Khi Khước Hạ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cân đối hoàn hảo như được Nữ Oa nặn ra kia, cô không thể không thừa nhận một điều là hiệu ứng không gian 3D ba chiều quả thực tạo hiệu quả thị giác mạnh hơn không gian 2D hai chiều rất nhiều.
So với hình ảnh hàng lông mi khép hờ mang đến cảm giác buồn ngủ như trong tấm ảnh thì khi cô tận mắt nhìn thấy gương mặt này, cho dù anh vẫn chưa làm bất cứ hành động gì mà chỉ lười biếng hững hờ nhìn xuống cũng đã khiến mọi người cảm thấy áp lực và nguy hiểm đến nỗi ngạt thở.
Chẳng lẽ đây chính là ỷ mình có sắc đẹp mà làm điều ác trong truyền thuyết đấy sao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khước Hạ thầm nghĩ rồi chỉ im lặng lùi về phía sau một bước, miễn cưỡng dùng tay ra hiệu ý bảo “Xin mời” với anh.
“Mấy ngày không gặp.” Nhưng đôi chân dài của người đó vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, anh lại cười nói: “Cô bị câm rồi à?”
“?”
Nếu không phải do ngại trong sảnh buổi tiệc người đến người đi bất cứ lúc nào cũng có thể có người bất thình lình xuất hiện, nhìn thấy hai người bọn họ thì cô đã sớm mở miệng cãi nhau với anh rồi.
Cô cố gắng nhẫn nhịn, ra hiệu nhìn về phía cửa phòng, khẽ khàng nói: “Anh vào trước đi.”
“Hả? Cô nói gì tôi không nghe rõ.”
Khước Hạ: “...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái nghiêng người sang, nhìn về phía Trần Bất Khác đang đi tới.
Trần Bất Khác giơ tay, dí tay vào trán cô rồi đẩy người cô ra đằng sau: “Cô muốn tìm ai? Hỏi tôi đây không được à.”
Khước Hạ không hề nghĩ ngợi gì, ngay lập tức đưa tay định đẩy tay anh ra. Cô biết rõ với khả năng của Trần Bất Khác thì nhất định anh có thể tránh được cho nên cô dùng hết toàn bộ sức lực của mình để gạt tay anh ra.
Và thế là một tiếng “Bốp” vang lên đầy chói tai.
Khước Hạ lập tức giật mình đứng đơ người ra tại chỗ.
Chần chừ trong chốc lát, Khước Hạ do dự rồi đứng thẳng người dậy: “Sao anh lại không tránh đi.”
Thấy Khước Hạ lui về phía sau, lúc này Trần Bất Khác mới bỏ cái tay đang để ở trán cô gái ra.
Anh rũ mắt nhìn xuống, ánh mắt hờ hững thản nhiên như không có chuyện gì liếc nhìn vết đỏ đang từ từ sưng lên trên mu bàn tay trắng lạnh của mình. Trần Bất Khác chỉ cười rồi dời mắt nhìn sang chỗ khác.
“Do tôi chạm vào cô trước nên bị đánh cũng là chuyện đương nhiên mà.”
Tuy lời này nói đúng sự thật nhưng Khước Hạ vẫn thấy chột dạ.
Cô nắm chặt bàn tay lại, đầu ngón tay do dùng lực mạnh nên đã hơi tê. Cô ngẩng đầu nhìn anh một lát rồi mới nhìn sang chỗ khác: “Chỉ là do tôi muốn tìm xem quản lý của anh đang ở đâu để bảo anh ta quản thúc anh một chút thôi.”
Trần Bất Khác hiểu ra, nói: “Đừng có suy nghĩ này nữa. Anh ta còn phải đi loanh quanh rồi chụp ảnh mấy tay săn ảnh lại. Mà cho dù anh ta có ở đây thì anh ta cũng không quản được tôi đâu.”
Từ tận đáy lòng, Khương Hạ cảm thấy tổn thọ thay cho Trương Khang Thịnh khi gặp phải tai họa như thế này.
Pháp bảo trừng trị tên yêu quái này không mời được nên Khước Hạ đành phải tự mình mở miệng, nói thẳng: “Lời tôi nói vừa rồi là thật, hai người chúng ta không tiện đi vào cùng nhau nên mời anh đi trước cho.”
Tuy sắc mặt của cô gái vẫn bình tĩnh, không có chút cảm xúc gì nhưng cô lại nhấn mạnh chữ “Mời”.
Mặc dù Trần Bất Khác cũng gật đầu tỏ vẻ đồng tình nhưng anh ta lại nói: “Thế thì cô vào trước đi.”
Khước Hạ: “... Anh trước đi.”
“Tôi cứ muốn cô đi trước đấy.”
“Anh làm như này là khăng khăng muốn dồn tôi vào chỗ chết đúng không?”
“Xùy.”
