên trống rỗng.
Cô gái cầm lấy miếng bánh mì, bình tĩnh nuốt nước bọt: “Cậu nghĩ nhiều rồi, xác suất anh ta muốn làm ba mình còn lớn hơn là mối tình đầu đấy.”
Vu Mộng Nhiễm: “?”
Anh hai mươi sáu, cậu hai mươi ba, cậu đang nói mê sảng cái gì với tớ thế.
Chờ khi có lệ cho xong cuộc điện thoại này, Khước Hạ mới phát hiện cuộc gọi này của Vu Mộng Nhiễm chỉ là một món khai vị nho nhỏ trong một buổi tiệc nhiều chuyện.
Người từng hợp tác hay chưa không hợp tác, quen biết hoặc không quen biết, đủ loại tin nhắn linh tinh nhảm nhí tràm vào điện thoại của cô một cách dồn dập, mãi đến khi Khước Hạ không thể nhịn được nữa mà bật chế độ máy bay lên thì cuối cũng tạm dừng được một lúc
Nhưng cũng chưa dừng hẳn.
Sau ba ngày cô tự nhốt mình trong nhà, người của công ty truyền thông Thiên Nhạc tìm đến nhà.
Dùng danh nghĩa “có thông báo” để xách cô lên xe ô tô màu đen.
“Có thông báo mà đến mức phải đến tổng công ty sao?”
Ngoại trừ khi ký hợp đồng ra thì đây là lần đầu tiên Khước Hạ được đứng trong đại sảnh vàng son lộng lẫy tràn ngập hơi thở của người giàu của công ty, cô quan sát xung quanh, bình tĩnh nảy ra một nghi vấn của một nghệ sĩ nhỏ thuộc tuyến 180.
“Ha ha, Tiểu Hạ buồn cười thật. Thông báo quan trọng thì đương nhiên phải đến rồi.” Đây là lần đầu tiên người đại diện chưa gặp được mấy lần này hoà ái dễ gần với Khước Hạ như vậy kể từ khi ký hợp đồng với cô, bày ra bộ dạng không phải ba ruột nhưng lại thân hơn hẳn ba ruột.
Khước Hạ không có cảm giác gì.
“Ồ.” Cô thờ ơ trả lời, mang theo sự bình tĩnh không tiến tới của người sắp rời khỏi cái giới này, đi theo người đại diện bước vào thang máy dành cho khách VIP của công ty truyền thông Thiên Nhạc.
Các tầng thang máy dành cho khách VIP dừng lại khá hạn chế.
Tầng mà bọn họ dừng lại mang tông màu lạnh xám, trắng và đen khá hiếm thấy trong công ty này, khi bước vào hành lang Khước Hạ còn nhìn lướt qua tấm biển tên phòng bằng kim loại đang phản chiếu một tia sáng lạnh lẽo.
“Phòng họp cao cấp”.
Cái tên được đặt lại trông chẳng cao cấp tý nào.
Khước Hạ cứ thế bước đi theo sau người đại diện, tiến vào trong một cánh cửa đang khép hờ ở cuối hành lang.
Trong cửa đã có hai người đang ngồi trước bài hội nghị dài.
Khước Hạ biết ngồi đang ngồi ở vị trí ghế chính, là tổng thanh tra cục biểu diễn nghệ thuật của công ty truyền thông Thiên Nhạc - Khang Lễ Thành; người ngồi bên cạnh Khước Hạ cũng quen nốt…
Người phụ nữ ngồi trên ghế xoay ngửa đầu tao nhã duyên dáng, nhưng rất tiếc là giây đầu tiên đối diện với cô thì cô ta đã mất đi phong độ mà cô ta luôn duy trì.
“Sao cô ta lại ở đây??”
Khước Hạ lùi ra sau nửa bước.
Để đề phòng Tần Chỉ Vy vì quá kích động mà quăng ngay bộ móng tay xinh đẹp mới làm của cô ta vào mặt cô.
Người đại diện của Khước Hạ nở nụ cười muốn tiến đến hoà giải: “Trời ạ Chỉ Vy đừng tức giận, hai người đều là nghệ sĩ của công ty…”
“Ai giống cô ta cơ?” Tần Chỉ Vy thành công bị một câu chọc tức: “Địa vị trong giới giải trí của tôi thế nào, địa vị trong giới giải trí của cô ta ra sao? Cô ta chẳng qua chỉ là diễn viên đóng thế cho tôi, có thêm nữa thì cũng chỉ là diễn viên quần chúng tầm thường, sao cô ta lại giống tôi được??”
Người đại diện của “diễn viên quần chúng tầm thường” đành phải ngượng ngùng giải thích: “Ý của tôi không phải như vậy.”
“Được rồi Chỉ Vy, đây là công ty, đừng có tuỳ tiện cáu gắt như thế.” Cuối cùng tổng thanh tra cục biểu diễn nghệ thuật của công ty truyền thông Thiên Nhạc, Khang Lễ Thành cũng lên tiếng.
“...”
Tần Chỉ Vy còn muốn nói thêm gì đấy nhưng cuối cùng vẫn phải nhịn lại. Cô ta chỉ bực bội lườm Khước Hạ một cái rồi tức giận hậm hực ngồi lại chỗ ngồi.
