Y Phẩm Phong Hoa

Nam Cung Dục cúi xuống nhìn cô rồi nhoẻn cười vừa dịu dàng mà lại ranh mãnh: "Cả mấy món điểm tâm mà cô nhóc của nàng nói nữa, mỗi thứ ta đều muốn ăn một phần. Ừ, tạm thời nhiêu đấy thôi."

Nói xong, còn không đợi Hột Khê đáp lời, hắn đã xoay người bước lên xe ngựa, để lại một mình Hột Khê lẻ bóng trước cổng biệt viện nghiến răng nghiến lợi!

Tạm thời mà nhiều như vậy! Tên khốn này tưởng hắn là ai chứ!



Điều khiến Hột Khê buồn bực chính là Minh Vương đại nhân đúng là nhất ngôn cửu đỉnh*, hoàn toàn không chút khoan dung độ lượng.

* Xuất phát từ một điển cố của Trung Quốc, nghĩa là một lời nói ra nặng như sức nặng của 9 cái đỉnh, khó thay đổi. Đỉnh ngày xưa là một thứ khá nặng, người có sức mạnh nâng được 1 đỉnh đã được gọi là lực sĩ.

Từ sau ngày hôm ấy, Nam Cung Dục cứ dăm ba bữa là lại đến tiểu viện của cô dùng cơm, gọi mĩ miều là: Lĩnh thù lao trước.

Ngay cả khi không có thời gian đến đây thì hắn cũng sai Bạch Hổ tới gói đồ ăn mang về, lại còn khiến Bạch Hổ - một kẻ được đồn là sành ăn ham vui trở thành khách quen nhẵn cả mặt với những người ở trong viện.

Kể từ khi ăn các món ăn Hột Khê dày công nấu nướng, Bạch Hổ đâm ra bái phục Hột Khê sát đất, trước kia xem thường bao nhiêu, hiện tại lấy lòng, nịnh hót bấy nhiêu.

Có điều, những tháng ngày như vậy kéo dài hơn nửa tháng bỗng sau một hôm Nam Cung Dục lại bặt vô âm tín, ngay cả số lần Bạch Hổ đến cũng ngày càng ít đi.

Hột Khê có dò hỏi Bạch Hổ hành tung của Nam Cung Dục nhưng Bạch Hổ chỉ nói qua loa cho có lệ, thậm chí trong ánh mắt hắn còn hiện hữu vẻ xa cách và cảnh giác, hệt như đang đề phòng cô. Điều này khiến Hột Khê vô cùng khó chịu.

Hôm nay Bạch Hổ lại đến lấy thức ăn, trông thấy Hột Khê và Tiểu Li đều tỏ vẻ thờ ơ chẳng buồn quan tâm đến mình thì hắn không khỏi ngại ngùng đến gần nói: "Hề công tử, dạo gần đây chủ nhân tôi quả thật bận việc nên không thể ghé qua, chủ nhân bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn đặc biệt căn dặn tôi nhất định phải săn sóc Hề công tử."

Hột Khê thờ ơ "ờ" một tiếng, không giận dữ cũng chẳng vui vẻ gì, tựa như đang nói chuyện với một người xa lạ không có quan hệ gì cả.

Bạch Hổ nhớ đến sự coi trọng của chủ nhân đối với cậu thiếu niên này, bất giác cõi lòng thầm trở nên căng thẳng, mồ hôi lạnh sau lưng tuôn như mưa.

Đều tại Thanh Long và Chu Tước lúc nào cũng lải nhải bảo hắn phải đề phòng những kẻ lai lịch bất minh, mưu đồ bám lấy chủ nhân, hơn nữa hiện nay chủ nhân đang ở vào thời điểm then chốt, nên mới khiến hắn có thái độ không mấy tốt với vị Hề Nguyệt công tử này.

Ai mà biết được hôm ấy chuyển thức ăn đến tay chủ nhân lại khiến chủ nhân sa sầm mặt mũi.

Hic… Rõ ràng là cùng một loại món ăn, màu sắc mùi vị đều đủ, còn sực nức linh khí, sao chủ nhân lại nhận ra mùi vị khác chứ! Chỉ từ một món ăn mà lại có thể cảm nhận được tâm tình Hề Nguyệt công tử đang không được tốt, thật là không hiểu nổi.

Đã đến nước này, bất luận Thanh Long và Chu Tước có chửi rủa thế nào, Bạch Hổ cũng không dám thất lễ dù chỉ một chút đối với vị Hề Nguyệt công tử này.

Từ trước đến nay hắn chưa từng thấy chủ nhân coi trọng người nào đến như vậy, bất kể là nam hay nữ, chỉ cần là người trong lòng chủ nhân thì chính là người mà Bạch Hổ hắn thề sống thề chết bảo vệ.

Huống chi, món ăn Hề Nguyệt công tử nấu còn vô cùng, vô cùng ngon, đắc tội với hắn, sau này há chẳng phải không được ăn nữa sao!

Bạch Hổ đang nghĩ đến ngẩn người, đột nhiên nhìn thấy Trần ma ma ba chân bốn cẳng chạy tới, trên mặt không còn vẻ hiền hậu, hòa nhã như bình thường, trái lại vô cùng hoảng sợ: "Tiểu thư, tiểu thư, người của phủ Nạp Lan tìm đến cửa rồi."

Trong lòng Trần ma ma quả thật vô cùng hoảng loạn, nỗi sợ phủ Nạp Lan trong bà tựa như dấu ấn đã ăn sâu bén rễ. Cho dù hiện tại tiểu thư đã trở nên mạnh mẽ hơn, cũng không thể khiến bà hết sợ hãi phủ Nạp Lan, đến mức trong lúc vội vội vàng vàng không chú ý đến sự xuất hiện của Bạch Hổ, bèn sử dụng cách xưng hô ngày thường.

Bạch Hổ trợn tròn hai mắt, sửng sốt nhìn Hột Khê.

Mặc dù hắn đã hoài nghi từ lâu, nhất là cách sử dụng câu từ của Chu Tước cứ khiến hắn có cảm giác ngờ ngợ vị Hề Nguyệt công tử này là con gái. Nhưng… nhưng trên đời làm sao có thuật hóa trang thần kỳ đến thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui