Từng tia nắng xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào trong căn phòng đơn sơ, một chút ánh vàng tản rộng, có vài tia sáng chiếu vào gương mặt của Chử Chiêu Việt, hệt như chút phấn vàng trôi nổi trên mặt nước, hay có lẽ còn có chút dáng vẻ một pho tượng điêu khắc trong miếu.
Hắn ngồi chỗ kia, lưng thẳng tắp, trầm mặc không mở miệng nói chuyện.
Thịnh Phương Hoa là người có tính tình thẳng thắng, sao có thể chấp nhận việc hắn chỉ nói nửa câu như vậy, nhanh chóng đi qua, đứng bên giường rồi nói: "Có chuyện gì thì mau nói đi, nói chuyện ấp a ấp úng không bằng cả một tiểu cô nương, ngươi có phải nam nhân không?
Chử Chiêu Việt ngẩng phắt đầu lên, mắt nhìn thẳng vào Thịnh Phương Hoa: "Thịnh cô nương, đây là do ngươi muốn ta nói, nếu như có chỗ nào đắc tội thì xin đừng trách móc."
"Muốn nói gì thì cứ nói đi, lòng vòng như vậy làm gì?" Thịnh Phương Hoa nhấc đũa gắp một chiếc bánh bao bỏ vào trong tay hắn: "Nếu cảm thấy không đủ sức để nói thì ăn cái bánh bao này trước để lấy sức đi."
"Thịnh cô nương, thứ quan trọng nhất với một cô nương gia chính là thanh danh, khuya khoắt như vậy mà ngươi còn ra ngoài hẹn hò với nam nhân, ngươi có từng nghĩ tới việc bản thân sẽ mang tiếng xấu hay chưa? Ngươi vừa trưởng thành, không lo tìm một nhà tốt mà gả vào, lại còn mắt đi mày lại với một tên lưu manh sao? Huống hồ mới vừa rồi ngươi còn nói ngươi còn qua lại với một ít nam nhân nữa...."
Thịnh Phương Hoa siết chặt tay, lửa giận hừng hực dâng lên trong lòng.
Thật sự nàng rất muốn vung một đấm sang, đánh cho tên nam nhân trước mặt này thành một đống thịt vụn, đồ chết tiệt, dám coi nàng là người như vậy! Nhưng... Thịnh Phương Hoa cố gắng kìm chế cơn tức giận trong lòng, so đo với người như vậy thì thật sự không đáng, đánh hắn lại đau tay mình.
"Thịnh cô nương, tục ngữ nói thuốc đắng dã tật có lợi cho bệnh, lời thật thì rất khó nghe, tuy nhiên lời tại hạ nói thì đều là sự thật, ngươi cũng nên suy nghĩ cho kĩ, ngươi cứ như thế, bỏ lại mẫu thân và muội muội, chỉ lo cho thân mình mà đi rong ruổi bên ngoài, như vậy là không tốt, cần phải biết thứ quan trọng nhất chính là hiếu thuận với phụ mẫu, yêu thương huynh muội, ngươi..." Chử Chiêu Việt thấy sắc mặt Thịnh Phương Hoa không tốt, nhưng hắn vẫn không ngừng lại, chỉ tiếp tục lải nhải không ngừng.
Xưa nay hắn là người mặt lạnh, bình thường rất ít khi nói nhiều, nhưng hôm nay Chử Chiêu Việt lại cảm thấy, có thể gặp được thì đó là duyên phận, nếu hắn có thể khiến vị cô nương trước mặt này thấy lạc đường mà biết quay lại, coi như đã là công đức vô lượng.
"Ha ha." Thịnh Phương Hoa cười lạnh hai tiếng: "Ngại quá, A Đại à, ngươi hiểu lầm rồi, tiểu cô nương kia không phải là muội muội của ta, mẫu thân của nàng khó sinh, bảo nàng đi tìm ta đến đỡ cho bà ấy, nam nhân mà ngươi thấy ta trở về cùng chính là phụ thân của tiểu cô nương kia, nhân dịp mẫu tử bình an, ông ấy cảm tạ ta, vì vậy mới đặc biệt gọi người mổ thịt đến để cắt một miếng thịt coi như là tạ ơn, xin hỏi vì sao ta lại không thể lấy? Ngươi nên nhớ cho kỹ, ta là đại phu cứu người, tối muộn như thế mới về là chuyện bình thường, đương nhiên, loại vất vả như thế này, một công tử phú gia như ngươi không thể nào hiểu được."
Thấy Chử Chiêu Việt há to mồm ngồi ở kia, không khác gì kẻ ngốc, Thịnh Phương Hoa cười khẽ, thuận tay lấy một tấm khăn trên khay ném tới: "Đúng rồi, ngươi còn chưa rửa mặt chà răng, đến đây đi."
Chử Chiêu Việt chậm chạp nhận lấy khăn, nhìn Thịnh Phương Hoa rời đi một cách nhẹ nhàng, thật sự hắn không biết cảm xúc trong lòng mình là gì.
Thì ra là nàng phải đi đỡ đẻ sao?
Nàng...
Sao hắn lại quên chuyện nàng biết chữa bệnh chứ? Nếu không phải nàng mang hắn từ trên núi về để chữa trị, chỉ sợ tới giờ bản thân mình vẫn còn đang mang theo thương tích mà nằm trong bụi cỏ, qua hai ngày nữa, nhất định sẽ vì thương thế quá nặng, không trị được mà chết.
Hắn hiểu lầm nàng rồi.
Đột nhiên, Chử Chiêu Việt có chút hốt hoảng, hắn lại lấy dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử, không biết nàng có giận không, tuy vừa rồi nàng không hề tỏ thái độ gì, nhưng bản thân mình xem nàng như loại nữ tử kia, vị cô nương này nghe xong, có khi nào sẽ khó chịu không?
Có phải mình nên nói xin lỗi với nàng không? Trong đầu Chử Chiêu Việt như đang có một trận đại chiến, sự kiêu ngạo từ trước đến nay và suy nghĩ biết sai thì nên sửa đang không ngừng xung đột.
"Dù gì cũng chỉ là một thôn cô hương dã mà thôi, có gì đáng để xin lỗi cơ chứ? Cứ coi như việt này chưa từng xảy ra đi, đường đường là một trưởng công tử của phủ Quốc Công, sao lại có thể cúi đầu nhận sai trước nàng được?"
"Sai thì chính là sai, ngươi nghĩ xấu cho một cô nương tốt, còn muốn bỏ qua một cách đơn giản vậy thôi sao? Ngươi không nghĩ đến cảm nhận của người ta à? Nếu người khác nghĩ ngươi như vậy, ngươi sẽ phản ứng thế nào đây?"
Nhắm mắt suy nghĩ thật lâu, đầu óc cũng bắt đầu phát đau, cuối cùng Chử Chiêu Việt cũng quyết định, hắn phải xin lỗi Thịnh Phương Hoa, sai thì đã sai rồi, nếu đã biết sai thì phải sửa.
Thịnh đại nương vừa bưng chậu ra khỏi phòng bếp, còn chưa kịp tới cửa phòng Chử Chiêu Việt, chợt nghe trong phòng truyền tới một tiếng động lớn, bà cuống quít bước nhanh vào phòng, chỉ thấy Chử Chiêu Việt vốn phải nằm trên giường lại ngã nhào trên mặt đất, bụi dính đầy người không khác gì một bao đất.
"Ai ôi, hậu sinh à, cậu muốn xuống giường cũng nên gọi một tiếng chứ, ta ở bên ngoài mà." Thịnh đại nương vội đặt chậu xuống rồi đi đến bên người Chử Chiêu Việt, hai tay xốc dưới nách của hắn, Chử Chiêu Việt mượn lực của bà, cuối cùng cũng lảo đảo đứng dậy: "Đại nương, Phương Hoa cô nương đâu rồi?"
"Nàng đang ở bên ngoài phối dược, có phải cậu bị đau ở đâu không, muốn tìm nàng đến xem sao?" Thịnh đại nương có chút hốt hoảng, hôm qua khi hậu sinh này được nâng vào sân, trên người hắn còn có mấy vết đao chém, bản thân mình nhìn còn sợ, bà còn lo hắn không sống được nữa kìa.
"Ta có chuyện quan trọng hơn muốn tìm nàng." Chử Chiêu Việt run rẩy bước lên một bước: "Đại thẩm, tự ta đi được."
"Đi được cái gì chứ!" Thịnh đại nương nhanh chóng giúp hắn ngồi lên giường: "Cậu chờ đấy, ta tìm Phương Hoa lại xem cho cậu." Bà lấy chiếc khăn trên giường rồi bỏ vào trong chậu gỗ: "Hậu sinh, cậu lau mặt đi, ta tìm Phương Hoa đã."
Nắm chặt khăn trong tay, lòng Chử Chiêu Việt cảm thấy vô cùng ấm áp, tuy rằng trong phủ Quốc Công có rất nhiều nha hoàn và ma ma hầu hạ hắn, nhưng hắn chưa từng thấy cảm động, dù Thịnh đại nương không hề vắt khô khăn rồi rửa mặt cho hắn, nhưng hắn vẫn có cảm giác được người khác quan tâm, rất lâu cũng không biến mất.
Không ngờ, phủ Quốc Công nhà cao cửa rộng, khúc hành lang hiệp, cảnh xuân tươi đẹp lại kém nơi nông thôn dù có nền đất phòng gạch này cũng khiến người ta cảm thấy thân thiết. Chử Chiêu Việt cầm khăn lau sơ mặt mình, tay cầm tấm khăn đã bạc màu, trong lòng có chút căng thẳng, đợi lát nữa Thịnh Phương Hoa vào phòng, mình nên nói với nàng thế nào đây?
"Nghe nói ngươi tìm ta sao?" Thịnh Phương Hoa cất bước tiến vào: "Có chỗ nào khó chịu à?"
"Thịnh cô nương, ta..." Chử Chiêu Việt nắm chặt khăn đến mức còn nhỏ ra mấy giọt nước, chậm rãi rơi xuống trên xiêm y của hắn: "Ta..." Hắn chậm chạp nói hai tiếng, cuối cùng cũng cất cao giọng nói chuyện: "Là ta không đúng, không suy nghĩ kĩ đã nói ngươi như vậy, xin lỗi."
Lời vừa ra khỏi miệng, Chử Chiêu Việt còn có thể nghe thấy cả tiếng tim của mình đang đập càng lúc càng nhanh hơn, nàng có nhận lời xin lỗi của mình không? Hắn ngẩng đầu nhìn Thịnh Phương Hoa, có chút hồi hộp, trên chóp mũi cũng có chút mồ hôi.
"Còn gì nữa không?" Mặt Thịnh Phương Hoa không có chút biểu cảm nào, mắt sáng như hồ: "Ngươi có chỗ nào không thoải mái không?"
“Ta chỉ muốn nói xin lỗi thôi, không có việc gì." Chử Chiêu Việt nhìn Thịnh Phương Hoa một cách chân thành: "Xin ngươi tha thứ, Thịnh cô nương."
Nhìn gương mặt như núi băng của hắn lại có chút hiền hoà, hệt như một khe nứt trên mặt băng, hàn khí bức người cũng hoàn toàn biến mất, Thịnh Phương Hoa mỉm cười: "A Đại, ta không để bụng chuyện đó đâu!"
Chử Chiêu Việt lại há hốc mồm thêm lần nữa: "Ngươi..."
"Khi đó ta theo Lương đại phu của Hồi Xuân Đường trong kinh thành học nghề y, lúc đấy cũng có không ít người nhìn ta bằng ánh mắt bất thiện, khi ta đến nơi khác làm chuông y, còn có cả khối người tuỳ ý đoán bừa thân phận của ta, vì thế khi ngươi nói những lời đó thì ta hoàn toàn không ngạc nhiên gì mấy, dù sao triều đại của ta còn chưa tự do đến mức nữ tử có thể tự do đi lại với nam nhân, người khác có nghi ngờ thì cũng là chuyện thường."
Lời nói của nàng uyển chuyển lại có phần lạnh lùng, trên khoé môi còn có chút ý cười không thể miêu tả bằng lời, hệt như một thứ gì đó bị bóp méo hình dạng thật, vừa lúc đó lại được cất giấu vào trong một chiếc hộp kín, nhìn vào từ bên ngoài thì cảm thấy không có gì, nhưng từ bên trong thì thứ đó đã sớm biến dạng.
Rốt cuộc nàng phải mang bao nhiêu gánh nặng và sự khó xử ấy trên người? Chử Chiêu Việt nhìn gương mặt trông có phần lạnh lùng kia, bỗng nhiên trong lòng có chút thương tiếc, nữ tử giống như nàng, dù có sinh ra tại nơi góc xó nông thôn này thì cũng nên có một người nâng niu trong lòng bàn tay để yêu thương che chở, sao lại phải nhận lấy những ánh mắt khác thường của kẻ khác chứ? Hắn mấp máy môi, nói chuyện một cách khó khăn: "Ngươi... Nếu ngươi không làm chuông y, có lẽ..."
"Người khác nhìn ta thế nào là chuyện của bọn họ, ta có làm chuông y hay không lại là lựa chọn của ta. A Đại, ngươi không cần phải dùng ánh mắt trách trời thương dân đó mà nhìn ta, ta đã lựa chọn con đường này thì chắc chắn sẽ tiếp tục tới cùng, dù sao thuở còn nhỏ ta cũng đã có tâm muốn hành y tế thế rồi." Thịnh Phương Hoa nhìn Chử Chiêu Việt rồi cười: "Nếu như ngươi đã không có chuyện gì thì xin cứ an tâm tĩnh dưỡng, giờ ta đang bận, không có thời gian nói chuyện phiếm với ngươi nữa."
Nàng xoay người, đến rồi đi như một cơn gió, Chử Chiêu Việt nhìn bóng lưng của nàng, đột nhiên có chút kính phục, đối với ánh mắt kì thị của thế nhân, nàng không hề bối rối mà vẫn có thể thờ ơ như vậy, lòng dạ như thế, ngay cả đấng mày râu cũng không bằng.
Vừa đẩy cửa sổ ra, Chử Chiêu Việt đã nhìn thấy Thịnh Phương Hoa ở bê ngoài.
Dưới gốc cây hoa hạnh có một chiếc bàn vuông bằng gỗ, bên trên có bày một đống chai lọ, Thịnh Phương Hoa đứng bên cạnh bàn, cầm một viên thuốc nhỏ. Tay nàng rất linh hoạt, chỉ vừa vo một chút mà một viên thuốc đã thành hình, viên thuốc rất nhỏ, may mà thị lực Chử Chiêu Việt tốt mới có thể thấy rõ.
Ánh mặt trời ngày xuân chiếu lên gương mặt của nàng, đỏ bừng như bông hoa hạnh nở rộ, còn mang theo chút sắc vàng rực rỡ, từng cơn gió nhẹ thổi bay tóc trên trán nàng, hai hàng mi cong vút như những chiếc lá mềm mại, mắt trong hệt như nước mùa thu. Tuy ánh mắt kia không nhìn về phía Chử Chiêu Việt, nhưng lại khiến hắn cảm thấy lòng mình có chút ngứa, dường như có một bàn tay nhỏ đang không ngừng trêu chọc hắn, khiến tâm tình của hắn giống hệt như những hạt châu trên bàn tính, lúc lên lúc xuống hỗn loạn không ngừng.
Phương Hoa, hắn lẩm bẩm hai chữ này, có chút mê mẩn.
Đây đúng là một cái tên hay.
Thịnh Phương Hoa... Khoan đã, Chử Chiêu Việt giật mình, thật khéo, nàng cũng mang họ Thịnh sao?