Ý Nghĩa Của Chân Đồng


Bầu trời hôm nay khá đẹp, Chân Đồng mang theo tâm trạng thoải mái rời khỏi nhà.

Theo cảm xúc tuôn trào, cô hướng camera lên trời chụp ảnh, sau đó liền đổi ảnh bìa trên điện thoại.

Học kì đầu trôi qua khá thuận lợi.

Ngoại trừ việc đến trường, về nhà, tham gia câu lạc bộ, thì dường như Chân Đồng không đi đâu cả.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, sau khi kết thúc tiết học ở trường, cô quyết định dạo siêu thị một vòng.

Những ngày qua Chân Đồng đều ăn đồ ăn của mẹ Kiều Dư mang đến, vì thế cô nghĩ mình cũng nên mời Kiều Dư ăn một bữa.

Vì là siêu thị gần nhà nên Chân Đồng quyết định đi bộ.

Đẩy xe vòng vòng trong cửa hàng rau củ, cô phân vân xem nên mua loại rau nào thì vô tình gặp phải Lưu Vĩ.

Mấy tháng qua quan hệ giữa hai người không tệ, do cùng đường, nên sau khi kết thúc hoạt động họ cũng về cùng nhau.

Chân Đồng theo phép lịch sự gật đầu chào hắn, Lưu Vĩ cũng vui vẻ chào hỏi cô.

"Trùng hợp thật đó, lại gặp cậu ở đây." tuy là sinh viên năm 2 nhưng Lưu Vĩ và Chân Đồng bằng tuổi.


Cô cũng biết được mẹ Lưu Vĩ cho cậu nhập học sớm hơn 1 tuổi.

" Trùng hợp thật..."
"À đúng rồi, nếu đã gặp nhau ở đây thì đi chung đi.

Hôm nay mọi người trong câu lạc bộ sẽ đến nhà tớ, cậu cũng đi chung nhé? Vốn định điện thoại bảo cậu tới nhưng không ngờ lại gặp nhau ở đây."
"Gấp như vậy?"
"À...!là tớ và anh Tử Dương hẹn nhau đi xem phim, nhưng đột nhiên lại muốn tụ tập nấu mấy món nên liền rủ mọi người đến chơi chung.

Nhưng gấp quá tạm thời chỉ mới hẹn được vài người thôi, vừa tính điện thoại cho cậu thì gặp nhau ở đây đó."
"Để tớ suy nghĩ.."
"Có gì mà suy nghĩ? Không phải cậu cũng có thời gian sao? Gặp gỡ mọi người cũng gia tăng tình cảm hơn."Bị Lưu Vĩ nói trúng trọng tâm, Chân Đồng cũng hơi do dự.

Cô căn bản không muốn tiếp xúc với nhiều người...!nhưng muốn cải thiện khả năng giao tiếp dở tệ của mình thì Chân Đồng bắt buộc phải trò chuyện và kết bạn với người khác.

Mặc dù quan hệ giữa cô và mọi người không tệ, nhưng thật tâm mà nói thì trong lòng Chân Đồng vẫn cảm thấy gượng gạo và xa cách.

Đôi khi, khi nói về một chuyện gì đó, cô thường không theo kịp chủ đề và cảm xúc của đối phương, cố gắng lắm mới nói được vài câu thể hiện sự tồn tại của mình.

Trong khi Chân Đồng phân vân với suy nghĩ, thì Tử Dương cầm trên tay con cá điêu hồng đi tới.

Anh thấy cô cũng hơi bất ngờ, sau đó đặt con cá vào xe đẩy, cười cười nói.

"Ồ, Chân Đồng à, trùng hợp thật đấy.

Bọn anh định nấu ăn ở nhà Lưu Vĩ, em cũng đi nhé?"
Thấy vậy, Lưu Vĩ cũng nhìn cô chờ đợi.

Cá nhân hắn cảm thấy Chân Đồng khá ít tiếp xúc với mọi người, nên Lưu Vĩ nghĩ cô nên giao tiếp nhiều hơn, nhất là người khác giới.

Bình thường đã cảm thấy Chân Đồng ít nói rồi, nhưng mỗi khi về cùng hắn lại càng ít nói hơn...!Khác hẳn lúc nói chuyện với Trà My và Vi Cầm.

"Vâng ạ..."
"Vậy mình đi mua đồ chung đi, anh liên lạc với mọi người rồi.

Nhưng vì gấp quá có vài người không đến được."

Cả ba vừa đi vừa trò chuyện, gần nửa học kì qua, Chân Đồng cũng không còn lạ lẫm với bọn họ nữa.

Mọi chuyện diễn ra khá hòa hợp, nên cô không còn nhiều lo lắng về việc xảy ra xung đột.

Quan trọng là các thành viên đều thoải mái và giúp đỡ lẫn nhau nên Chân Đồng cũng không bị mất tự nhiên.

Không lâu sau mọi thứ đều mua xong.

Bọn họ đi ra từ cửa sau của siêu thị, đi đến ngã rẻ thì Chân Đồng bảo Lưu Vĩ và Tử Dương đi trước, cô về nhà dọn dẹp số đồ trong tay rồi sẽ đến.Khi Chân Đồng đến nhà Lưu Vĩ thì 20 phút đã trôi qua, có vài người trong câu lạc bộ cũng đến rồi.

Trà My thấy cô liền lôi kéo vào trong, nhà trọ của Lưu Vĩ khá rộng, nhà bếp lại sạch sẽ, khi nấu ăn nhìn rất bảo đảm an toàn vệ sinh.

"Chân Đồng này, em biết nấu lẩu không? Nếu biết có thể phụ Tử Dương và Y Đằng.

Nếu không thì ngồi đây nhặt rau với chị." Trà My cười cười nhìn cô, cái lúm tiền như ẩn hiện trên gương mặt.

"Em không biết gì đâu, để họ nấu còn nhanh hơn."
Hai người vừa nhặt rau vừa tán gẫu.

Trà My khá điềm đạm, nên không thể hiện những cảm xúc quá sôi nổi ra ngoài.

Vì vậy Chân Đồng khá an tâm về cuộc đối thoại, nếu chị ấy biểu hiện về một việc gì đó quá hưng phấn thì cô thật sự không biết phải phản ứng như thế nào...!
"Nghe nói nhà em và Lưu Vĩ ở gần nhau, nhà em ở đâu vậy?"
"Lúc chị vào dãy nhà trọ có thấy hai ngã rẻ không? Bên trái là đường vào nhà em."
"Vậy à, lúc vào chị có thấy.

Thật ra sắp tới câu lạc bộ của chúng ta dự định sẽ tham một cuộc thi chụp ảnh theo chủ đề đó, nhưng em khoan hả nói với ai nhé.


Tử Dương bảo khi nào đăng kí thành công mới thông báo với mọi người."
"Vậy là không chia nhóm hả chị?"
"Chị chưa biết nữa, còn phải xem yêu cầu của ban tổ chức.

Mà em có để ý không? Câu lạc bộ của chúng ta hầu hết khoa mọi người theo học đều không liên quan đến chuyên môn của câu lạc bộ, thậm chí là kĩ thuật chỉnh sửa hình ảnh cũng không có."
"Đúng vậy, ban đầu em còn nghĩ ở đây có nhiều người thuộc khoa nhiếp ảnh lắm.

Không ngờ chỉ có ba người thôi."
Nhìn cô một lát Trà My đột nhiên hỏi.

"Em cảm thấy chúng ta làm một cuốn tạp chí quảng bá câu lạc bộ thì thế nào? Chị cảm thấy ý tưởng đó không tồi, mọi người cũng tán thành nhưng chả ai nói rằng sẽ tham gia..." Trà My ủ rũ nói.

Chân Đồng chỉ cười không đáp.

Lần trước, trong một lần hoạt động câu lạc bộ, Trà My đã đưa ra đề nghị đó nhưng bị Tử Dương tạm thời hoãn lại vì lí do không có ai trong câu lạc bộ tình nguyện làm người mẫu.

Cũng có thể tìm người mẫu bên ngoài nhưng mục đích của bọn họ là quảng bá câu lạc bộ nên khi các thành viên tham gia vào, sẽ tăng tính thực tế và ít tốn kém hơn.

Nhưng nếu tìm người chụp thì phải bỏ ra một ít chi phí....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận