Khước Hạ mệt mỏi ngước mắt nhìn người này.
Đương nhiên cô vẫn còn nhớ rất rõ chuyện lần trước.
Cô nhớ rõ nhất là tối hôm đó anh ta tiến lên kéo cổ tay của cô với thái độ lưu manh, sau đó bị cô bẻ ngược cánh tay đè lên tường khiến anh ta kêu la oai oái cứ như một con cờ hó đần độn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhắc đến chuyện này, đêm hôm đó nếu không phải muốn tránh chiếc xe chuyên dụng của nghệ sĩ đến đón anh ta bên ngoài thành phố điện ảnh thì cô sẽ không đột nhiên nảy sinh ý nghĩ chạy đến chỗ nhà lầu, thế thì sẽ không bị bắt quả tang mình nghe thấy bí mật Trần Bất Khác đã hủy hợp đồng, dẫn tới hàng loạt chuyện phiền toái xảy ra kế tiếp.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, ánh mắt Khước Hạ khi nhìn Thường Kính càng trở nên lạnh lẽo.
Song Thường Kính cứ như không hề nhận thấy thái độ lạnh lùng của cô, còn đang quay lưng về phía đạo diễn cười xán lạn nhìn cô: “Đạo diễn, hình như Khước Hạ có chuyện gì đó tìm ngài, bây giờ tôi nhường chỗ để cô ấy nói chuyện với ngài, khi khác tôi lại tìm ngài trò chuyện về nhân vật này.”
“Ừ, thế thì buổi trưa ăn cơm rồi chúng ta thảo luận tiếp.”
“Giờ tôi sẽ trở về đọc lại kịch bản, tôi cũng không thể khiến ngài thất vọng chứ nhỉ?”
“Ha ha ha, thế thì tốt, cậu đi đi.”
Thường Kính xoay người đi về phía cửa lều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khước Hạ đứng bên cạnh, vẻ mặt nhạt nhẽo đến mức không có một tia dao động, thậm chí cô còn chẳng buồn dời mắt nhìn sang chỗ khác, cứ thế im lặng hờ hững nhìn Thường Kính đến gần mình.
Anh ta dừng chân ngay trước mắt cô, chỉ cách cô đúng một bước chân, sau đó mỉm cười gật đầu với cô rồi không nói một lời vén cửa lều bước ra ngoài.
Khước Hạ khẽ nhíu mày.
Chẳng lẽ cô đã nhìn nhầm anh ta? Mặc dù anh ta là một tên đểu nhưng cũng là một tên đểu bị người ta đè trên tường đánh mà không ghi hận?
Thế thì đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
“Khước Hạ đúng không? Đây là kịch bản đóng thế của Tần Chỉ Vi, cô cầm đi.” Đạo diễn gọi cô: “Với lại để tôi nói rõ ràng cho cô về một vài chi tiết trọng yếu trong mấy cảnh quay này, lúc quay phim cô chú ý một chút.”
“…”
Mười phút sau, Khước Hạ rời khỏi lều nghỉ ngơi của đạo diễn, vừa cầm kịch bản đọc vừa đi về phía trước men theo vách lều. Khi cô rẽ sang góc lều, đang định cất bước đi tiếp thì bỗng nhiên khựng lại, sau đó lùi trọng tâm thân thể của mình về đằng sau.
Dừng lại một hai giây, ánh mắt của cô gái mang theo một chút tàn nhẫn, bỗng dưng ngước mắt nhìn lên trên…
“Ồ.” Thường Kính khoanh tay đứng tựa vào bên cạnh vách lều, đồng thời huýt sáo với thái độ rất bỗ bã: “Độ mềm dẻo và sức mạnh cơ thể của cô Khước quả là không tầm thường chút nào.”
Lúc này đã gần giữa trưa, bên trong trường quay mặc dù không đến mức người đến người đi đông như trẩy hội, song nói không chừng sẽ có nhân viên trường quay tất bật đi ngang qua nơi đây bất cứ lúc nào.
Khác với đêm hôm ấy trời tối gió lạnh trai đơn gái chiếc, lúc này Khước Hạ không thể tùy tiện ra tay đánh người.
Nhịn thêm một năm nữa.
Cầu nguyện cho thế giới của người thường không có mấy thằng ngu ngục như thế này.
Thế là hàng mi vừa dài vừa cong của cô gái dần dần buông xuống, khóe mắt hơi nhướn lên như chú cáo nhỏ cũng cụp xuống.
Cô im lặng mấy giây, không nói một lời, đồng thời lùi ra sau một bước rồi nghiêng người…
Muốn đi vòng sang bên cạnh Thường Kính để tiếp tục bước về phía trước.
Hiển nhiên Thường Kính không ngờ rằng Khước Hạ sẽ có phản ứng như vậy. Anh ta liếm hàm trên, lộ ra nụ cười dạt dào hứng thú. Chờ đến khi cô gái đi qua bên cạnh mình, anh ta mới đột nhiên cất bước, vươn tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô gái.
Giống hệt đêm hôm đó.
Soạt.
Cô gái chẳng buồn ngoảnh đầu nhìn lại, đồng thời nhẹ nhàng xê dịch sang một bên, cả người lẫn tay đã thoát khỏi phạm vi lớn nhất mà Thường Kính có thể chạm vào mình.
Lần này cuối cùng cô cũng dừng bước, ánh mắt lạnh lùng như kết đầy sương giá: “Thường Kính.”
Ánh mắt Khước Hạ tối sầm, gương mặt tràn đầy lạnh lẽo.
Bàn tay Thường Kính cầm hụt không khí. Anh ta ngước mắt lên, nở nụ cười: “Thì ra làm vậy mà vẫn có thể tránh thoát à? Diễn viên đóng thế các cô đều có bản lĩnh giỏi như cô hả? Có điều, hành động này của cô có phải chứng minh rằng tối hôm đó cô cố tình không trốn tôi không?”
Khước Hạ: “…”
Thằng cha này còn cười trông rất chân thành mới sợ chứ.
Anh ta thích bị ngược đãi hả?
Khước Hạ không muốn nói chuyện với loại người đầu óc bị khùng này, càng không muốn bị anh ta ám như vong theo, cho nên cô xoay người muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Lần này Thường Kính không đuổi theo, mà chỉ híp mắt nhìn bóng lưng của cô, bỗng nhiên đọc một dãy số.
“5879.”
Bước chân của Khước Hạ khựng lại.
5879, là bốn số cuối cùng trong số điện thoại của cô.
Khước Hạ hờ hững cụp mi mắt, thong thả cuộn cuốn kịch bản trong tay: “Nói đi, anh muốn làm gì?”
Thường Kính nở nụ cười: “Tôi chỉ muốn kết bạn với cô thôi mà.”
“Hồi học mầm non tiểu học anh chưa kết bạn đủ hả?” Khước Hạ cầm cuốn kịch bản được cuộn lại trông như cây gậy ngắn, sau đó bất chợt xoay người: “Hay là anh thích tự rước khổ vào thân?”
“Ê ê ê…”
Thường Kính cũng rất tỉnh táo, vừa thấy độ cứng của cuốn kịch bản được cuộn lại trong tay Khước Hạ, anh ta lập tức vừa giơ cao hai tay vừa lùi về đằng sau: “Tôi không có ý định đánh nhau với cô Khước đâu, tôi chỉ hỏi số điện thoại của trợ lý trường quay thôi mà, chắc không đến nỗi bị đánh đâu nhỉ?”
Khước Hạ liếc anh ta với vẻ mặt lạnh như tiền: “Chưa chắc đâu nhé.”
Thường Kính sửng sốt, sau đó bật cười: “Cô Khước thật là đặc biệt.”
Khước Hạ: “Anh cũng rất đặc biệt.”
“Đẹp trai một cách đặc biệt hả?”
“Phiền phức một cách đặc biệt.”
“…”
Khước Hạ còn chưa dùng đến gậy ngắn được làm bằng kịch bản thì trợ lý của Thường Kính đã chạy tới từ khu vực quay phim, hình như có cuộc gọi công việc nào đó. Thường Kính đành phải tiếc nuối nhìn Khước Hạ rồi đi theo trợ lý rời khỏi nơi này.
Không có sự quấy rối của Thường Kính, quá trình quay phim buổi chiều có thể nói là yên bình.
Gần đến chiều tối, đoàn làm phim kết thúc công việc của ngày hôm nay. Khước Hạ là diễn viên đóng thế nên đương nhiên thời gian thay quần áo và tẩy trang bị sắp xếp sau các diễn viên trong phim.
Cô đứng bên ngoài phòng thay đồ tạm thời, vừa học thuộc đoạn sau kịch bản vừa chờ đến lượt mình.
Lúc sắp lật trang sau kịch bản, chiếc di động được cô cầm tên tay khẽ rung lên.
Một tin nhắn mới, được gửi từ số điện thoại lạ, không có ghi chú.
Khước Hạ khép cuốn kịch bản, mở tin nhắn lên xem.
[139xxxx9999]: Cô Khước, tối mai cô có rảnh không?
“…”
Khước Hạ chậm rãi nhíu mày.
Số đuôi điện thoại “9999” huênh hoang này, thời gian nhắn tin quái dị này, cùng với câu hỏi vừa chảnh vừa gợi đòn này.
99% là tin nhắn thả thính của Thường Kính.
Tuy nhiên Khước Hạ vẫn suy xét tới 1% ít ỏi không phải là anh ta, cho nên sau khi suy nghĩ thật kỹ, đầu ngón tay của cô nhẹ nhàng trượt trên màn hình di động.
[Khước]: ?
Lúc nhận được tin nhắn trả lời chỉ có một dấu hỏi chấm duy nhất này, Trần Bất Khác mới rời khỏi lối đi VIP trong sân bay quốc tế thành phố H, ngồi vào ô tô đa dụng được đỗ trong bãi đỗ xe bên đường dưới sự hộ tống “liều mình” của người quản lý Trương Khang Thịnh và những vệ sĩ khác.
