Y Phẩm Phong Hoa

Tu vi của hắn cao như thế mà lại không hề phát giác người này là nữ cải trang nam.

Ngược lại Hột Khê không mảy may sợ hãi, Bạch Hổ có biết giới tính thật của cô hay không với cô cũng chẳng phải điều gì quan trọng. Có điều nhớ đến phủ Nạp Lan và cả Nạp Lan Phi Tuyết đã hại chết Nạp Lan Hột Khê, khóe miệng Hột Khê khẽ nhếch, vẽ ra một nụ cười âm u, lạnh lẽo.

Cô vừa lật tay, một miếng mặt nạ da người mỏng như cánh ve đã xuất hiện trên tay cô, sau đó cô khẽ lau mặt rồi mới đeo lớp mặt nạ lên.

Ngay lập tức, từ một chàng thiếu niên khôi ngô, phóng khoáng, môi đỏ răng trắng, da trắng như tuyết đã biến thành một thiếu nữ kém sắc làn da khô nứt, xanh xao vàng vọt, đôi mắt sưng húp.

Bạch Hổ tròn mắt kinh ngạc, chỉ tay vào mặt Hột Khê hồi lâu mà chẳng nói nên lời.

Ngay lúc đó, ở ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng quát hung hãn: "Cút ra, các ngươi biết ông đây là ai không? Dám cản đường ta hả, các ngươi không muốn sống nữa à!"

Cánh cửa hậu viện đột nhiên bị đẩy ra thô bạo, một người đàn ông cao to vạm vỡ mặc một bộ trang phục linh hoạt màu xanh lam sải bước tiến vào.

Nhìn vẻ bề ngoài của gã không quá bốn mươi tuổi, mặt mày dữ tợn, đôi mắt xếch khẽ nheo lại, toát ra sự thâm độc, hung ác.

Tên này là Tần Lục, cũng là nô tài của phủ Nạp Lan. Gã vốn là một trong những thuộc hạ dưới trướng Trương Đức Trung. Vì không lâu trước đây Trương Đức Trung mất tích, gã vớ được món hời, thăng chức lên làm chủ quản, hiện tại đang là thời điểm gã vênh váo đắc ý.

Có điều Bạch Hổ vừa nhìn thấy gã lại hiện ra vẻ mặt khinh bỉ: Chẳng qua chỉ là thứ rác rưởi tầng ba Luyện Khí kỳ, vứt gã vào phủ Minh Vương, ngay cả công việc quét dọn biệt viện hẻo lánh nhất cũng không có đâu.

Nhưng Trần ma ma lại sợ hãi tột cùng, quáng quàng chạy ra tiếp đón, định ngăn cản bước chân gã: "Quản sự Tần, ông đại giá quang lâm có chuyện gì chăng? Hay là ông nói với lão nô, lão nô sẽ chuyển lời cho tiểu thư."

"Cút xéo, bà già chết giẫm này!" Tần Lục giơ chân đá văng Trần ma ma ra xa, khinh thường nói: "Bà là cái thá gì, tư cách nói chuyện với ta còn chẳng có, mau gọi Nạp Lan Hột Khê ra đây, ông đến là để truyền mệnh lệnh của phu nhân."

Nói xong, gã không thèm để ý đến Trần ma ma, sải bước lớn tiến vào hậu viện.

Nhưng vừa tiến vào hậu viện, bước chân của Tần Lục bất chợt sững lại, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc. Gã vốn tưởng rằng thứ vô dụng, nhu nhược Nạp Lan Hột Khê này nghe tiếng gã đến nhất định đang trốn trong góc giường run cầm cập. Nhưng thật không ngờ, ả ta lại đang ngồi trong sân biệt viện.

Chẳng những ả đang ngồi nghênh ngang ngoài sân, thậm chí còn đang cầm tách trà, thờ ơ nhâm nhi. Bên cạnh ả có một con nhãi đang giúp ả ta bày biện trà bánh, còn có vài tên đàn ông cao to vạm vỡ bảo vệ xung quanh ả.

Thậm chí đứng không xa chỗ ả còn có một tên đàn ông lạ mặt phong thái xuất chúng, đang như cười như không nhìn gã.

Tần Lục quả thật không dám tin vào mắt mình, đây thật sự là Tam tiểu thư phủ Nạp Lan chỉ biết cúi đầu rụt vai khóc lóc nỉ non kia sao. Nhưng nhìn kỹ lại, kia không phải Tam tiểu thư thì là ai? Vẫn là khuôn mặt nhạt nhòa, vẫn là thể chất người phàm không hề có dao động linh lực.

Hừ, chẳng qua chỉ là một thứ bỏ đi, chẳng lẽ ả tưởng tìm vài tên người phàm nhằm tăng khí thế là có thể dọa dẫm được hắn sao? Đúng là nằm mơ!

Nghĩ đến đây, Tần Lục lập tức nổi giận đùng đùng, sải bước đến trước mặt Nạp Lan Hột Khê nhìn xuống cô từ trên cao rồi chế giễu: "Tam tiểu thư khí thế thật đấy, mới có vài tháng không gặp mặt mà Tam tiểu thư đã dụ dỗ được mấy tên đàn ông lạ mặt từ đâu tới giúp cô giữ thể diện vậy? Chẳng lẽ cô không sợ cái điều tiếng lăng loàn truyền ra ngoài, làm hỏng hết thanh danh của phủ Nạp Lan ư?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui