Phòng ngủ của Trần Bất Khác còn sạch sẽ hơn trong tưởng tượng của Khước Hạ nhiều.
Sạch sẽ đến nỗi Khước Hạ không biết nên dùng “Không nhuốm bụi trần” hay là “Không một ngọn cỏ” để hình dung thì sẽ càng chính xác hơn.
Bên trong căn hộ mấy trăm mét vuông, thì phòng ngủ dù chưa tính sân phơi và nhà vệ sinh riêng biệt cũng có hơn mười mét vuông. Mà bên trong này, ngoại trừ một chiếc giường lớn vuông vức màu xám nhạt dành cho hai người cùng với hai cái tủ đầu giường để hai bên, một chiếc giá sách tựa bên vách tường pha lê nối liền một chiếc bàn học một người ra, lại chẳng có thêm bất kì vật dụng hay vật trang trí gì có thể nói là có giá trị xa xỉ cả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Với tư cách là một ngôi sao nổi tiếng hạng A trong giới giải trí, phong cách nhà ở của người nào đó đúng thật là mộc mạc đến độ làm người khác phải giật mình.
Tuy nhiên, trước giờ Khước Hạ rất hiếm khi bộc lộ quá nhiều cảm xúc cho nên chẳng ngạc nhiên bao lâu cô đã lao vào trong.
Cô nhìn xung quanh phòng ngủ, muốn tìm một nơi có thể ngả lưng.
Giường thuộc về loại vật dụng cá nhân cho nên có thể không đụng tới thì cô sẽ không đụng. Giá sách, không dám chắc là không cất giấu chút gì đó bí mật cho nên tốt nhất cũng đừng tới gần. Vì thế, Khước Hạ lần lữa trước cửa kính pha lê của phòng ngủ một hồi, nhận ra trong căn hộ chỉ có chiếc bàn một người nằm ở bên kia có thể tựa vào, cô mới nhẹ tay nhẹ chân bước qua.
Ghế tựa bị Trần Bất Khác kéo ra một nửa, chưa kịp đẩy trở về, là loại bằng da thật vô cùng mềm mại.
Khước Hạ khẽ ngồi xuống ghế tựa.
Cô dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh ngoài cửa. Nhưng do ngồi thấp cho nên tầm mắt cô thoáng lướt thấy một cái giá đỡ bàn phím có thể lôi ra, được cất giấu phía dưới mặt bàn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên bàn này không có máy tính, đương nhiên trên giá đỡ cũng không phải là bàn phím, mà là một cái hộp...
Là hộp đựng kính áp tròng tròn tròn nho nhỏ, phải không nhỉ?
Khước Hạ ngạc nhiên đến nỗi đuôi mắt phải khẽ nhướng lên.
Hình như ngày thường Trần Bất Khác không hề đeo mắt kính. Mà cô cũng chưa từng nghe thấy tin tức nói anh bị cận, có lẽ ngay cả fan hâm mộ cũng hoàn toàn không biết.
Vì thế cho nên siêu sao tóc trắng thoạt nhìn thì có vẻ muốn làm gì làm nấy, ngược lại rất xem trọng vẻ ngoài của thần tượng nhỉ?
Khước Hạ vô thức dùng đầu ngón tay chọc chiếc hộp nhựa đựng kính áp tròng trong suốt kia. Đợi tới khi tỉnh táo lại, cô đã rụt ngón tay trở về.
Bên ngoài bức tường pha lê có hiệu quả cách âm vô cùng bình thường bỗng truyền tới một tiếng “Rầm”.
Chắc hẳn là tiếng đóng cửa từ bên ngoài phòng khách...
Vân Nhã đã vào nhà được rồi.
Khước Hạ hơi nín thở.
Cô có chút lo lắng, lỡ như bên ngoài đột nhiên xảy ra xung đột, cô thấy chết mà không cứu thì có phải là quá đáng lắm không.
Nhưng với bản lĩnh của Trần Bất Khác...
Khước Hạ nghĩ, mặt không để lộ chút biểu cảm mà khẽ xoa nhẹ cổ tay bị Trần Bất Khác nắm lấy... Từ sau khi cô thuần thục thuật cận chiến đến bây giờ, ngoại trừ huấn luyện viên thì đây vẫn là lần đầu tiên cô chịu thương tổn từ trên tay người thường. Từ đây suy ra, có mười Vân Nhã đến đây cũng chưa chắc có thể đụng tới Trần Bất Khác được.
Vì thế, lương tâm đột nhiên lên tiếng của cô lập tức bình ổn trở lại.
Bên ngoài phòng khách.
Hình ảnh hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của Khước Hạ, có thể nói là rất hòa bình.
Sau khi đóng cửa, Vân Nhã không vội tiến vào mà chỉ lạnh lùng đè nén tức giận nói: “Tại sao bây giờ cậu mới mở cửa?”
“Bởi vì tôi vốn không định mở.”
Trần Bất Khác lười nhác tựa lên trên tủ giày, hai tay đút túi, hất cằm về phía ngoài cửa: “Có việc gì, không có gì thì chị mau cút đi.”
“Mẹ nó, bảo cậu bắt máy còn khó hơn lên trời nữa.” Vân Nhã cười lạnh lùng: “Hôm nay tôi sẽ không đi đâu... Cậu mau giải thích rõ ràng cho tôi, tại sao lại chọn kịch bản của Tần Chỉ Vi mà không chọn của tôi?”
Trần Bất Khác ngẩng mái tóc bạc, sắc mặt thản nhiên không chút thay đổi: “Không thích.”
“Con mẹ nó, cái thái độ vong ơn phụ nghĩa của cậu đúng là giống y người nhà họ Trần các cậu. Trước đây, lúc cậu mới vừa bước chân vào giới giải trí, mỗi lần đám người nhà họ Trần ngáng chân cậu, cũng chính tôi là người dọn đường cho cậu. Vậy mà bây giờ cậu lại...”
Lời nói sắc bén giữa đôi môi đỏ mọng chợt ngừng lại.
Vân Nhã cúi đầu, trừng mắt nhìn đôi giày trắng kiểu nữ bên trong tủ giày bên cạnh. Rồi cô ta duỗi ngón tay được sơn màu đen tới: “Đôi giày này của ai?”
Trần Bất Khác khẽ rũ mắt xuống nhìn, đuôi mắt hơi nhướng lên. Anh dừng khoảng chừng hai giây, rồi mới chậm rì rũ mắt: “Của tôi.”
Vân Nhã tức giận bật cười: “Con mẹ nó, cậu mang vào cho tôi xem thử xem.”
“Không mang, sưu tầm thôi.”
“Sưu tầm đồ vật của nữ?” Vân Nhã vung túi xách lên, cười ôm ngực: “Khá lắm em trai, bây giờ cậu nhịn quá tới nỗi trở thành biến thái luôn rồi hả?”
Trần Bất Khác lạnh nhạt liếc chị ta: “Chị rút lại lời vừa rồi đi.”
“Câu nào hả? Câu tôi nói cậu biến thái á hả?” Vân Nhã kiễng mông khom lưng như là muốn tựa vào trong lòng ngực anh: “Cậu đừng không muốn thừa nhận, dù gì hai chúng ta cũng cùng một mẹ, dù có xuống mồ thì tôi cũng là chị gái của cậu mà.”
Trên người Vân Nhã tỏa hương thơm nức mũi.
Trần Bất Khác nhíu mày, ghét bỏ lùi về phía sau. Nhưng vì một bước này lại làm cho cánh cửa mở ra, anh lập tức đề cao cảnh giác...
Nhưng tiếc là đã trễ rồi.
“Ồ, cậu cũng có lúc sơ ý à? Để tôi xem thử xem con yêu tinh nào khiến cậu hồn mê phách lạc, tâm trí không yên đến vậy.”
Giọng điệu đắc ý của Vân Nhã lướt qua bên anh.
Vẻ mặt Trần Bất Khác trở nên lạnh băng, xoay người.
Có thể thấy đây không phải là lần đầu tiên Vân Nhã bước vào căn nhà này, còn quen thuộc hơn Trương Khang Thịnh nữa... Đi qua phòng ngoài, chị ta không hề dừng bước mà tiếp tục đảo qua phòng khách trống không. Dáng người mặc váy ngắn màu lửa đỏ lập tức đi nhanh tới trước phòng ngủ đang nhắm chặt cửa.
Trần Bất Khác duỗi tay chặn lại nhưng chậm quá đã bắt hụt.
Vì thế hai người lại truy đuổi đến tận bên ngoài cánh cửa pha lê, anh mới kéo lấy cánh tay người phụ nữ, kéo chị ta trở lại.
