Mặc dù nhân phẩm của Diêu Sam Vân không tốt, tiếng tăm trong giới cũng chẳng khá khẩm gì nhưng dù sao thì ông ta vẫn có chút danh tiếng và mạng lưới giao thiệp. Những người muốn ôm cái chân thối um của ông ta cũng không phải là số ít. Cho dù có người đã nhìn thấy ông ta đang muốn gây khó dễ cho một diễn viên đóng thế nho nhỏ thì người ta cũng vui vẻ giả bộ ngu, hoặc có người thì dứt khoát bênh vực luôn.
Cái giới này vốn là sân chơi của danh tiếng và lợi ích. Trên cán cân có hai quả cân, một bên nặng một bên nhẹ, chênh lệch về thực lực là không thể nghi ngờ. Sẽ không có ai đứng ra nói chuyện giúp cho Khước Hạ cả.
Khước Hạ cũng chưa bao giờ trông cậy vào việc người khác có thể lên tiếng thay mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái vừa lạnh nhạt vừa thờ ơ rũ mắt xuống. Trông cô như hoàn toàn không hề tức giận chút nào. Trên khuôn mặt sạch sẽ trắng nõn của cô lúc này cũng không hề nhìn ra được chút tâm trạng gì cả.
Có vẻ như cô đã suy nghĩ một hồi rồi sau đó giơ cổ tay lên, từ từ tháo chiếc vòng tay vỏ sò bằng thạch anh được buộc bằng một sợi dây màu đỏ trên tay trái ra đưa sang bên cạnh.
"Cái này đi." Khước Hạ vẫn bình tĩnh như cũ: "Không còn cái khác nữa."
Người đàn ông chịu trách nhiệm bảo vệ cho bữa tiệc ngẩn người ra rồi vô thức nhận lấy: "Giá gốc của vật phẩm đấu giá của quý khách là bao nhiêu ạ?"
Khước Hạ ngửa mặt lên nhớ lại mấy giây: "Hai mươi."
Bảo vệ ngạc nhiên: "Vạn ạ?"
Khước Hạ cũng ngạc nhiên: "Đồng."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"..." An ninh: "?"
"Phì."
Cuối cùng cũng có người trẻ tuổi không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng.
Nhưng rất nhanh sau đó người này lại phát hiện ra các vị lão làng có chút tiếng tăm trong giới đều chẳng ai lên tiếng, hình như vẻ mặt còn hơi khác thường nữa.
Một sự việc xảy ra, mọi người tản ra xung quanh, mỗi người đều tụ tập trò chuyện với nhau, chỉ chờ đến phiên đấu giá cuối cùng.
Người trẻ tuổi vừa phì cười thành tiếng trước đó cũng đi theo, tò mò nghe hai người bên cạnh nói chuyện phiếm.
"Anh nói xem cô gái này có ý gì vậy?"
"Hẳn là cô ta biết bán đấu giá đồ đạc cá nhân của mình có nghĩa là gì chứ. Cô ta cố ý hả?"
"Cũng ngông cuồng quá rồi đấy. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa. Chúng ta đang đấu giá từ thiện đứng đắn đó nhé."
"Quả nhiên, đúng là không nên để mấy người trẻ tuổi chỉ vì muốn có được chút sự chú ý mà không trừ thủ đoạn nào lén lút chui vào đây. Cô ta không sợ việc này truyền đi sẽ tự rước lấy nhục à?"
Người trẻ tuổi càng nghe càng chẳng hiểu gì, thế là hỏi thẳng luôn: "Tổng giám đốc Đàm, cái vòng tay đấu giá kia có ý gì đặc biệt sao?"
"Vấn đề không phải nằm ở vòng tay mà là nó là đồ cá nhân." Đối phương thấp giọng: "Mấy năm trước hồi trong giới còn hơi hỗn loạn hơn bây giờ ấy, trong mấy cái hội đấu giá như này thường có người đưa mấy món đồ cá nhân tới. Mặc dù tuyên bố là bán đồ nhưng trên thực tế thì là bán người đấy. Cậu hiểu không?"
"... Hở?" Người trẻ tuổi hoảng hốt: "Cô bé kia trông còn rất trẻ tuổi và xinh đẹp, sẽ không phải là không biết đấy chứ?"
"Ngay cả trường hợp này cũng đã chạy vào rồi thì còn cái gì không biết nữa. Tôi nghĩ là muốn nổi tiếng phát điên rồi đấy."
"..."
Hai ba người đang trò chuyện kia đi xa dần.
Khước Hạ vẫn còn đứng tại chỗ, không nghe lọt tai bất cứ điều gì. Sờ lên cổ tay trống không, chẳng hiểu sao ánh mắt của cô lại như bị phủ thêm một lớp sương mù dày đặc. Vậy nên ngay cả câu nói "Cô chờ mà hối hận đi" và tiếng cười ác ý trước khi đi của Diêu Sam Vân, cô cũng không để trong lòng.
Bên kia.
Sau khi đi ra khỏi phòng chỉnh trang, Trần Bất Khác không đi ngay và phòng tiệc mà là ngồi xuống chiếc ghế dài mà trước đó khi anh ta đi qua đã nhìn thấy cô gái nằm sấp ngủ trên đó, chờ Trương Khang Thịnh chạy tới.
"Nói biến mất là biến mất luôn, anh cũng thất thường thật đó. Giữa chừng người đứng ra tổ chức tiệc cũng chạy tới hỏi tôi có phải anh thấy phiền quá nên chạy trước rồi không nữa." Trương Khang Thịnh ai oán nói.
Trần Bất Khác: "Tôi mệt mỏi nửa buổi tối rồi nên đúng là có suy nghĩ này thật."
Trương Khang Thịnh vừa ngạc nhiên vừa như đã đoán được trước rồi: "À? Vậy sao một người thuộc phái hành động tự do không gò bó là anh đây có ý tưởng mà lại không làm?"
"Bởi vì..."
Trần Bất Khác híp mắt một cái.
Không biết anh đang nhớ lại hình ảnh gì mà khựng lại mấy giây rồi mới cúi đầu cười: "Tôi nhìn thấy một con động vật nhỏ ở ven đường. Chỉ cần cho cô ấy một điểm tựa là cô ấy có thể ngủ ngay được. Không có lý do gì để tôi hư hỏng hơn cô ấy cả."
"Ven đường á?" Trương Khang Thịnh nghe xong ngơ cả người: "Động vật nhỏ nào thế? Mèo hoang hả?"
Trần Bất Khác: "Nhìn thì giống nhưng lại không phải."
"Hử? Kiểu như nào?"
"Xinh đẹp, xảo quyệt, thích giả bộ "Chết"..."
Trần Bất Khác cười rồi lười biếng đứng dậy tổng kết lại: "Chắc là một con hồ ly con."
"??"
Trương Khang Thịnh ngạc nhiên đến nỗi thay đổi vẻ mặt, kéo anh ra quan sát một lượt từ trên xuống dưới: "Hồ ly hoang hả? Nó chạy vào nơi này sao? Nó không cắn anh đấy chứ? Nếu bị cắn thì chúng ta phải đi tiêm phòng dại ngay!"
Hiếm có khi Trần Bất Khác tốt tính lung lay người theo động tác kéo kéo của anh ta. Mãi đến khi bị làm phiền quá, anh mới giơ một tay lên lộn lại, kéo người kia rồi lười biếng cất bước lôi anh ta ra ngoài hành lang.
Trần Bất Khác: "Bản lĩnh của tôi như nào anh không biết à? Dù cô ấy có muốn cũng không cắn nổi."
"Anh đừng có lơ là quá nha sếp Khác. Hồ ly giỏi nhất là nguỵ trang giả vở ngủ sau đó đánh úp bất ngờ đấy. Trông nó có vẻ vừa đẹp vừa vô hại nhưng người bị nó đánh úp bất chợt xực cho một miếng cũng không ít đâu."
Trần Bất Khác dừng bước rồi xoay người lại, dùng ánh mắt cực kỳ có thâm ý nhìn anh ta mấy giây: "Đúng là rất đẹp, cũng rất biết giả vờ vô hại."
Không biết nhớ tới hình ảnh gì mà anh lại bật cười một tiếng: "Hấp dẫn một cách kỳ lạ."
Trương Khang Thịnh: "?"
Mình thì đang nói đến hồ ly, còn anh đang nói đến cái gì vậy?
Với lại sao đột nhiên anh lại cười thế? Khát tình hả?
Trương Khang Thịnh nghĩ mãi không ra, lúc lấy lại phản ứng thì phát hiện Trần Bất Khác đã sắp đi ra khỏi hành lang rồi.
Anh ta vội vàng đuổi theo: "Quý ông ơi, cái đó..." Anh ta khựng lại một chút rồi hạ thấp giọng xuống chỉ chỉ mặt mình: "Chưa cởi chứ?"
"..."
Nụ cười trên mặt Trần Bất Khác phai nhạt.
Mấy giây sau, anh giơ tay lên, ngón tay lười nhác cọ cọ mi trên của mắt phải.
"Giả vờ gì chứ." Trần Bất Khác bỏ tay xuống cắm vào túi quần rồi lạnh lùng hừ một tiếng, lườm anh ta một cái rồi đi thẳng ra ngoài: "Cởi hay không cởi anh thấy được à?"
"Ôi chao sếp Khác à tôi chỉ là để ngừa cái ngộ nhỡ thôi mà..."
Tiếng loa tiệc tối từ thiện vang lên báo hiệu phiên đấu giá đã bắt đầu. Cuối cùng khi các vị khách quý cũng có thể ngồi xuống.
Đèn đóm trong phòng trở nên mờ tối không rõ ràng để ánh sáng tập trung vào món đồ đấu giá từ thiện đang được trưng bày.
Môi trường dễ chịu và phù hợp nên rất dễ buồn ngủ.
Chỗ ngồi của VVIP ở hàng đầu tiên. Còn ở chỗ cuối cùng dãy bên thì có một con người "không liên quan" chẳng có lòng dạ nào mà đấu giá, chỉ một lòng tơ tưởng đến cái giường của mình.
Chỗ cuối cùng kia thì không ai để ý còn VVIP thì lại là tiêu điểm của toàn hội trường.
Chẳng biết Trương Khang Thịnh đã lén lút đẩy Trần Bất Khác lần thứ bao nhiêu rồi, còn phải đè thấp giọng xuống uất ức sắp khóc đến nơi: "Sếp Khác, kính nhờ anh nể mặt chút mà giơ bảng giá đi. Quỹ từ thiện của công ty chúng ta cần phải quyên góp đó."
Trần Bất Khác không mở mắt ra mà chỉ khàn khàn nói trong cuống họng: "Tôi giơ bảng ư?"
"Ừ."
"Vậy còn cần anh làm gì nữa."
"..."
Trương Khang Thịnh đã từ bỏ việc giải thích với anh rằng hai người bọn họ giơ bảng sẽ có hai ý nghĩa hoàn toàn khác nhau rồi.
Cũng may mà Trần Bất Khác chỉ suy nghĩ một chút mà thôi. Nếu anh chọc quản lý tức chết thì sẽ phải đổi một người mới. Thế là anh cố gắng mở đôi mi trân quý ra, cầm lấy bảng giá bên phía Trương Khang Thịnh.
Mấy đốt ngón tay thon dài cầm lấy bảng giá, chậm rãi xoay xoay trong lòng bàn tay rồi thuận miệng hỏi: "Giơ mấy lần? Một lần bao nhiêu?"
Mắt Trương Khang Thịnh lập tức sáng bừng lên: "Giơ năm lần đi, mỗi lần hai trăm nghìn. Trước mắt thì trước kia cơ bản đều là giá tiền này cả."
Trần Bất Khác tẻ nhạt cụp mắt xuống: "Thật là công bằng."
Trương Khang Thịnh: "Chẳng phải là vì anh không đưa đồ lên đấu giá đó sao? Tôi nói chứ nếu anh đưa đồ lên đấu giá thì chắc chắn giá cả sẽ đột phá quy tắc mỗi người một triệu trước kia đặt ra luôn. Tôi còn sợ sẽ có người đánh nhau giành đồ ngay tại hiện trường nữa kìa."
Trần Bất Khác thấp giọng cười khẩy một cái, không thể phân biệt được là anh không tin hay đang khinh thường.
Sau đó thì không cần để ý nữa. Anh làm theo lời Trương Khang Thịnh nói, giơ bảng lên năm lần liên tục không có chút thành ý nào. Mỗi lần hai trăm nghìn, thành công quyên góp toàn bộ một triệu thay quỹ từ thiện của công ty.
Khi anh kết thúc nhiệm vụ thì bữa tiệc cũng đã đến hồi kết.
Ngay lúc người đấu giá chuẩn bị tuyên bố kết thúc thì người chịu trách nhiệm cho buổi đấu giá này vẻ mặt lúng túng giơ tay kêu ngừng. Sau đó người này chạy chậm lên đài nói thầm với người đấu giá vài câu.
Người đấu giá nhanh chóng để lộ một nụ cười ngại ngùng: "Thì ra phiên đấu giá của chúng ta còn một điều ngạc nhiên nữa. Có một vị khách không nằm trong danh sách khách mời bán đấu giá một món đồ từ thiện. Chúng tôi rất hoan nghênh tấm lòng vàng này."
Người đấu giá ra hiệu.
Một chiếc vòng tay vỏ sò bằng thạch anh giá gốc hai mươi đồng nhanh chóng được đưa lên đài triển lãm.
Người đấu giá: "Đây là một chiếc vòng tay vỏ sò bằng thạch anh được xỏ dây đỏ. Mặc dù chất liệu của món đồ không phải thứ gì quý giá nhưng có thể nhìn ra được, ờm, đây là một món đồ có ý nghĩa tượng trưng rất tốt đẹp..."
