Nói chuyện không được bao lâu thì lẩu đã được nấu xong, Chân Đồng và Trà My cũng đặt rau vừa nhặt lên bàn, mọi người liền chuẩn bị chén đũa, dọn dẹp phòng khách để ăn cơm.
Bàn ăn của Lưu Vĩ quá nhỏ để cả 7 người ngồi nên họ đành ngồi dưới gạch.
Ngồi cạnh Chân Đồng là Trà My, tiếp theo là Vi Cầm, là một gái hòa đồng và năng nổ, cô ấy dường như nói chuyện rất hợp với Tử Dương và Lưu Vĩ.
Có lẽ cô ấy còn hòa nhập với tập thể hơn cả cô và Trà My.
Nhín món lẩu bắt mắt trước mặt, Chân Đồng thầm cảm thán ngon thật.
Ngồi cạnh cô là Y Đằng, kế bên hắn là Vũ Tâm.
Vì Chân Đồng và bọn họ chưa tiếp xúc nhiều nên cũng không biết nói gì với đối phương, cô chỉ cúi đầu ăn số thức ăn trong chén, hoàn toàn không để ý đến cuộc hội thoại của hai người kia.
Nhưng vì tính cách sôi động của Vũ Tâm, nên dù không xen vào thì tên cô vẫn bị nhắc đến.
"Chân Đồng này, em nói xem lẩu có ngon không? Nếu Y Đằng không phải là nam thì anh đã sớm theo đuổi cậu ấy rồi." Mấy tháng qua cô cũng kha khá biết được Vũ Tâm ngoài tính cách hài hước ra thì sở thích lớn nhất chính là ăn, anh ấy thường mua rất nhiều đồ ăn mang vào câu lạc bộ, nếu ai muốn ăn cũng sẽ hào phóng chia cho họ.
"Ngon ạ." Vì không biết nói gì thêm nên cô chỉ đành đáp lại câu hỏi của anh.
Lúc nhìn lên để nói chuyện với Vũ Tâm cô lại vô tình va phải ánh mắt của Y Đằng, không biết phải làm thế nào đành cúi đầu ăn tiếp.
Những ngày qua Chân Đồng luôn cảm thấy kì lạ, mỗi khi gặp Y Đằng cô đều cảm thấy như đã thấy hắn ở đâu rồi, nhưng không thể nào nhớ được.
Đặt biệt là ánh mắt đó, mỗi khi nhìn vào đôi mắt của Y Đằng cô thật sự không biết người này đang nghĩ gì, tại sao lại dùng ánh mắt đó nhìn cô? Nó không sáng như ánh mắt của Vũ Tâm, cũng không thoải mái như Tử Dương, lại càng không đáng yêu như Vi Cầm..
có gì đó rất mờ mịt, rất sâu..
"Anh nói em nè, tụi mình chung câu lạc bộ cũng được mấy tháng rồi mà chưa thấy em nói quá mấy câu đó.
Em không chê anh nói nhiều đúng không?" Vì Y Đằng ngồi giữ nên mỗi khi nói chuyện anh đều phải nghiêng đầu về trước mới có thể nhìn thấy cô.
"Không phải, tại em không biết nên nói gì thôi" Chân Đồng cười ngượng đáp, đối với những người như vậy cô thật không biết nên làm thế nào để theo kịp mood của họ.
Nếu không theo kịp tâm trạng của người đó thì cuộc nói chuyện sẽ trở nên rất nhàm chán..
"Hehehe, yên tâm.
Ở với anh thì em không lo không có chuyện nói đâu."
Không đến hai tiếng sau, hầu như tất cả đều ăn xong, mọi người bắt đầu dọn dẹp.
Lưu Vĩ, Vũ Tâm và Vi Cầm phụ trách rửa chén và lau dọn nhà bếp, những người còn lại thì tụ hợp ở phòng khách suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.
Lúc ấy, Y Đằng và Tử Dương từ trong bếp đi ra, còn mang theo coca trong tủ lạnh chia cho từng người.
Đến lượt Chân Đồng thì lại đổi thành một ly nước suối.
"Sao lại đưa nước suối cho Chân Đồng?" Trà My ở cạnh thấy vậy, tò mò hỏi.
"Y Đằng nói Chân Đồng không uống coca...!Không phải à?" Tử Dương trả lời Trà My nhưng ánh mắt lại hướng về Chân Đồng, như đang xác nhận điều gì đó.
"Là thật ạ." Nhìn ly nước trong tay, Chân Đồng không khỏi cảm thấy kì lạ.
Làm sau Y Đằng lại biết cô không uống coca chứ?
"Vậy sao Y Đằng lại biết? Hai người thân nhau lắm à? Nhưng chị còn chưa thấy hai người nói chuyện với nhau lần nào đó." Trà My hỏi đúng chỗ ngứa của cô và Tử Dương, cả ba đều không khỏi nhìn Y Đằng với ánh mắt khó hiểu.
"Không lẽ..." Tử Dương nhìn cô rồi lại nhìn Y Đằng, ánh mắt hiện lên vẻ mờ ám.
Chân Đồng nhìn biểu cảm kì lạ của Trà My và Tử Dương đối với mình mà không khỏi ớn óc.
Cô gượng gạo đáp "Có lẽ là do em nói mà không nhớ thôi...'
Tuy cô không nhớ mình có nói chuyện này không nhưng trước hết cứ nói như vậy đã.
Chân Đồng không hi vọng sẽ có hiểu lầm nào.
Tử Dương nhìn cô một hồi cũng phủ nhận, gật gù nhìn Trà My 'Chắc đúng rồi, Y Đằng của chúng ta..
ừm..
chắc không đâu.
Tốt nhất là chúng ta đừng đoán lung tung.'