“Khước Hạ, cô cũng ngồi đi.” Khang Lễ Thành nói với cô.
Khước Hạ thờ ơ gật đầu, cô chọn bừa một cái ghế gần cửa ra vào nhất rồi kéo ra ngồi xuống.
Khang Lễ Thành: “Cô có biết hôm nay gọi cô đến đây là để thông báo chuyện gì không?”
Khước Hạ lắc đầu.
Khang Lễ Thành ngừng một lát lại đột nhiên đổi giọng hỏi: “Có phải cô với Trần Bất Khác có quan hệ cá nhân nào không?”
Ánh mắt của Khước Hạ sững sờ.
“Sao, có, thể!” Có người nghiến răng nghiến lợi trả lời hộ cô.
Khang Lễ Thành không vui nhíu mày: “Chỉ Vy.”
Lần này Tần Chỉ Vy lại không nhịn được: “Mấy người gọi cô ta đến đây chỉ vì chuyện này thôi à? Công ty cũng nghĩ nhiều quá rồi đấy? Loại người như cô ta có mãn kiếp cũng không có quan hệ với với Bất khác, sao có thể có quan hệ cá nhân gì với anh ấy được?”
“Trong công ty chỉ muốn xác nhận…”
Tần Chỉ Vy: “Có cái gì hay ho đâu mà xác nhận? Tôi đã cho người hỏi người đại diện của Trần Bất Khác rồi? Anh Trương đã nói rồi, Bất Khác không hề quen biết cô ta!”
“...”
Trong phòng hội nghị yên tĩnh một lúc.
Cuối cùng Khang Lễ Thành vẫn kiềm chế cảm xúc, chuyển hướng về phía Khước Hạ.
Khước Hạ không đợi anh ấy kịp lên tiếng.
Đuôi mắt cô hờ hững rũ xuống: “Không có quan hệ cá nhân.”
Khang Lễ Thành nghẹn họng.
Khước Hạ không biết đối phương tin không tin, vì thế cô hít hai hơi sâu rồi rúc vào ghế nghiêng mặt, chậm rãi bổ sung thêm: “Giống như bọn họ đã nói đấy, Trần Bất Khác không quen biết tôi, chúng ta chưa từng gặp mặt. Chuyện cái lắc tay kia chỉ là trùng hợp.”
Tần Chỉ Vi cười lạnh, bày ra biểu cảm “anh xem tôi đã nói gì đi” với Khang Lễ Thành.
Khang Lễ Thành còn chưa kịp nói thêm gì thì cửa phòng họp đang đóng chặt bị người khác gõ vang.
Anh ấy điều chỉnh giọng điệu: “Mời vào.”
Dường như người đứng ngoài cửa cũng không chần chờ gì mấy.
Gần như ngay khi anh ấy vừa dứt lời, cánh cửa gỗ dày nặng đã bị ngón tay thon dài đẩy ra.
Người đi vào mặc một cái áo khoác có mũ liền, áo lông cao cổ được kéo cho thẳng với sống mũi, đôi mắt đen nhánh dưới mái tóc hơi rối lại tỏa ra cảm giác lờ đờ uể oải. Chỉ một ánh mắt đã lạnh nhạt đến nỗi toả ra khí thế khinh thường chúng sinh.
Sau khi anh tiến vào Khang Lễ Thành đứng dậy khỏi ghế của sếp đầu tiên, vẻ mặt kiềm chế nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Tổng giám đốc Khác.”
“...?”
Đôi chân dài của người nọ dừng lại, thu lại “khí thế” xoay người.
Nhưng lại không bước về phía Khang Lễ Thành.
“...”
Khước Hạ nhìn phong cảnh tuyệt đẹp ngoài cửa sổ chịu đựng mấy giây, nhưng vẫn không nhịn nổi.
Một số người có ánh mắt có cảm giác tồn tại quá rõ ràng.
Cô đứng dậy, ngước mắt, đối diện với ánh mắt của người kia.
“Xin chào anh Trần, lần đầu gặp mặt, tôi tên là Khước Hạ.”
Khước Hạ vừa hờ hững vô cảm nói, vừa nâng tay lên đầy qua loa, nói với Trần Bất Khác.
Cô không có gì để mà lo lắng cả.
Với tính nết kia của Trần Bất Khác thì không có khả năng sẽ bắt tay với người khác.
Như những gì đã đoán, Trần Bất Khác không chú ý đến cái tay kia của cô.
Ngoài dự đoán…
Người kia kéo mũ áo khoác xuống, dưới mái tóc trắng đang rũ xuống là đôi mắt đen láy, sau đó anh đút tay vào túi áo khoác gió rộng thùng thình.
Một cái hộp gỗ đàn hương bị anh lấy ra.
“Lắc tay của cô.” Trần Bất Khác tuỳ tiện nhoài người về phía trước, đặt cái hộp vào lòng bàn tay cô: “Trả lại cho cô.”
Khước Hạ: “...”
Trần Bất Khác bước được hai bước lại dừng lại: “À.” Anh không chút để ý quay đầu nhìn lại: “Lần này khoan hẵng dập đầu, để lần sau dập đầu cả thể.”
Khước Hạ: “?”