Ngôi sao nổi tiếng có mái tóc trắng bạc buồn cười cúi đầu xuống, cười đến nỗi giọng nói thốt ra cũng khàn đi: “Tôi thấy dáng vẻ của cô khi đá cái người tên Diêu gì gì đó vào cửa thì trông không giống như cô là người sợ chết đâu.”
“Tôi có thể chết.” Khước Hạ đáp lại bằng giọng điệu thờ ơ: “Nhưng không thể chết với lí do là bị làm phiền đến chết được.”
“Thôi được rồi, nghe theo cô vậy.”
Câu cuối cùng này trầm thấp đến nỗi cứ ngỡ như tạo ra ảo giác cực kì dịu dàng vậy.
Khước Hạ sửng sốt trong chốc lát, đợi đến lúc cô ngước mắt lên nhìn anh thì Trần Bất Khác đã sắp đẩy cửa đi vào trong. Cô không kịp suy nghĩ gì đã vội vàng giơ tay đè chốt cửa mà anh đang nắm lại.
Trần Bất Khác khẽ liếc mắt sang nhìn cô, giọng nói trầm thấp vang lên: “Hửm?”
Giọng nói anh càng thêm quyến rũ hơn, vừa rồi khi nói âm cuối giọng điệu của anh còn hơi nâng cao lên khiến trái tim Khước Hạ loạn nhịp, cô buông tay ra: “Sau khi đi vào thì chúng ta coi như không quen biết gì về nhau hết.”
Trần Bất Khác cười, thu tay lại, nghiêng người sang đối mặt với cô: “Bây giờ cô đang lo lắng tôi sẽ giả bộ quen biết với cô à.”
“...”
Câu nói này được thốt ra từ chính miệng sao hạng A tóc trắng thế nên cho dù là nói với ai thì ít nhiều gì cũng có vẻ đối phương đã có phần tự đánh giá cao mình quá rồi.
Hiếm khi nào Khương Hạ có vẻ lúng túng như hiện tại, cô đang suy nghĩ xem mình nên giải thích như thế nào thì đúng lúc này cửa ra vào của sảnh tiệc trước mặt bất chợt mở ra một khe cửa.
Có người đang ở bên trong muốn đi ra.
Nhịp tim Khước Hạ đột nhiên hẫng một nhịp, cô đưa tay muốn kéo Trần Bất Khác tránh sang một bên.
Nhưng trước khi cô kịp làm điều đó thì Trần Bất Khác đã đưa tay ra.
“Ầm!”
Cánh cửa gỗ vừa lộ ra một khe hở lại bị đẩy về vị trí cũ, được đóng chặt lại không một kẽ hở.
Mà Trần Bất Khác thì đang dùng một tay giữ chặt cửa gỗ, dáng vẻ anh giống như không nghe thấy tiếng gõ cửa ầm ầm, tỏ vẻ phản đối của người phía trong cánh cửa. Vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt như trước nhìn sang Khước Hạ.
“Đối với nỗi lo lắng của cô thì.” Người kia miễn cưỡng nói: “Nếu cô mà không nói thì quả thực có thể tôi sẽ làm như vậy đấy.”
Khước Hạ nhìn qua cánh cửa gỗ vẫn đang rung lên dưới lòng bàn tay anh, cô ngơ ngác một lúc rồi mới ngoái đầu sang nhìn anh: “Anh…”
“Bây giờ thì tôi nhớ kỹ rồi nên sẽ không tạo thêm phiền phức cho cô đâu.”
Giọng điệu Trần Bất Khác hết sức thoải mái, dùng tay tháo mũ lưỡi trai xuống rồi tùy tiện đội lên đầu Khước Hạ.
Mũ lưỡi trai bị anh chỉnh lệch sang một bên:
“Đừng tránh, tránh cái gì mà tránh chứ, người bên trong sắp xô cửa xông ra rồi đấy.”
“...”
Trong lúc nguy cấp, Khước Hạ không có thời gian để phân biệt tâm trạng mình hiện đang như thế nào. Cô chỉ có thể nói: “... Cảm ơn.”
Sau khi lẩm bẩm, nói nhỏ lời cảm ơn xong, cô kéo mũ xuống thấp xuống rồi cúi đầu chạy nhanh về phía con đường vừa rồi Trần Bất Khác đã đi tới.
Thấy cô chạy xa rồi, Trần Bất Khác mới lười biếng mà bỏ tay xuống, lùi sang một bên để một cánh cửa mở ra
“Rầm—”
Hai cánh cửa gỗ mở toang ra.
Mấy người xô cửa xông ra tức đến nỗi thở hổn hển, người cầm đầu còn suýt nữa va vào tường, khó khăn lắm thì người bên cạnh mới đỡ được anh ta. Anh ta tức giận nghiêng đầu sang chỗ khác, trong cơn tức giận người đó buột miệng chửi ầm lên: “Ai đấy? Mẹ nó nữa chứ, là thằng nào đứng bên ngoài chặn cửa của bọn tao lại hả?! Không muốn sống…”
Giọng nói the thé đầy tức giận đột nhiên im bặt đi.
