Y Nữ Xuân Thu



Tiêu dao Vương gia Long Tiêu đã trên đường quay về Lương quốc, tâm trạng đang treo trên cao (đề cao cảnh giác) của Liên Kiều cũng được thả xuống, không biết vì sao mà chỉ cần cái tên Long Tiêu kia ở lại thượng kinh một ngày thì tâm trí nàng sẽ không yên, ngủ cũng bất an, dường như hắn có ảnh hưởng nghiêm trọng đến tính mệnh của mình, hiện giờ hắn đi rồi nàng rốt cuộc cũng có thể vô tư thả lỏng cảnh giác.
Liên Kiều mang theo tâm trạng vui vẻ hiếm thấy rời khỏi y quán, ngoài cửa, ngoại trừ một hàng dài người đang xếp hàng chờ chẩn bệnh còn có một ít khuân vác dỡ hàng. Đúng rồi, lần trước ở Bách Thảo đường đã mua một ít hàng, hôm nay là ngày chuyển đến.
Liên Kiều đứng bên xe vận chuyển xem mặt hàng, Tiểu Đức đi theo kiểm tra hàng hoá. Bỗng nhiên nàng nhìn thấy có một người nhìn rất quen mắt, Liên Kiều liền tóm lại nhìn thử.
“Là ngươi?”
Thiếu niên ngẩng đầu, cũng ngạc nhiên nhìn Liên Kiều.
Liên Kiều cười lạnh: “Ngươi không phải không nhận sự bố thí của ta sao? Sao lại chạy tới chỗ ta làm việc?”
Thiếu niên sửng sốt, khuôn mặt lập tức lạnh đi, đem bao lớn đang khiêng trên vai phóng xuống mặt đất, giọng căm hận nói: “Ai nhận bố thí của ngươi, nếu biết trước là chỗ của ngươi ta sẽ không tới.”
A, tính cách khí khái nha, tuy là khá nóng nảy, Liên Kiều đảo vòng mắt chuyển sang cố ý kích hắn: “Vậy ra ngươi cũng có chút tiền đồ, sớm biết ngươi vô dụng như vậy, ngày đó ta sẽ không cứu ngươi.”

“Ngươi nói cái gì?” Hai mắt thiếu niên quả thực muốn bốc hoả.
Liên Kiều cười thầm, tiếp tục nói lời châm chọc hắn: “Như thế nào? Không phục? Có bản lĩnh thì ở lại y quán giúp ta, một ngày cơm ba bữa ăn no, còn phát tiền công, chỉ là nhìn ngươi như vậy chắc không chịu khổ nổi, không chịu bị ức hiếp được, tóm lại là vô tích sự.”
Thiếu niên phát điên, rống lớn: “Ngươi..nữ nhân này…ngươi, được! Ta làm cho ngươi xem, rốt cuộc ai là vô tích sự, ai là giá áo túi cơm.”
Liên Kiều cười giễu hắn, nói: “Tiểu Đức Tử, dẫn vị này đến hậu đường thay đổi quần áo, đừng để hắn bẩn như vậy, sẽ làm y quán của chúng ta mất mặt.”
“Tuân lệnh.” Tiểu Đức Tử thuận theo, liền dẫn thiếu niên ly khai.
Đã xong một ngày xem bệnh, ngồi ở đại sảnh y quán, Liên Kiều nhìn thiếu niên trước mặt từ trên xuống dưới đã sạch sẽ và đã thay đổi bộ quần áo mới. Thanh tú thoát tục, ngũ quan tinh xảo nhẵn nhụi có chút giống nữ hài tử, làn da trắng nõn ngay cả một nốt đậu cũng không có. Thân cao 170cm, cơ thể thiếu dinh dưỡng nên thân hình có chút gầy yếu, nhìn không ra là đã bao nhiêu tuổi. Đôi con ngươi đen láy, mi mắt thật dài, ánh mắt cũng đặc biệt to, điểm này làm cho hắn thêm nét gợi cảm, ừm, cũng có chút hương vị. Một người nam nhân nếu ánh mắt quá lớn chính là một nét bút hỏng, nhưng hắn lại không phải. Lông mi dài mà cong vút trên mặt lại tạo thành một bóng râm che đi đôi mắt khiến người ta không biết được bên trong đó chứa đựng điều gì, gương mặt không phân biệt rõ giới tính đúng là mẫu thần tượng mà giới trẻ thế kỷ 21 đang theo đuổi. Như vậy đứa trẻ này mà đến thời điểm đó thì tuyệt đối là đạt giải quán quân.
“Ngươi tên gì?” Liên Kiều thập phần giống tư thế của giai cấp địa chủ, tay bưng trà, chân bắt chéo, ra câu hỏi với thiếu niên đứng ở dưới.
“Lạc Phong”
“Bao nhiêu tuổi?”
“Mười bảy.”
Liên Kiều có chút kinh ngạc, nhìn không ra đứa nhỏ này đã mười bảy tuổi, dưới chế độ phong kiến bốc lột này, để vượt qua cuộc sống thật khó khăn.
“Cha mẹ đâu?”
“………”
Thấy hắn như vậy là hiểu rõ, nàng không hỏi tiếp nữa.
“Nơi này là một y quán, làm việc ở chỗ này không cho phép có sai lầm, ta không cho phép có người mang tính mạng người khác ra đùa giỡn. Làm tốt có phần thưởng, không tốt phải chịu phạt, ai cũng đều giống nhau.”
“Được.”