Tài xế đạp mạnh chân ga, khiến Trương Khang Thịnh – lúc này vẫn đang hoảng hốt chưa kịp hoàn hồn – ngã ngồi trên ghế xe hơi.
“Phù…”
Trương Khang Thịnh ngoảnh đầu lại nhìn những bóng người dần dần thu nhỏ sau đuôi xe, trong lòng vẫn còn sợ hãi chưa biến mất: “Sếp Khác, đám sasaeng fan của anh quá điên cuồng, để có thể chặn đường anh trong lối đi VIP, họ thậm chí vứt luôn cả vé máy bay khoang hạng nhất cơ à? Cả điệu bộ lúc này nữa, nếu họ đã có sức liều mạng chạy nước rút trăm mét để đuổi theo anh thì tại sao họ không tham dự Thế Vận Hội để giành vinh quang về cho đất nước thế nhỉ?”
“Ừ.”
Nghe thấy câu trả lời có lệ mà cũng có lệ một cách thờ ơ của người nọ, Trương Khang Thịnh quay sang nhìn thì mới thấy động tác của anh: “Ái chà, anh còn đang xem di động hả? Lúc nãy nếu không phải anh bận gửi tin nhắn nên sơ sẩy làm hỏng việc thì sao chúng ta lại bị bọn fan kia rượt đuổi như bị Tào Tháo rượt chứ! Anh đang cùng ai…”
Anh ta còn chưa nói hết câu thì xe hơi đa dụng lại bị đạp chân ga thêm một phát.
Lần này bất ngờ không kịp đề phòng, Trần Bất Khác cụp mi mắt, dùng khớp ngón tay chặn lại không cho di động văng ra, thế nên di động cứ thế đâm thẳng vào lòng bàn tay của anh.
Tin nhắn còn chưa viết xong đã được gửi đi.
Trần Bất Khác: “?”
Tài xế: “Anh Trần anh ngồi cho vững vào, đám sasaeng fan kia lái xe đuổi theo chúng ta kìa.”
Trương Khang Thịnh quay đầu nhìn đằng sau một phát: “… Đậu xanh rau má.”
Trần Bất Khác buông tiếng thở dài, sau đó đặt tay lên ghế xe: “Ừ, lái đi.”
Cùng lúc đó, bên phía thành phố H.
Khước Hạ đang đứng chờ ngoài phòng thay đồ thì di động của cô lại tiếp tục rung lên lần nữa, cô đưa mắt nhìn lướt qua màn hình điện thoại.
[139xxxx9999]: Cô Khước, tối mai cô có rảnh không?
[Khước]: ?
[139xxxx9999]: Tôi muốn đến nhà cô xem
Khước Hạ: …
Dấu chấm hỏi thật to hiện lên trên đầu Khước Hạ.
Trong showbiz bây giờ, mấy gã trai đểu bệnh hoạn như Thường Kính đều không thèm che giấu gì hết luôn hả?
Lửa giận bùng cháy trong lòng Khước Hạ, tuy nhiên vẻ mặt của cô lại càng lạnh lẽo hơn.
Cô đặt cuốn kịch bản xuống, cầm di động gõ một dòng chữ vừa nhanh vừa chính xác, sau đó thẳng tay gửi cho bên kia.
[Khước]: Xem ra anh Thường thích bị ngược đãi. Được thôi, anh cầm dây thừng đến nhà tôi, tôi nhất định sẽ cho anh một đêm suốt đời khó quên.
Sau khi gửi tin nhắn này, bên kia cứ như đã chết, không có lấy một chút phản ứng.
Khước Hạ cười lạnh lùng nhìn màn hình điện thoại, đang định cất di động vào túi thì nghe thấy tiếng mở cửa từ phòng thay đồ nam bên cạnh.
Thường Kính vừa chỉnh sửa cổ áo vừa bước ra cùng trợ lý của mình.
“Đưa di động cho tôi, kêu họ đến cổng đón tôi.”
“Vâng.”
Trợ lý vội vàng đưa di động cho anh ta.
Khước Hạ: “…”
Đây là Thường Kính.
Thế thì gã 999 huênh hoang trong di động của cô là thằng nào?
“Vù vù vù vù.”
Một cuộc điện thoại gọi vào máy của cô.
Khước Hạ bấm nghe máy theo phản xạ, sau đó ngây ra như phỗng.
Số đuôi điện thoại mới gọi cho mình là mấy số 9 nhỉ?
Điện thoại di động như bị tiếng gió rót vào, chỉ nghe thấy từng tiếng vù vù như gió thổi.
Sau đó gió ngừng thôi, giọng nói nam tính trầm lắng đầy gợi cảm nổi tiếng trong showbiz của người nọ vang lên với dáng vẻ lười biếng, cười hỏi cô: “Khước Hạ, tôi chỉ muốn thăm Honey thôi, thế mà vẫn phải mang theo dây thừng hả?”
Khước Hạ: “…”
Thôi thì cứ để cô chết quách đi cho rồi.