“Vân Nhã.” Trần Bất Khác vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lại vẫn lo lắng liếc nhìn vào bên trong bức tường pha lê mờ. Đến khi ngoái đầu lại, anh thấp giọng: “Muốn phát điên thì tự về nhà mình quậy phá đi.”
Vân Nhã thong thả chớp mắt, cũng phối hợp nói khẽ: “À, cậu không muốn để cho người bên trong kia biết chúng ta là quan hệ như thế nào sao?”
“Bớt nhắc tới những người không liên quan đi.”
Trần Bất Khác lôi Vân Nhã quay trở ra ngoài, anh chặn trước cửa pha lê.
Vân Nhã nhìn vào bên trong cánh cửa, lại nhìn thần giữ cửa tóc trắng trước mặt, rồi lại nhìn bên trong cánh cửa. Cứ lặp lại như vậy mấy lần, chẳng biết chị ta lại nghĩ ra ý xấu gì mà lại đột nhiên nở nụ cười trêu cợt ác ý về phía Trần Bất Khác.
“Trần, Bất, Khác.” Người phụ nữ không hề giảm nhỏ âm lượng, ngược lại còn sổ ra một mạch mang theo vẻ hờn tủi, nghe vô cùng õng ẹo: “Anh bội tình bạc nghĩa! Đàn ông tồi!”
Trần Bất Khác: “...?”
Cửa kính pha lê đương nhiên không ngăn được âm lượng gấp ba đề xi ben của chị ta.
Bên trong phòng, Khước Hạ đang rón ra rón rén chuẩn bị nằm bò xuống sàn nhà bên cạnh giường bỗng khựng lại, kinh ngạc ngoảnh đầu.
Bội tình bạc nghĩa?
Trần Bất Khác và Vân Nhã?
Ca sĩ hàng đầu giới giải trí và nữ diễn viên hai lần đạt giải nghệ sĩ trẻ xuất sắc nhất?
Khước Hạ đang quá đỗi ngạc nhiên với lượng tin tức quá lớn có thể lấy đi mất mấy năm tuổi thọ của cô, phải “nuôi mèo trả nợ”, thì thấy có một dáng người chợt nhoáng hiện lên trên lớp cửa kính pha lê.
Có người mở cửa.
Trong khoảng thời gian quá gấp rút, Khước Hạ không thể suy nghĩ quá nhiều bèn bổ nhào... Lên trên chiếc giường trước mặt rồi cuộn bản thân vào trong chăn.
Trước mắt lập tức trở nên tối đen.
Khước Hạ nín thở.
Cửa kính phòng ngủ thật sự bị mở ra.
Vân Nhã đắc ý lao vào, đưa mắt quét một vòng trong phòng. Ngay khi tầm mắt dừng trên cái chăn màu xám đậm đang bị cuộn tròn lại như con tằm, nụ cười của chị ta lập tức đông cứng lại.
Lần thứ hai Trần Bất Khác do sơ ý nên không kịp phòng bị, ánh mắt lạnh căm bước vào theo: “Chắc không phải gần đây chị quá...”
“Con tằm” trên giường đập ngay vào mắt anh.
Trần Bất Khác bất giác dừng lại. Anh ngớ ra vài giây rồi mới nghiêng mặt đi, tầm mắt đảo qua vị trí dép lê bị đá ra, lập tức tưởng tượng ra được tình cảnh hốt hoảng vừa rồi của cô gái nằm trong con tằm.
Một chút ý cười khẽ lướt qua đôi con ngươi phía dưới hàng mi dài.
Vân Nhã không cam lòng muốn tiến tới.
Trần Bất Khác nâng mắt duỗi tay cản lại: “Chị đứng yên ở đây.”
Vân Nhã chỉ về phía giường: “Vậy cậu mau nói xem, đây là cái gì?”
Trần Bất Khác biếng nhác nhìn thoáng qua: “Con mèo của tôi.”
“? Mèo nhà cậu có thể lớn đến vậy sao?”
“Ừm.”
Trần Bất Khác liếc cục tròn trên giường, đầu lưỡi khẽ lướt qua hàm răng, anh rũ mắt vẫn không thể nhịn được cười: “... Tu thành tinh rồi.”
Vân Nhã: “?”
Khước Hạ nằm trong chăn: “??”
Mái tóc trắng đó của anh mới giống mèo trắng tu thành tinh á.
“Được lắm Trần Bất Khác, mèo cũng có thể tu thành tinh trèo lên giường rồi.” Vân Nhã nghiến răng mỉm cười, chuyển mắt nhìn lại: “Ở bên ngoài thì giống như người sống chớ tới gần, đến khi về tới nhà lại thầm chơi lớn đến vậy. Người hâm mộ với cánh báo chí truyền thông có biết chuyện này không hả?”
Trần Bất Khác cũng không hề phản bác lại: “Chị nhìn đủ rồi chứ? Đủ rồi thì mau cút đi.”
“Chưa nhìn đủ.” Vân Nhã ôm khư khư cánh cửa, không chịu buông tay: “Cậu mau thành thật vén chăn lên để tôi nhìn kĩ hơn xem chơi đùa với con mèo thành tinh này có gì khác với mấy con mèo còn lại không.”
“... Vân Nhã!”
Giọng nói Trần Bất Khác đột nhiên trầm xuống.
Chỉ trong nháy mắt, có chút cảm xúc gì đó trong đáy mắt anh hoàn toàn bùng nổ, sự táo bạo gần như ác liệt khiến cho Vân Nhã không tiếp tục cười đùa được nữa, chị ta theo bản năng buông lỏng tay đang giữ chặt cửa ra.
Chị ta muốn rời khỏi đây ngay lập tức.
Nhưng cũng trong một giây đó.
Cô gái trốn dưới tấm chăn màu xám đậm không thể nhịn thở được nữa mà xốc lên, để lộ ra cái đầu tóc dài xù xù xõa tung, bên dưới sợi tóc nhạt màu là một gương mặt trắng nõn không chút biểu tình, cùng với cánh môi đỏ như quả sơn tra do bị ngộp nên trở nên nhợt nhạt đang không ngừng mở ra khép lại.
“...”
Khước Hạ đón nhận tầm mắt hai người bắn tới, cô mới chợt khựng lại một lúc.
Sau đó, cô nhíu mày buông chăn ra: “Không thể trách tôi được.” Cô liếc Trần Bất Khác: “Chăn nhà anh làm tôi ngộp thở muốn chết.”
Vân Nhã nhìn cô, rồi lại quay sang nhìn Trần Bất Khác trước mặt... Sóng biển nóng nảy bị bí bách trở nên hung ác bỗng nhiên tựa như bị cuốn trở về đáy biển đen tối, trên mặt biển yên bình đến độ không còn chút giông tố đáng sợ nào cả.
“Ha ha.” Vân Nhã tựa như phát hiện được một châu lục mới vậy, chị ta mỉm cười lùi về sau mấy bước: “Xin lỗi vì đã làm phiền đến quý cô đây, chúng ta đi ra ngoài tán gẫu được không?”
“...”
Vân Nhã nói xong bước đi ra ngoài phòng ngủ.
Khước Hạ không cảm xúc bước xuống giường, cô siết chặt góc chăn, mang đôi dép lê quá cỡ so với chân mình vào, bước chậm rì rì đi tới cửa phòng.
Trần Bất Khác đang đứng trước cửa kính pha lê, anh không hề nhúc nhích cũng không cùng đi ra ngoài.
Khước Hạ cũng dừng lại bước chân.
“Anh với Vân Nhã.” Khước Hạ cân nhắc tìm từ: “Thân nhau lắm sao?”
Trần Bất Khác nhướng mày: “Không quen.”
Khước Hạ yên lặng nhìn chằm chằm anh.
Trần Bất Khác im lặng vài giây mới khẽ liếc mắt: “Nhưng có chút quan hệ huyết thống.”
Khước Hạ: “...”
Mẹ nó.
Mình bị lừa rồi.
Trần Bất Khác nhìn cô chằm chằm một hồi, tựa như có thể nhìn vào gương mặt cố tỏ ra bình tĩnh tới nỗi không hề biểu lộ chút cảm xúc nào đó là có thể nhìn thấu đến trong lòng cô. Một hai giây sau, anh đột nhiên khẽ cười thành tiếng.
“Cô cho là tôi sẽ làm gì chị ta, mới sốt ruột nhảy ra sao?”
“...”
Khước Hạ không quá muốn thừa nhận.
“Cô đừng nói cô là fan của người phụ nữ điên khùng đó nha.” Trần Bất Khác nhướng mày nhìn cô.
Khước Hạ: “... Tôi là fan của anh. Vĩnh viễn ủng hộ anh đó anh trai.”
Cô gái không chút cảm xúc nói xong mới đi ra khỏi cửa.