Thiếu niên kêu Lạc Phong này rất thú vị, nhìn qua thì yếu đuối nhưng bên trong lại kiên cường khiến Liên Kiều cảm động, đứa nhỏ này hẳn không phải là người trong gia đình bình thường sinh ra, nói không chừng cũng là gia cảnh tốt nhưng gặp rủi ro.
Hai tháng sau, bộ dạng Lạc Phong khoẻ mạnh hơn, người cũng cao lên không ít. Ngoài ra, hắn đang trong độ tuổi lớn, ở y quán của nàng, tuy phải lao động chân tay nhưng cũng là một loại rèn luyện, hơn nữa thức ăn ở đây lại tốt, hắn đương nhiên lớn lên nhanh chóng.
Một đoạn thời gian tiếp xúc, địch ý của Lạc Phong đối với Liên Kiều cũng dần phai nhạt, trong lòng hắn biết lúc trước, vì muốn hắn lưu lại nên Liên Kiều mới kích hắn. Tuy rằng ngoài miệng cũng không nói một câu cảm tạ nhưng làm việc gì cũng luôn cố hết sức hơn ai hết, hắn hy vọng dùng cách này để báo đáp nàng, cho dù hắn vẫn phòng bị đối với mọi người như cũ.
Hôm nay lại là ngày Liên Kiều ra y quán chẩn bệnh. Giữa trưa đột nhiên có hai gã đại hán xông tới, muốn tìm đích danh Lạc Phong, Liên Kiều nhíu mi, không biết tiểu tử này có ra ngoài chọc ai gây họa không.
Lạc Phong bị gọi lên tiền sảnh, hai gã hán tử kia thấy hắn có chút cung kính ôm quyền hành lễ: “Hạt nhân (người thế chấp, con tin) thỉnh quay về.”
Lạc Phong cũng không phản kháng, xoay người nhìn về phía Liên Kiều, một hơi cúi đầu nói: “Đã nhiều ngày nay nhận được chiếu cố, vô cùng cảm kích, từ nay về sau không hẹn gặp lại.”
“Chờ đã.” Liên Kiều ra tiếng ngăn cản, không ai có thể tự tiện mang người ở chỗ của nàng đi.
Đi đến trước mặt hai gã tráng hán, Liên Kiều khách khí hành lễ nói: “Hai vị đại ca, Lạc Phong là tạp dịch ở y quán của ta, xin hỏi hắn phạm vào chuyện gì, hai vị phải mang hắn đi?”
Một người trong đó nói: “Liên thái y có điều không biết, hắn là nhị thái tử Phiên quốc, phải ở lại Cách Tát chúng ta làm hạt nhân, chưa cho phép là không được ở nơi này làm việc gì cả.”
Liên Kiều có chút ngạc nhiên nhìn về phía Lạc Phong, không nghĩ tới hắn lại là vương tử Phiên quốc, trách không được trên người hắn không có chút khí chất của người bình thường, thì ra là quý tộc. Nhưng vì thế mà nghi hoặc cũng theo nhau lũ lượt tràn tới. 
“Nếu là hạt nhân, vì sao người này xanh xao vàng vọt, như là cơm ăn không đủ vậy?”

Hai gã tráng hán lộ vẻ mặt xấu hổ, không nói được lời gì, Liên Kiều lại nhìn về phía Lạc Phong.
Lạc Phong cười lạnh, thản nhiên nói: “Đúng vậy, ngân lượng mỗi tháng làm gì có đến tay hạt nhân? Nếu không đi ra ngoài lao động, sợ là đã chết đói ở hạt nhân phủ rồi.”
Một gã tráng hán vội ho một tiếng nói: “Hạt nhân theo chúng ta về đi.”
Lạc Phong nhìn Liên Kiều liếc mắt một cái, không nói gì nữa, theo hai gã tráng hán rời đi.
Tiểu Đức Tử nhìn Lạc Phong rời đi, có phần luyến tiếc: “Không thể nhờ cậy tiểu tử kia nữa rồi…..”
Liên Kiều hạ mí mắt, không nói tiếng nào, thân phận người này đặc thù, việc này không phải nàng có thể quản được, tiểu tử kia chỉ có thể tự cầu phúc thôi.
“Tiểu Đức Tử, đi hỏi thăm hắn ở chỗ nào, thuận tiện xem xét hỗ trợ một chút.”
“Dạ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận