Đống đồ đạc được ôm trong lòng Khước Hạ quá cao, ngoại trừ góc nhìn ở hai bên hông thì chúng đã hoàn toàn đủ cao để che chắn tầm nhìn từ phía trước. Cô bước vào thang máy rồi tự giác dán mình vào bức tường sau lưng, vì vậy Trương Khang Thịnh - người đang chặn trước người Trần Bất Khác - không thể nhìn thấy khuôn mặt của Khước Hạ.
Thấy Trần Bất Khác chủ động lên tiếng, rõ ràng Trương Khang Thịnh đã hết sức sửng sốt và hoảng sợ.
“Tổng giám đốc Khác à, anh quen biết cái người…” Trương Khang Thịnh liếc nhìn cặp chân vừa trắng muốt vừa thẳng tắp bên dưới cái thùng theo bản năng: “… Cái cô này hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừm.”
Nghe thấy câu trả lời của Trần Bất Khác, vẻ mặt của Khước Hạ lập tức đông cứng lại.
Một tháng trước, vì để thuyết phục người quản lý rằng tin rằng: Cô không phải là fan cuồng của Trần Bất Khác, đồng thời cũng chẳng quan tâm đến việc Trần Bất Khác chấm dứt hợp đồng, suýt chút nữa Khước Hạ đã phải lôi anh ta đến trước tượng Quan Công để lập một lời thề máu!
Giờ phút này, nếu anh ta phát hiện người đang ôm một thùng goods của “fan cuồng” chính là mình thì cho dù Khước Hạ có tung mình nhảy xuống sông Hoàng Hà rồi trở thành một thi thể chết trôi, cô cũng chẳng thể rửa sạch oan ức cho mình.
Nghĩ đến trình độ cằn nhằn và lải nhải có thể sánh với Đường Tăng của người quản lý này, Khước Hạ chợt nảy sinh tâm trạng kích động muốn lôi hai kẻ gây tai họa này đi khuất mắt mãi mãi.
Ở chỗ nắp thùng, những đốt ngón tay thon dài đang nhẹ nhàng vân vê con búp bê vải rồi buông nó ra, đôi đồng tử đen láy và trong veo lộ giữa những sợi tóc màu trắng lòa xòa đang ẩn giấu nét cười nhàn nhạt, như thể anh đã hiểu rõ mọi chuyện.
Khước Hạ hướng vào phía trong để tránh mặt đi. Song, cô chợt phát hiện người đàn ông kia thản nhiên cúi người và dựa lưng vào bức tường trong thang máy. Sau đó, xuyên qua những khe hở của chiếc áo len, giọng nói của anh vừa lả lơi vừa uể oải như thể bị ánh nắng mặt trời quấy nhiễu: “Từng gặp rồi. Cô ấy là nhân viên công tác.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ồ! Nhưng những món đồ này…” Trương Khang Thịnh thò đầu về phía chiếc thùng kia: “Xem ra chúng là goods trong album của anh đấy…”
Cánh tay trắng trẻo nõn nà đang nâng chiếc thùng khẽ siết chặt khi nghe thấy câu nói đó, trên cổ tay của cô còn buộc một chiếc vòng tay. Sợi dây màu đỏ sạch sẽ được xâu chuỗi bằng những viên pha lê lẫn vỏ sò nho nhỏ. Dưới ánh đèn đang nhẹ nhàng tỏa sáng trong thang máy, nó càng làm cánh tay của cô trở nên mỏng manh như thể sẽ bị chiếc thùng nặng nề bẻ gãy bất cứ lúc nào.
Cô gái không nói gì mà chỉ lẳng lặng buông rủ đôi hàng mi mảnh mai.
Trần Bất Khác liếc nhìn Khước Hạ bằng khóe mắt của mình.
Vài giây sau, anh mới quay đầu lại với dáng vẻ thờ ơ, sau đó hếch cằm lên rồi khẽ tặc lưỡi ra hiệu với Trương Khang Thịnh.
“?”
Âm thanh tặc lưỡi khe khẽ này lập tức thu hút ánh mắt của Trương Khang Thịnh về phía anh: “Chết tiệt! Muốn nói gì thì anh cứ nói ra là được rồi. Tự dưng anh lại làm cái gì…”
Hai chữ “cợt nhả” đã được anh ta ra sức nuốt ngược vào trong.
“Tránh xa tôi một chút đi.” Trần Bất Khác lên tiếng với vẻ mặt vô cảm, giọng điệu cũng có vẻ hời hợt và bàng quan: “Trông anh giống như một tên tội phạm chuyên đi quấy rối người khác vậy.”
Trương Khang Thịnh: “…”
Trương Khang Thịnh: “?”
Ngay cả sự im lặng cũng không thể ngăn cản được niềm u oán thầm kín lẫn bất bình trong ánh mắt của Trương Khang Thịnh.
Nhưng Trần Bất Khác lại giả vờ như thể không nhìn thấy điều đó.
Sau khi Trần Bất Khác và người quản lý của anh lần lượt ra khỏi thang máy, rốt cuộc Khước Hạ mới có thể thả lỏng.
Nhìn bóng dáng cao lớn và tuấn tú đang đút tay vào túi rồi dần dần khuất dạng giữa cánh cửa thang máy khép lại, hơn nữa trông anh cũng chẳng lần lữa chút nào, vì vậy Khước Hạ không chắc liệu Trần Bất Khác có nhận ra cô hay không.
Nhưng câu trả lời này không hề quan trọng với Khước Hạ. Miễn là người quản lý của anh – vị Đường Tăng chuyển kiếp kia - không làm phiền cô nữa là được.
“Tại sao bây giờ cô mới đến?”
Ngay khi Khước Hạ vừa ôm cái thùng nặng trĩu vừa bước vào phòng nghỉ ngơi của Tần Chỉ Vi, cô đã nhận được lời phàn nàn đầu tiên.
Một trong những trợ lý của Tần Chỉ Vi - người mà Khước Hạ không thể nhớ rõ tên của đối phương - ra hiệu cho cô đặt cái thùng lên chiếc bàn bên cạnh: “Nửa tiếng nữa buổi dạ tiệc sẽ chính thức bắt đầu. Chỉ Vy còn muốn lựa chọn album và phụ kiện goods để nhờ Trần Bất Khác ký tên đấy. Thế mà kết quả là sự việc bị đình trệ tới giờ này. Cô cũng hay thật đấy.”
“Tôi không hay thì cô hay chắc?” Khước Hạ bị sức nặng giày vò đến tê dại. Cô xoa xoa cổ tay rồi ngước mắt lên với biểu cảm lạnh lùng: “Hay là cô làm đi?”
“...”
Trợ lý nhỏ tức giận đến nỗi muốn mắng Khước Hạ. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt màu nâu nhạt hời hợt và dường như không có tiêu điểm của cô, người đó lại cảm thấy e ngại một cách khó hiểu.
Cô ta càu nhàu gì đó rồi đi vào gõ cửa phòng trong.
Tần Chỉ Vi - người đã được trang điểm chỉn chu và đang đợi trong phòng hóa trang - nhanh nhẹn chạy bước nhỏ ra ngoài. Thật hiếm khi cô ta không thèm ngoảnh lại liếc nhìn Khước Hạ một cái mà đã gấp gáp chạy đến chỗ cái thùng trước.
Đây quả là một quá trình lựa chọn rườm rà, lộn xộn.
Sau khi đi tới đi lui vài vòng quanh đống phụ kiện goods mà Khước Hạ chẳng thấy chúng có gì khác biệt, cuối cùng Tần Chỉ Vi cũng nhặt lên hai món đồ, tay trái lẫn tay phải đều cầm một cái. Đoạn, cô ta vừa nhíu mày băn khoăn vừa hỏi người trợ lý bên cạnh: “Cô nói thử xem, tôi nên chọn phiên bản kỷ niệm năm thứ tư hay là phiên bản kỷ niệm năm thứ năm nhỉ? Bất Khác sẽ thích cái nào hơn?”
“Tôi cảm thấy cả hai phiên bản đều rất ổn.”
“Trời ơi! Vậy thì cô cũng phải lựa chọn một cái thôi chứ?” Tần Chỉ Vi đang xoắn xuýt thì khóe mắt bất chợt thoáng thấy Khước Hạ đang ở bên cạnh với dáng vẻ lơ đãng. Thế là cô ta hướng về phía đó rồi hô lên: “Này, cô nói thử xem tôi nên chọn cái nào?”
Khước Hạ ngoái đầu nhìn lại.
Cô bình thản liếc nhìn con búp bê vải ở góc bàn từng được chính chủ cầm lên kia và trong lòng thầm nghĩ rằng: Tần Chỉ Vi nên chọn búp bê vải đi, bởi vì trông tên tóc trắng kia có vẻ khá tự luyến, chẳng ít thì nhiều.
“Cái bên trái.” Cô gái uể oải nhìn sang chỗ khác.
“Vậy tôi chọn món đồ bên phải.” Tần Chỉ Vi đắc ý giơ tay lên rồi ném vật bên trái vào trong thùng các tông: “Đi thôi. Tôi phải đến phòng nghỉ ngơi của anh ấy. Lát nữa tôi không lên đây nữa mà sẽ trực tiếp đến sảnh dạ tiệc.”
Người trợ lý nhỏ nhắn bên cạnh hơi kích động và hưng phấn: “Tôi cũng có thể đi gặp Trần Bất Khác sao? Tôi vẫn chưa được gặp anh ấy ngoài đời thực ở khoảng cách gần bao giờ.”
“Có gặp được anh ấy hay không cũng khó nói lắm.” Tần Chỉ Vi nhắc đến chuyện này thì lập tức nhíu mày: “Người quản lý của anh ấy thật sự mắc chứng bệnh hoang tưởng, vì vậy cơ hội gặp được Bất Khác còn khó hơn lên trời.”
Trợ lý nhỏ gãi đầu rồi khẽ hỏi: “Tại sao tôi lại nghe nói rằng, Trần Bất Khác cực kỳ lạnh lùng, không thích tiếp xúc với những người trong giới giải trí nhỉ?”
“Cô đừng nghe những lời xằng bậy và xuyên tạc của bọn họ. Bất Khác của chúng ta là một người vô cùng giản dị, dễ gần đấy nhé.”
“...”
Bên cạnh họ, Khước Hạ vừa ngắm nhìn ráng chiều đang chứa đựng ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ vừa cảm thấy mệt mỏi rồi ngáp một cái.
Tóc trắng là một người bình dị và dễ gần à?
Một số người hâm mộ luôn nhìn thần tượng của mình bằng thấu kính có gắn bộ lọc làm đẹp, vậy nên bọn họ chẳng khác nào đang bị mù cả.
Đúng lúc đó, Tần Chỉ Vi đang lướt qua người cô để ra ngoài. Khóe mắt cô ta trông thấy Khước Hạ đang dựa người vào góc tường, đôi chân thon dài và trắng ngần dưới chiếc quần yếm đang khuỵu một chân, còn chân kia thì đứng thẳng. Chiếc áo thun trơn màu trắng tinh khôi hơi hóp vào ở vùng eo. Khuôn ngực tự nhiên của Khước Hạ vểnh lên thật cao và đầy đặn, mang lại cảm giác thẩm mỹ dễ chịu và vui mắt nhất. Chỉ cần có thêm ánh đèn sân khấu rực rỡ thì Khước Hạ có thể trực tiếp sải bước biểu diễn trên thảm đỏ.
Tần Chỉ Vi dừng lại, không biết sực nhớ tới chuyện gì mà vẻ mặt không vui: “Khước Hạ không cần đi. Cô thu dọn đồ đạc rồi xách hành lý xuống lầu đi, sau đó cứ đợi tôi ở bên ngoài cửa sảnh dạ tiệc.”
Cơn ngáp đang dang dở bỗng dưng dừng lại ngoài ý muốn, hai giọt nước long lanh đọng lại nơi đuôi lông mi mỏng manh và tinh tế.
Khước Hạ chớp chớp mắt, cô không ngờ chuyện mình muốn trốn tránh lại được giải quyết một cách dễ dàng như vậy.
Suy cho cùng, may mắn chính là thứ mà cô ít có cơ hội được trải nghiệm trong đời.
“Được thôi!”
Không cho Tần Chỉ Vi một chút thời gian nào để thay đổi ý định, Khước Hạ lập tức bước vào căn phòng - nơi đặt cái thùng các tông kia.
Bên ngoài cửa sổ, ánh tà dương xán lạn và rực rỡ đến mức lóa mắt.
Ánh sáng hắt bóng xuống dưới thông qua lớp kính trong suốt bên ngoài tòa nhà.
Trước cửa kính nối liền từ trần đến sàn ở tầng dưới, Trương Khang Thịnh vừa thở dài vừa nói: “Tổ tông của tôi ơi, anh đừng tiếp tục suy nghĩ hay cân nhắc nữa. Phía công ty kia không thể nhượng bộ đâu. Chỉ còn chưa đầy nửa năm là chúng ta có thể chấm dứt hợp đồng một cách hòa bình rồi, vì sao anh phải cố gắng trả cái giá đắt như vậy hả?”
“Tôi không cần lo nghĩ về nó.” Trần Bất Khác tựa vào ghế dựa rồi nhắm mắt lại một cách lười biếng: “Đĩa đơn kỷ niệm năm đầu tiên sáng tạo và đổi mới chỉ có thể do tôi tự thực hiện thôi. Bọn họ đừng hòng chìa bàn tay bẩn thỉu của mình tới đây.”
Trương Khang Thịnh thì thầm: “Chẳng phải vì cảm hứng của anh đang bị gián đoạn nên dẫu bản thân sáng tác cái gì anh cũng không cảm thấy hài lòng sao? Công ty kia cũng đâu nói rằng bọn họ sẽ sáng tác hộ tất cả các ca khúc cho anh đâu. Họ chỉ bảo rằng, anh có thể giao một khâu nhỏ nhặt trong số đó cho công ty, sau đó bọn họ sẽ tìm một ekip từ nước ngoài để đảm nhận việc đó. Đám người đó nói năng cực kỳ nghiêm túc và đường hoàng. Họ sẽ không…”
“Vậy thì không sáng tác nữa.”
Trần Bất Khác dửng dưng ngắt lời Trương Khang Thịnh.
Không biết anh đã mở mắt từ lúc nào. Những sợi tóc màu trắng xõa xuống trán một cách lòa xòa bị màn đêm mạ thêm một lớp sắc thái lạnh lẽo, còn tâm tình trong đôi mắt kia thì càng thêm rét buốt đến mức đóng băng người khác.
Trông như một ngọn lửa diễm lệ đang nở rộ trong một góc băng tuyết.
Do đó, Trương Khang Thịnh không dám nói tiếp nữa.
Anh ta hiểu rất rõ một chuyện: Ngày thường, mình ở cạnh Trần Bất Khác ra sao hay đùa giỡn với anh thế nào cũng chẳng quan trọng. Nhưng mà điều kiện tiên quyết phải tuân thủ là: Trương Khang Thịnh không được phép vượt quá giới hạn. Ngay từ khi Trần Bất Khác chỉ là một người mới non nớt trong nghề, anh ta đã dẫn dắt anh cho tới bây giờ - thời điểm Trần Bất Khác đã và đang trở thành một ngôi sao nổi tiếng hàng đầu trong giới giải trí. Năm đó, Trần Bất Khác chỉ là một chàng trai trẻ trung mới lớn bướng bỉnh, nổi loạn, khó dạy dỗ nhưng lại có tài năng thiên bẩm đáng kinh ngạc…
Sáu bảy năm thấm thoắt trôi qua trong nháy mắt, vóc dáng thiếu niên đã sớm nhổ giò để trở thành thanh niên, đường nét trên khuôn mặt cũng chẳng còn ngây ngô mà đã trở nên sắc sảo hơn, dường như tính tình cũng đã bớt phóng túng và buông thả rất nhiều. Nhưng bản chất ăn sâu vào tận xương tủy của Trần Bất Khác vẫn chẳng thay đổi chút nào.
Không có người nào và cũng chẳng có chuyện gì có thể phá vỡ sự kiêu ngạo của anh.
Trương Khang Thịnh đã không còn ngóng trông tới việc: Bản thân có thể sống sót tới ngày nhìn thấy trường hợp ngoại lệ của Trần Bất Khác.
“Tổng giám đốc Khác, chắc chắn kiếp trước anh đã quá kiêu căng và ngạo mạn, khiến người ta căm hận nên mới bị đối phương đánh chết đấy.” Trương Khang Thịnh càng nghĩ đến hậu quả càng cảm thấy phiền muộn, thế là anh ta buột miệng thốt ra trước khi mình kịp lựa lời sao cho phù hợp: “Hay là anh cứ dứt khoát bỏ cái tên Trần Bất Khác rồi đổi thành Trần Nhật Thiên đi?”
Trần Bất Khác khẽ cười trầm thấp: “Được thôi! Nhưng mà đĩa đơn của Trần Nhật Thiên vẫn phải do tôi tự sáng tác.”
Trương Khang Thịnh: “...”
Cúi đầu để đưa ra câu trả lời thuyết phục cuối cùng cho công ty, Trương Khang Thịnh trút giận bằng cách đánh chữ thật mạnh đến mức muốn đập vỡ màn hình, đồng thời lên tiếng cảnh báo: “Trong kỳ hạn hợp đồng, phía công ty kia đã đầu tư một số vốn cao chưa từng thấy vào album kỷ niệm lần đầu của anh một lần sau cùng. Còn anh thì lại mặc kệ bọn họ. Nếu bọn họ đổi thành một bảng thông báo đồng lợi nhuận giữa hai bên thì chắc chắn có thể trừng trị và khiến anh phục tùng đấy. Chẳng phải những chương trình truyền hình quy mô lớn hay các kịch bản phim thần tượng đã được bọn họ quỳ gối và xếp hàng từ cửa công ty đến tận hai con phố phía tây trong mấy năm qua à? Đến lúc đó, anh đừng cảm thấy hối hận đấy.”
Trần Bất Khác khẽ cau mày.
Trương Khang Thịnh bắt gặp vẻ mặt của anh thì cười nhạt: “Sao nào? Bây giờ anh mới nhớ ra rằng, những người hâm mộ nghệ sĩ trong giới giải trí của anh đáng sợ cỡ nào à?”
Cũng chỉ mất một vài giây, người đàn ông kia chẳng buồn để tâm nữa mà nhanh chóng nằm xuống.
Hai ngón tay thon dài, có khớp xương rõ nét dựng thẳng trên băng ghế dài một cách biếng nhác: “Không quảng bá phim bằng couple và không nhận diễn cảnh hôn.”
“Anh cho rằng công ty đang làm từ thiện hả? Cái giá cho việc anh ép buộc công ty chấm dứt hợp đồng cũng tương đương với giá cho đêm đầu tiên treo biển hành nghề của hoa khôi đấy nhé. Hoặc là đợi mãn kiếp, hoặc là chính đêm nay. Công ty không bán anh đi với cái giá trên trời mới là lạ đấy. Nếu kịch bản không có cảnh hôn mà là loại chọc cười thiên hạ thì tôi sẽ lập tức đổi họ của mình thành họ của anh.”
Gửi tin nhắn xong, Trương Khang Thịnh cũng coi như đã hả giận: “Được rồi. Nếu anh thật sự không diễn được thì cứ tìm một diễn viên đóng thế để thay vị trí đi. Có lẽ đoàn làm phim cũng không muốn số nữ hâm mộ đông đảo của anh trực tiếp lôi họ đi hỏa táng đâu.”
Trần Bất Khác chưa kịp đáp lại thì đã có tiếng gõ khẽ khàng vào cánh cửa phòng nghỉ.
Trương Khang Thịnh lên tiếng: “Vào đi.”
Người ngoài cửa thò đầu vào trong: “Anh Trương ơi, cô Tần Chỉ Vi đang ở bên ngoài và nói rằng muốn gặp thần tượng của mình.”
Trương Khang Thịnh biết rằng có hỏi anh cũng vô dụng. Nhưng anh ta vẫn nhìn về phía chiếc ghế dựa: “Tổng giám đốc Khác có muốn gặp cô ta không?”
“Ai vậy?”
“Là Tần Chỉ Vi!” Trương Khang Thịnh nhớ ra vị tổ tông này không hề quan tâm đến những nhân vật trong giới giải trí nên đã bổ sung: “Đó là một diễn viên nữ đang nổi tiếng trong thời gian gần đây, một nghệ sĩ của công ty truyền thông Thiên Nhạc. Chỉ có điều, gia cảnh của cô ta vô cùng đặc biệt. Hình như ba của Tần Chỉ Vi chính là chủ tịch Tần của tập đoàn HL. Vậy nên trong giới giải trí, gia thế của cô ta được xem là dạng hùng hậu và lớn mạnh bậc nhất đấy.”
“Không gặp.”
Trần Bất Khác trả lời hết sức dứt khoát và gãy gọn.
Trương Khang Thịnh nghi ngờ rằng: Anh không hề để lọt tai một chữ nào trong số những lời anh ta vừa nói.
Anh ta bèn xoay người: “Cậu cứ nói là tổng giám đốc Khác không được khỏe và kêu cô ta về đi.”
“Vâng.”
“Này, chờ một chút!” Trương Khang Thịnh chần chừ: “Cô ta có nói mục đích tới đây là vì việc công hay việc tư không? Nếu là việc công thì tôi gặp mặt cô ta sẽ thỏa đáng hơn.”
“Trợ lý của cô Tần mang theo một số loại album và goods nào đó, hình như cô Tần chỉ muốn gặp mặt tổng giám đốc Khác để nhờ ký tặng gì đó thôi!”
“Thế à! Vậy thì bỏ đi! Cứ làm theo những gì tôi vừa nói…”
“Để cô ta vào đi.”
Trong căn phòng phía sau, có người uể oải lên tiếng.
“?”
Trương Khang Thịnh nghe thấy câu này thì tưởng như đang nghe tiếng ma quỷ kêu gọi. Anh ta lập tức trợn mắt rồi quay đầu lại: “Cho vào trong? Đó là nghệ sĩ nữ đấy. Hơn nữa cô ta còn là một diễn viên nữ trẻ tuổi đó. Rốt cuộc thì anh đã nhàn rỗi tới mức phát điên rồi hả?”
“Thực sự quá rảnh rang nên không có gì để làm cả.” Trần Bất Khác dùng khớp ngón tay gõ nhẹ vào thành ghế: “Chi bằng nghía thử album và goods xem sao.”
Trương Khang Thịnh: “?”
Album và goods sẽ chẳng thể gây ra bất cứ biến cố bất ngờ nào.
Nhưng người mang chúng đến đây thì có thể.
Vì không nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn có biểu cảm chán đời như mong đợi nên đương nhiên Trần Bất Khác cũng chẳng còn màn kịch vui vẻ nào để xem nữa. Trái lại, anh càng cảm thấy nhàm chán hơn trước, thậm chí cũng không buồn liếc nhìn đối phương cho có lệ.
Trương Khang Thịnh cũng chẳng nhẫn tâm nhìn người kia đối diện với thái độ và cách nói chuyện lạnh lùng của ngôi sao hạng A nhà mình. Vì vậy, sau khi Trần Bất Khác ký tên xong, để tránh làm diễn viên nữ trẻ tuổi kia cảm thấy lúng túng khi phải tiếp tục ở cạnh một người lạnh lẽo như tủ đông đá, Trương Khang Thịnh đã tiễn cô ta ra ngoài với lý do không được khỏe.
Chưa bàn tới việc bị bỏ lại phía sau, hình như anh ta còn bị đối phương khinh thường.
Sau khi xoay người rồi cất vài bước trên đường trở về, Trương Khang Thịnh suy đi nghĩ lại một thoáng, cuối cùng mới phát hiện ra điểm bất thường.
“Tại sao tôi lại cảm thấy số goods mà Tần Chỉ Vi vừa mang đến trông rất quen mắt nhỉ?” Trương Khang Thịnh đóng cửa lại rồi tiến vào trong, sau đó hỏi dò.
Trần Bất Khác cũng không thèm ngước mắt lên: “Có thể là vì anh đã nhìn thấy chúng trong thang máy cách đây không lâu đấy.”
Trương Khang Thịnh kinh ngạc hỏi vặn: “Đó thật sự là đồ đạc trong cái thùng ở thang máy kia hả?”
“Ừm.”
“Vậy cô bé trong thang máy, cái người mà anh đã nói rằng mình từng gặp rồi chính là người bên cạnh Tần Chỉ Vi sao?”
“Có thể là thế.”
Trương Khang Thịnh chẳng màng nghĩ đến sự kỳ lạ của từ “có thể” này. Anh ta chỉ bị phỏng đoán này làm giật mình đến mức khuôn mặt trở nên méo mó: “Làm sao anh gặp được nhân viên công tác bên cạnh Tần Chỉ Vi? Chẳng lẽ anh và cô ta đã…”
“?”
Trần Bất Khác đang trùm chăn kín đầu, cuối cùng anh cũng đã nhận ra điều gì đó bất thường. Thế là anh hơi cau mày, tặc lưỡi rồi khẽ cười trầm thấp, sau đó xốc chăn lên và hất một lọn tóc trắng.
“Anh đang tưởng tượng cái gì vậy hả?”