Khi anh ta đang định nói nốt những từ cuối cùng của nửa câu sau thì trong bóng tối phía sau cánh cửa, Trần Bất Khác với mái tóc trắng hờ hững ngước mắt lên nhìn anh ta, bước ra ngoài một bước.
“Xin lỗi nhé.”
Vẻ mặt của ngôi sao lớn với mái tóc màu trắng thờ ơ lãnh đạm, anh xoa cổ tay âm ỉ đau của mình, nói lời xin lỗi một cách qua loa, liếc mắt nhìn hành lang vắng vẻ đã không còn bóng dáng của cô gái nữa.
“... Đi nhầm đường đấy mà.”
Khi cơn hoảng sợ của người đàn ông cầm đầu qua đi thì anh ta đứng im tại chỗ biểu diễn một vở kịch lật mặt: “Anh, anh Trần? Sao anh cũng tới đây thế này, anh tới mà cũng không có ai thông báo cho chúng tôi biết cả. Ôi xin lỗi, xin lỗi anh nhiều nhé, vừa rồi tôi không biết người đứng bên ngoài là anh, mấy người chúng tôi xô cửa không khiến anh bị thương đấy chứ?”
“Tôi không sao cả.”
Trần Bất Khác không nhìn anh ta nữa mà chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi đi vào đây.”
“Vào thôi, vào thôi, mời anh đi trước.”
“...”
Trần Bất Khác xoay người, bước vào trong sảnh.
Mọi người đang có mặt trong buổi tiệc này đều nhìn sang chỗ anh. Khi họ nhìn thấy mái tóc tóc trắng và gương mặt dưới mái tóc đó thì trong chốc lát tiếng bàn tán xôn xao đã vang lên khắp căn phòng.
Người đàn ông đi theo sau anh đang ân cần hỏi han nói chuyện thì nhìn thấy bàn tay Trần Bất Khác để lộ ra dưới ánh sáng.
Trên mu bàn tay trắng lạnh có một vết sưng đỏ vô cùng chói mắt.
Người đàn ông giật mình, mồ hôi lạnh túa ra ròng ròng: “Anh Trần, tay của anh bị thương là do ban nãy lúc ở ngoài cửa sao? Để tôi gọi người đến xử lý vết thương cho anh nhé.”
“Không phải đâu, không cần gọi.”
“Hả? Không phải sao?” Người đàn ông đang xoay người chuẩn bị đi gọi người đến, đành phải quay trở lại: “Vậy vết thương của anh là do đâu vậy?”
Trần Bất Khác hơi giơ tay lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vết sưng đỏ kia một lát. Anh đột nhiên nở một nụ cười nhàn nhạt.
“Trong nhà nuôi mèo nên bị mèo cào.”
“...?”
Khương Hạ trốn vào trong nhà vệ sinh nữ ở tầng này.
Cũng may nhà vệ sinh của khách sạn năm sao cũng theo tiêu chuẩn năm sao, trên tường lát gạch sứ tráng men sáng bóng không vương một hạt bụi hay dính vết bẩn nào, sạch bóng đến nỗi có thể soi gương được, con kiến bò trên lớp gạch này còn bị đến trượt nỗi rơi hơn ba vòng rồi lại bị rơi xuống đất.
Trong không khí tràn ngập mùi thơm của nước hoa quả thảo mộc đến từ một nhãn hiệu xa xỉ nào đó.
Khước Hạ yên tâm ngồi trên nắp bồn cầu nhà vệ sinh.
Chỉ cần Tần Chỉ Vi không đi tìm cô thì cô có thể làm một con cá muối ngồi ì ở đây đợi cho đến khi tiệc tối tàn cuộc. Nghĩ đến chuyện Trần Bất Khác cũng đã đi rồi thì chắc hẳn Tần Chỉ Vi sẽ không nhớ đến sự tồn tại của cô đâu.
Mà từ trước đến nay nhà vệ sinh luôn là nơi hội tụ của tất cả các tin đồn.
Tối nay, tầng này của khách sạn đã được hai buổi tiệc rượu bao trọn cả tầng, những người ra ra vào vào đều là người trong giới cả, những câu chuyện mà họ bàn luận với nhau cũng đều là những tin tức đồn thổi trong giới giải trí.
Khước Hạ dựa vào vách tường trong phòng, vô cùng buồn chán chơi Happy Match mà cô đã chơi đến cửa ải hơn bốn nghìn. Trong lúc đó, những tiếng chuyện trò tán gẫu của người khác vẫn sẽ thỉnh thoảng lọt vào tai cô dù họ đã cố ý nói nhỏ trong tiếng chảy róc rách của nước rửa tay.
Sự chú ý, quan tâm của những người đó vẫn không có gì mới mẻ cả.