Dọn dẹp xong mọi người lại rủ nhau chơi trò đoán chữ, một thành viên sẽ miêu tả từ ngữ mà không được nói chuyện, những người còn lại sẽ đoán đó là từ gì.
Bọn họ liền chia nhóm qua ứng dụng trên điện thoại.
Chân Đồng cùng nhóm với Vi Cầm, Tử Dương và Y Đằng.
Nhóm đông người hơn phải đoán thêm một từ nữa và đoán trong vòng 10 phút, đội thua phải chịa hình phạt do đội thắng chỉ định.
Đội Trà My, Lưu Vĩ, Vũ Tâm do bóc thăm trúng số 1 nên bắt đầu trước.
Từ đầu tiên:" Chết trong sung sướng.
"
Trà My giơ hai tay ra thể hiện vẻ mặt hạnh phúc và thỏa mãn, khóe môi cô hơi nhếch lên nhìn có vẻ khá sung sướng.
Sau đó liền lăn ra, nằm dài dưới đất, còn miêu tả hành động cắt cổ chứng minh mình đã chết.
Vũ Tâm:" Sung sướng nên chết? "
Lưu Vĩ:" Đang vui nhưng đột nhiên lên máu chết! "
Vũ Tâm:" Chết vì lên tăng xông "
Lưu Vĩ:" Vui vẻ chết đi, chết trong vui vẻ? "
Trà My nghe thấy từ gần giống với từ được cho liền tích cực chỉ vào Lưu Vĩ.
Lưu Vĩ:" Vui vẻ "
Vũ Tâm: 'Phê cần nên die..
à không, sốc thuốc phiện?'Trà My trừng mắt nhìn cậu, sao thể nhìn ra thành đang dùng thuốc phiện được chứ! Rõ ràng là chết trong hạnh phúc đó, cái đồ không có năng khiếu cảm nhận nghệ thuật!
Vì quá mất thời gian, đội của Trà My quyết định bỏ qua từ này, cuối cùng họ nhận được 3 điểm.Đến đội của Chân Đồng, người miêu tả là Tử Dương nhưng cậu ấy diễn tả cái gì căn bản vẫn không ai đoán được.
Vì vậy liền đổi vị trí với Y Đằng, thời gian còn lại chỉ cnf ba phút.
Từ:" Máu và nước mắt.
"
Y Đằng đọc xong liền chỉ vào vết thương do diễn tập quân sự của mình.
Sau đó dùng tay miêu tả hàng nước mắt chảy xuống.
Tử Dương:" Bị thương nên khóc? Bị thương...!đau.
"
Vi Cầm:" Khóc vì quá đau? "
Chân Đồng:" Nước mắt vất vả? "
Thấy mọi người không hiểu lắm, hắn liền mở miếng băng cá nhân trên khủy, chỉ vào vết thương đã kết vẩy của mình.
"...!"
Vi Cầm:" Bị trầy...!Khóc vì bị trầy? "
Tử Dương:" Vết thương đóng vẩy...!kh...!"
Y Đằng lắc đầu nguầy nguậy, như nhớ ra gì đó hắn liền chỉ vào Chân Đồng.
Sau đó đặt tay lên tai mình, lắc nhẹ người theo nhịp điệu.
" Máu và nước mắt! "
Hành động đó của hắn làm Chân Đồng nhớ lại một bài nhạc đã từng nghe, tên là máu và nước mắt.
Cô đoán từ ngữ mà Y Đằng diễn tả khá mượt nhưng cuối cùng họ đội vẫn thua.
Trà My mỉm cười xinh xắn nhìn họ, nhưng bọn họ lại thấy nụ cười đó đắc ý đến chói mắt.
Cô suy nghĩ cái gì đó rồi quay qua nói nhỏ vào tai hai thành viên bên cạnh, thấy hai người đó đều đồng ý liền dõng dạc bảo ' Còn nhớ mình từng nói muốn chúng ta làm một quyển tạp chí dành riêng cho câu lạc bộ không?'
Lời vừa nói ra theo bản năng bốn người đều có dự cảm chẳng lành, quả nhiên như dự đoán.." Lúc đó các cậu nói phải tìm người mẫu nhưng khá mất phí, nhờ bạn bè cũng phải chi một ít.
Vậy thì vì tiết kiệm quỹ của câu lạc bộ.
Các cậu làm người mẫu đi! "
Trà My còn nhấn mạnh lại rằng" Chỉ một mình các cậu thôi! Những người còn lại sẽ phụ trách chuyện khác.
"
" Trà My à, tớ cảm thấy chúng ta nên bàn bạc l...!"Tử Dương thấy tình hình không ổn liền muốn mặc cả, nhưng không cho cậu nói hết Trà My liền cắt đứt hi vọng của họ." Không được! Chuyện này đã chần chứ 1 tháng rồi, tớ muốn ý tưởng của mình thực hiện càng nhanh càng tốt! "
" Hai người nói đúng không? " Nói xong liền nhìn sang hai người Vũ Tâm và Lưu Vĩ như biết trước kết quả cô cười càng rạng rỡ hơn.
" Đúng! "
Hai người không hẹn mà đồng thanh.
Thật ra lúc đó cả hai đều thấy ý kiến của Trà My không tồi nhưng vì phải đứng đó cho người khác chụp nên cũng không hứa sẽ tham gia.
Lần này vừa hay có người để chụp liền vội vã tán thành.
" Dám chơi dám chịu! Yên tâm, bọn tớ chắc chắn sẽ dịu dàng với các cậu.
Không bêu xấu hình ảnh của bất kì ai đâu!"
Vũ Tâm cười hehe vỗ vai từng người, trên mặt hai người còn lại cũng hiện lên nụ cười mãn nguyện.