Làm khó người đấu giá phải nói những lời vô nghĩa rồi.
Trần Bất Khác đang chuẩn bị rời khỏi nơi này bị buộc phải vứt suy nghĩ muốn đứng dậy đi. Anh hơi nhíu mày, tầm mắt vô thức liếc nhìn chiếc vòng tay dưới ánh đèn kia.
Sau đó anh khựng lại.
"Chiếc vòng tay này..."
Hình như anh đã nhìn thấy ở đâu rồi thì phải.
Ở trong thang máy.
Trương Khang Thịnh nghe thấy giọng anh thì dừng việc trò chuyện với người ngoài lại rồi quay qua hỏi: "Lại sao nữa thế tổ tông?"
Đúng vào lúc này, người đấu giá trên đài dùng biểu cảm quái dị giới thiệu nốt một câu cuối cùng: "Chiếc vòng tay này được chú thích là do cô Khước Hạ ở đây tự mình tháo xuống. Đây là một món đồ cá nhân trên người cô ấy, mang ý nghĩa rất sâu nặng."
"..."
Cả căn phòng lặng ngắt như tờ.
Trương Khang Thịnh cũng ngạc nhiên quay đầu lại: "... Khước Hạ?"
Người đấu giá cố gắng giữ nụ cười nghề nghiệp: "Món đồ đấu giá này không có giá khởi đầu. Có vị khách nào bằng lòng ra giá không?"
"..."
Yên tĩnh.
Sự yên tĩnh khiến người ta lúng túng.
Không có ai phát ra chút âm thanh nào, chỉ sợ sẽ bị người khác hiểu nhầm mình muốn ra khỏi giới nên có một số người muốn nói gì đó cũng không thể không nín lại.
Lúng túng nhất là người đấu giá đang giơ chuỳ đấu giá lên: "Ha ha, xem ra mọi người cũng rất mệt mỏi và muốn nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi rồi."
Sau lời này, cuối cùng thì trong phòng cũng vang lên tiếng cười.
Người xoa dịu không khí như vậy cũng chỉ là số ít. Những người còn lại ít nhiều đều xen lẫn sự giễu cợt hoặc châm biếm như “hiểu rõ mọi chuyện”.
Một ít người lại dùng khoé mắt liếc về phía góc.
Cô gái mặc quần bò yên tĩnh ngồi bắt chéo hai chân và rũ mắt xuống, vừa ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu hờ hững của mình trong góc cửa sổ sát đất vừa tự hỏi nếu không có ai ra giá thì mình có thể lấy lại chiếc vòng kia hay không và một vấn đề nhàm chán nữa là tối nay làm thế nào để trở về.
Trong tiếng cười khô khan hỗn loạn.
Cuối cùng Trương Khang Thịnh cũng tìm được cơ hội nói chuyện. Anh ta lúng túng nghiêng đầu sang bên cạnh: "Có phải cái cô Khước Hạ này không biết quy củ không? Đồ cá nhân mà còn dám đưa lên, nếu bị truyền ra ngoài thì sao cô ấy có thể sống sót trong cái giới này được nữa? Nếu bị chụp ảnh lại thì càng chết hơn. Ai sẽ gánh nỗi oan thay cô nàng..."
Lời của anh ta còn chưa dứt.
Dưới mí mắt anh ta, bàn tay thon dài đang lười biếng gõ mặt bàn kia đã dừng lại sau đó tuỳ ý nhấc lên...
Bảng ra giá xoay nửa vòng trong lòng bàn tay của Trần Bất Khác rồi đột ngột dựng lên giữa tiếng cười nhạo đang nổi lên từ khắp bốn phía trong phòng.
Không khí thoáng chốc tĩnh lại.
Người đấu giá gần như cho là mình hoa mắt nhìn nhầm nên ngơ ngác mất mấy giây rồi mới ngơ ngác hỏi lại: "Trần Bất... Anh Trần đưa ra giá... ra giá bao nhiêu ạ?"
Một tay khác của Trần Bất Khác lười biếng chống cằm, suy nghĩ một chút rồi nói: "Một triệu."
Người đấu giá tắt tiếng.
Dưới những ánh mắt khiếp sợ, Trần Bất Khác lơ đãng nghiêng người nhìn sang một phía. Anh nhìn về phía người đại diện như vừa bị sét đánh bên cạnh mình: "Anh vừa mới nói gánh với chả oan gì cơ?"
Trương Khang Thịnh: "..."
Trương Khang Thịnh: "???"
Không biết gì mà sao anh lại dám ra tay vậy hả??